Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 11: Hồng Liên Tiên Tôn 3
Cập nhật lúc: 2024-11-17 11:47:48
Lượt xem: 647
Sư huynh nhiều như gián, lại thi thoảng xuất hiện một Phượng Ngọc Sầm không thể chinh phục.
Tôi từ bỏ nghiệp lớn chinh phục sư huynh, quyết định hợp tác với Thư Du Nhiên.
...
Lần nữa gặp lại cô ta, Thư Du Nhiên đang tranh giành một người cầm thẻ chữ "Hoàng" với Phượng Ngọc Sầm.
Tôi vạch lá cây, từ trên cây hồng đậu thò đầu ra quan sát.
Cô ta muốn lập đội "Hoàng Thử Lang", nhất định phải có chữ "Hoàng".
Phượng Ngọc Sầm cùng sư đệ muốn lập đội "Hoàng Mai Hí", cũng cần có chữ "Hoàng".
Thư Du Nhiên tức đến đỏ mặt, chất vấn người đàn ông trung niên cầm thẻ chữ "Hoàng".
"Rõ ràng đã nói sẽ lập đội với tôi, sao giờ lại nuốt lời?"
Người đàn ông vừa gãi đầu vừa biện minh:
"Tôi đúng là đã đồng ý với cô, nhưng cô chỉ có một mình! Lập đội với cô còn phải đi tìm 'Thử' ở đâu nữa."
"Cô nhìn Phượng công tử bên này xem, chỉ cần tôi đồng ý là có thể lập tức thành đoàn ra mắt."
"Dùng ngón chân chọn, tôi cũng phải chọn Phượng công tử chứ!"
Thư Du Nhiên tức run người, môi mím chặt: "Ông là kẻ không giữ lời hứa!"
Tôi cất cao giọng: "Ai nói cô ấy chỉ có một mình?"
Bốn người đồng loạt nhìn về phía tôi, dưới ánh mắt của bọn họ, tôi nhẹ nhàng như cánh hoa đáp xuống đất, nở nụ cười rạng rỡ.
Giữa ngón tay kẹp một thẻ chữ "Thử".
Mắt Thư Du Nhiên sáng lên, nhưng rất nhanh lại cau mày.
Người đàn ông trung niên nhìn tôi chằm chằm, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt.
Hắn tiến lại gần sờ soạng: "Cô nương thân thủ thật tốt! Hai cô gái các cô cần tôi, tôi đương nhiên sẽ chọn người đẹp..."
Trước khi hắn chạm vào mặt tôi, tôi đã lùi về sau ba bước nhanh như gió thổi lá cây.
"Ai nói chúng tôi cần ông? Lời nói không chắc chắn, hành động không kiên định, chỉ biết chạy theo lợi ích. Kẻ tiểu nhân như ông, chúng tôi không cần!"
Nghe tôi nói vậy, người đàn ông trung niên tức giận trợn tròn mắt: "Vậy tôi chọn Phượng công tử nhé?"
Ai ngờ ——
Phượng Ngọc Sầm dùng quạt bạch ngọc che nửa dưới khuôn mặt, như muốn ngăn cách miệng mũi với thứ ô uế.
Anh ta khẽ nâng mắt phượng nhìn người đàn ông trung niên: "Ông thật bẩn, cút xa một chút."
Người đàn ông trung niên từ miếng bánh thơm ngon bị tranh giành bỗng chốc biến thành con ruồi hôi bị người ta ghét bỏ.
Ông ta ngay lập tức đứng chôn chân tại chỗ.
Tôi nảy sinh chút hảo cảm với Phượng Ngọc Sầm.
Nhưng không ngờ anh ta lại đưa ngón tay chỉ tôi, rồi lại chỉ người đàn ông trung niên, cười nói những lời khiến người ta phát điên:
"Hai người các cô đều bẩn thỉu, kinh tởm, nếu dám đến gần tôi trong vòng hai mét, tôi nhất định sẽ g.i.ế.c các người!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-11-hong-lien-tien-ton-3.html.]
Tôi: "..."
Tên thần kinh này!
Tôi sắp nổi giận rồi!
-
Ban đầu tưởng rằng không thể hợp tác.
Nhưng người đệ tử Thục Sơn phái im lặng nãy giờ lại đột nhiên lên tiếng.
Cậu ta khom người hành lễ với Phượng Ngọc Sầm, hỏi: "Phượng công tử, tôi có thể đi cùng các cô ấy không?"
Phượng Ngọc Sầm dứt khoát gật đầu, như trút được gánh nặng: "Đây là do cậu tự chọn, sau khi ra khỏi trò chơi, cậu và tôi coi như thanh toán xong."
Thiếu niên cung kính nói: "Đương nhiên."
Một mùi hương thanh khiết ập tới, Phượng Ngọc Sầm vươn tay vuốt ve tấm thẻ trong tay thiếu niên.
Giây phút ngón tay thon dài của anh ta rời khỏi tấm thẻ đỏ, chữ "Mai" trên đó lập tức biến thành chữ "Hoàng".
Tôi: "..."
Thư Du Nhiên: "!!!"
Người đàn ông trung niên: "Cái này, cái này, cái này..."
Có thể lọt vào top 3 trên bảng xếp hạng tổng, vị tổng tài bá đạo này quả nhiên không thể xem thường.
...
Thiếu niên mới gia nhập tên là Vương Trung Thu, đến từ gia tộc y tu ở Hán Trung, là lần đầu tham gia game kinh dị.
Nghe cậu ta nói tiểu cô cô của Phượng Ngọc Sầm đã uống hết cả chai nước hoa, chị gái cậu ta dùng [bàn tay Hoa Đà] cứu mạng, khiến nhà họ Phượng nợ ân tình.
Phượng Ngọc Sầm mới đồng ý bảo vệ cậu ta an toàn vượt qua phó bản cấp S nguy hiểm này.
Vương Trung Thu chủ động từ bỏ vệ sĩ Phượng Ngọc Sầm, vị tổng tài kia cầu còn không được.
...
Ba chúng tôi giơ cao thẻ đỏ, lập đội thành "Hoàng Thử Lang".
Bầu trời trong xanh không một gợn mây bỗng chốc nhuộm đỏ rực.
Trong không khí tràn ngập hương hoa nồng nàn, tiếng hát thánh khiết như thần dụ vang lên. Vô số đóa sen đỏ nhẹ nhàng rơi xuống.
Trước mặt chúng tôi xuất hiện một cánh cổng đỏ khổng lồ như ngọn núi, chúng tôi nhỏ bé đến mức không cao hơn bậc cửa là bao.
Ánh sáng chói lóa từ trong cổng chiếu ra, chúng tôi vội vàng nhắm mắt.
Mở mắt ra lần nữa, trước mắt là một tòa thành c.h.ế.t chóc tỏa ra mùi hôi thối rữa nát —— Hữu thành.
Bảng hiệu Hữu thành xiêu vẹo treo lơ lửng giữa không trung, trong thành đâu đâu cũng là xác sống.
Xác sống mắt trắng dã, gương mặt thối rữa, lê lết thân thể nặng nề, loạng choạng tìm kiếm thức ăn.
【Ting——】
Âm thanh máy móc quen thuộc của hệ thống vang lên: 【"Hoàng Thử Lang" xin chú ý, hãy tìm ra nguyên nhân khiến dân chúng trong thành biến thành xác sống.】
Tinh thần Thư Du Nhiên lập tức phấn chấn.