Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 1: Lớp 3-2 Tất Thắng 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-11-05 02:57:51
Lượt xem: 1,914

Tất cả quái vật đồng loạt nhìn về phía tôi, cổ họng phát ra tiếng kêu "Ọc ọc ọc" không ngừng.

OK, tôi là mục tiêu mới của chúng.

Thời gian ban đêm quý báu không dùng để ngủ, lại phải dùng để đối phó với những thứ bẩn thỉu này, thật phiền phức!

Tôi trợn tròn đôi mắt đào hoa, giơ tay kết ấn: "Chấn quyết, Lôi Đình Chi Nộ!"

Trong nháy mắt, sấm sét nổi lên trên chín tầng trời!

Vài tiếng "Ầm ầm" vang lên, hàng chục con quái vật bị sét đánh lăn ra đất, khói bốc lên xèo xèo.

Tôi hơi nhíu mày: "Ơ, hình như ra tay hơi nặng rồi."

Ngay sau đó lại nở nụ cười tươi rói, nhảy chân sáo vòng qua đám xác cháy đen nằm la liệt trên mặt đất, chạy về phía cậu thiếu niên cầm gậy bóng chày.

Nhìn Tạ Đường đầy thương tích, tôi rất ngạc nhiên: "Chỉ là mấy con quái vật nhỏ thôi mà, sao cậu bị thương nặng thế này?"

Tôi hỏi rất chân thành và thành khẩn.

Tuyệt đối không có tí mỉa mai nào.

Tạ Đường: "..."

Tất cả bình luận im lặng: [...]

[………………]

[………………]

Một lúc lâu sau, bình luận bùng nổ.

[A a a a chuyện gì đang xảy ra vậy?]

[Đệt mợ đệt mợ đệt mợ!!!]

[Tôi không phải đang nằm mơ đấy chứ?]

[Các người gọi đây là võ thuật? Đây là võ thuật???]

[Các người gọi đây là người mới? CMN này mà cũng coi là người mới?]

[Đại thần! Cô ấy mới là đại thần thực sự!]

[Người anh em lúc trước nói Tiểu Bạch Hoa là thần ở đâu rồi? Xin lỗi! Lúc trước tôi tưởng anh bị điên, bây giờ tôi thấy mình mới là người bị điên…]

[Tôi cũng vậy! Anh trai xin lỗi! Tôi cũng tưởng anh là kẻ điên, giờ tôi xin quỳ lạy anh để tạ lỗi!]

[Mẹ ơi! Tôi là fan của Tạ Đường, tôi muốn quỳ lạy Lý Khả Ái!]

[Quỳ lạy +1.]

[Tôi cũng là fan của Tạ Đường, bây giờ tôi là fan của chị Khả Ái!]

[Nữ thần, đỉnh vãi.]

[Quá sốc rồi! Thức đêm xem livestream quả là đáng giá!]

[Tôi phải đi lay bạn trai dậy, anh ấy vì ngủ sớm mà bỏ lỡ khoảnh khắc lịch sử vừa rồi, tôi phải bắt anh ấy khóc c.h.ế.t mới được hi hi!]

[Cuối cùng cũng sắp mở được phòng thí nghiệm rồi! Lần đầu tiên!]

[Ô yeah, cuối cùng cũng sắp mở khóa cốt truyện mới rồi!]

Bình luận ồn ào náo nhiệt, tất cả mọi người như được tiêm m.á.u gà.

Rõ ràng chúng tôi còn chưa tìm ra sự thật, họ lại ăn mừng trước rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-1-lop-3-2-tat-thang-6.html.]

Chỉ là dọn dẹp mấy con quái vật nhỏ thôi mà, có gì đáng mừng chứ?

Lúc tôi đỡ Tạ Đường dậy, tiếp xúc cơ thể khiến tôi lại nhìn thấy phòng livestream của cậu ta.

Mười nghìn người xem trực tuyến, bình luận khóc như mưa. Vừa mừng vì nam thần không chết, vừa bày tỏ lòng biết ơn với tôi.

[Nữ thần, tôi xin lỗi! Bây giờ sẽ tự tát mình hai cái!]

[Ân nhân cứu mạng, xin nhận của tôi một lạy!]

[Ai chưa từng mắng chị Khả Ái thì like cho tôi!]

Bình luận nhiều như thác lũ, tôi nhìn mà hoa cả mắt.

Tôi chặn bình luận của cậu ta, thế giới lại yên tĩnh.

Tôi cho Tạ Đường uống một viên thuốc - sư tỷ xui xẻo của tôi là một luyện đan sư, trước khi tôi đi đã vét sạch phòng luyện đan của cô ấy rồi.

Vết thương trên người cậu thiếu niên liền lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

"Cảm ơn cô." Cậu ta khàn giọng nói.

Quay đầu đi, không dám nhìn vào mắt tôi.

Tôi cười rạng rỡ: "Đưa chìa khóa cho tôi."

12

Trên đường đi, tôi có rất nhiều thắc mắc.

Trong phòng thí nghiệm giấu cái gì? Lũ học sinh quỷ c.h.ế.t như thế nào? Quái vật xuất hiện vào ban đêm là cái gì? Người chơi phải làm sao để phá giải trò chơi và giành chiến thắng?

Hình như bí mật của ‘Lớp 3-2’ sắp được hé lộ rồi.

...

Ba chiếc "Chìa khóa Bí dược" lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng màu xanh lục nhạt.

Tôi giơ tay lên, chúng đồng thời găm vào cánh cửa lớn của phòng thí nghiệm!

"Ầm!"

Cánh cửa lớn loang lổ vết gỉ sét mở ra!

Mùi thuốc, mùi hôi thối, lẫn với mùi khét xộc thẳng vào mặt, khiến cả hai chúng tôi ho sặc sụa.

Bên trong đầy mạng nhện, tro tàn đen sì bay lơ lửng trong không khí giống hệt bên ngoài.

Đèn sợi đốt kêu "Rè rè", dưới ánh sáng trắng bệch, chúng tôi nhìn thấy trong phòng chất đầy dụng cụ không hiểu là gì và ống nghiệm đã khô cạn, những thiết bị lạnh lẽo phát ra ánh sáng u ám.

Cả tầng hầm đều là phòng thí nghiệm, không gian rất rộng, có rất nhiều phòng.

Có phòng để dụng cụ thí nghiệm, có phòng để lồng sắt khổng lồ.

Chúng tôi lục soát từng phòng để tìm manh mối, cuối cùng đến phòng lưu trữ hồ sơ.

Ở đây, tôi tìm thấy một bức ảnh tốt nghiệp của lớp 3-2, bức ảnh đã ố vàng cũ kỹ.

Ánh mắt tôi lướt qua gương mặt của từng học sinh: Tuân Hành Chi, Đào Lạc Dật, Tang Quý Lễ, Du Bá Khải... Bọn nhóc này đều có mặt trong lớp học của tôi, tổng cộng 12 người, không hơn không kém.

Nhưng vấn đề là, bức ảnh bị mất một góc!

Vị trí góc bị mất rõ ràng là chỗ của một người, điều này có nghĩa là lớp 3-2 có tất cả 13 người! Có một học sinh mà tôi chưa từng gặp!

Nghĩ đến đây, tôi nổi hết da gà.

Có lẽ...

Cậu ta vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối, theo dõi từng nhất cử nhất động của chúng tôi.

Loading...