ĐẠO NGHỆ CẦU PHU - 5

Cập nhật lúc: 2025-07-18 05:58:29
Lượt xem: 4,258

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta cong môi, giọng lạnh tanh:

“Vậy thì ngươi nhớ mà canh cho chặt.”

 

Tiện tay, cầm lấy viên minh châu thường đặt tầng hai của giá trưng bày – món đồ nghịch nhất.

 

“Ngươi định gì? Nếu vỡ, ngươi đền nổi ?”

Lý Kỳ hốt hoảng vươn tay giật .

 

“Tống gia đền nổi?”

Ta khẩy.

“Đáng tiếc, con ch.ó lời như ngươi, chỉ chọn chủ mà cắn.”

 

“Có tiền thì ? Vị trí cầm lái của Trọng Văn Lâu cuối cùng cũng chẳng đến lượt Tống gia.”

Hắn càng càng kiêu ngạo:

“Tống Văn, ngươi nghĩ ngươi giỏi giang lắm ư? Chẳng qua cũng chỉ dựa cha , dựa nam nhân mà thôi.”

 

“Đàn bà con gái, suốt ngày lăn lộn ngoài thương trường, mất mặt.”

 

“Đã thích dựa dẫm đàn ông thế, chi bằng ngoan ngoãn cầu xin vài câu, nhỏ nhẹ xin vài tiếng, mềm lòng… để ngươi dựa ?”

 

Ta cuối cùng nhịn nổi nữa – “Chát!”

Một cái tát giòn tan giáng thẳng lên mặt , khiến sững .

 

Nhân lúc , giật lấy viên minh châu và ném mạnh xuống đất.

“Rắc!”

Tiếng ngọc vỡ tan nát, vang dội khắp đại sảnh.

 

Ta ghét nhất… là kẻ khác lấy cớ là nữ nhân để chà đạp, coi thường.

 

Thoáng chốc, như thể về những năm tháng còn bé – khi đám đồng lứa chế nhạo, thầy dạy trong thư viện lời thiên vị với nam nhân.

 

rõ ràng… thua kém bất cứ ai.

 

09

 

Lý Kỳ trừng mắt những mảnh vỡ rơi đầy đất, quên cả cơn đau mặt, giận đến phát cuồng:

 

“Ngươi dựa cái gì mà dám đập vỡ minh châu của Đông gia Trọng Văn Lâu?!”

 

Ánh mắt cả sảnh đường đồng loạt đổ dồn về phía . Ta bước qua đống ngọc vụn, thẳng lên chủ vị, ngẩng cao đầu:

 

“Muốn dựa cái gì? Để cho ngươi .”

 

Ta đảo mắt khắp những gương mặt đang sững sờ:

 

“Hôm nay các vị xá đường xa đến đây chúc mừng, mặt thể Trọng Văn Lâu – xin đa tạ.”

 

Giọng trầm , từng chữ rơi xuống như đá tảng:

 

“Tống gia, cũng xin đa tạ.”

 

Ta thẳng đôi mắt đang dại của Lý Kỳ, từng tiếng như búa nện:

 

“Như chư vị thấy…

Người chèo lái Tống gia, Đông gia Trọng Văn Lâu, là một nữ tử.”

 

“Là , Tống Văn.”

 

Lý Kỳ chấn động lùi vài bước, lưng đập cột trụ phía , sắc mặt trắng bệch, hồi lâu mới gượng gạo lấy chút thần trí.

 

Trước đây việc Trọng Văn Lâu chống lưng nên dám coi thường Tống gia.

Nào ngờ đến hôm nay mới cây “tiền thụ” ôm chặt bao năm nay… chính là .

 

Hắn về đến nhà e rằng sẽ Lý đại nhân đ.á.n.h c.h.ế.t tươi mất thôi.

 

Chỉ thấy Lý Kỳ gượng gạo nặn nụ , từng bước tiến tới:

 

“A Văn… đây là hồ đồ. Ta đối với nàng thật lòng, tất cả đều do Tiểu Đào, là ả thừa dịp say rượu mà dụ dỗ…”

 

“A Văn, nàng tha thứ cho . Về nhà sẽ lập tức đuổi ả, còn cả công văn buôn bán của Tống gia, cũng trả nàng hết.”

 

Ta chậm rãi lật xem từng tờ công văn đưa đến, ánh mắt hờ hững liếc một cái,

 

“Xoẹt—”

Ta thẳng tay xé chúng thành từng mảnh vụn, để những mảnh giấy đó tung bay, rơi lả tả lên khuôn mặt đờ đẫn của .

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Từ nay về …”

“Tất cả công văn của Tống gia sẽ trực tiếp trình lên Ty Thuế vụ, dù nộp thêm hai phần thuế cũng qua tay Lý gia.”

 

“Tiền nên nộp nên nộp, từ nay trở – một văn cũng đưa cho các ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dao-nghe-cau-phu/5.html.]

 

10

 

Lý Kỳ Lý đại nhân đ.á.n.h đến mức xuống giường nổi, đại phu , ít nhất cũng dưỡng thương vài tháng.

 

Chỗ ở của Tiểu Đào cũng Lý gia thu hồi, đuổi sạch khỏi cửa.

 

Thiệp xin phục hôn từ Lý gia cứ ngày ngày đưa tới Tống phủ, đến cuối cùng Thẩm Dự đích đè ép.

 

Danh nghĩa thật ho:

“Nam nữ tình trường sẽ chậm trễ thương nghị, ảnh hưởng quốc khố.”

 

Ta nâng chén , nghi hoặc liếc :

 

“Lý do gượng ép đấy, Thẩm tướng.”

 

Hắn cầm công văn của Trọng Văn Lâu phe phẩy như quạt xếp, ánh mắt thản nhiên:

 

“Gượng ép ư?”

 

“Không hề gượng ép! Đây gọi là chân lý ngàn vàng cũng đổi!”

Ta vội vàng bưng rót nước, lấy lòng đến mức giả tạo vô cùng.

 

Hắn khẽ nhíu mày:

 

“Chẳng lẽ trong lòng cô còn vương vấn ?”

 

“Sao ?”

Ta thản nhiên đáp, ánh mắt sáng rực đến chuyện ăn.

“Ta luôn đầy ‘vấn đề’ với những mối lợi .”

 

Hắn tức đến bật , giọng mang theo chút giận dỗi hiếm thấy:

 

“Rõ ràng đó là hố lửa, mà cô vẫn nhảy ?”

 

Ta cũng chịu yếu thế, trừng mắt :

 

“Làm ăn mà liều thì lời lớn? Chẳng Thẩm tướng nên tin ?”

Hành thương vốn dĩ lời lỗ, nhưng nắm đến chín phần chắc thắng – thiệt .

 

Hắn lắc đầu, thể tin nổi:

 

“Tống Văn, cô từ đến nay là cốt khí, cam tâm cùng kẻ khác chia lợi ?”

 

Ta thở dài, cau mày:

 

“Không chia cũng chẳng , nhưng ăn vốn dĩ là lợi nhuận phân chia, chuyện một ôm trọn?”

 

Thẩm Dự đột ngột phắt dậy, khí thế ôn nhuận thường ngày biến mất, giọng cũng trầm xuống:

 

“Rốt cuộc là cô đang mưu cầu cái gì?”

 

Ta thẳng , khóe môi cong lên đầy ý vị:

 

“Mưu cầu gì chẳng rõ ràng lắm ?”

 

Hắn hít sâu, nhấn từng chữ:

 

“Hắn vô học, công danh vô vọng, ngày còn tam thê tứ , cô thể tỉnh táo một chút ?”

 

Ta nghẹn lời, thoáng sững sờ:

 

“… Thương nghiệp vốn dĩ… khoan , cái gì tam thê tứ ?”

 

Ánh mắt nhíu , hồ nghi :

 

“Thẩm tướng, chẳng chúng đang bàn chuyện thương vận ?”

 

Không gian chợt rơi yên lặng.

 

Một lặng vi diệu.

 

Hắn , .

 

11

 

Một lát , Thẩm Dự lấy bình tĩnh, giọng điệu vẫn trầm như cũ:

 

“Ý của bản tướng là… đám thương nhân tầm thường, vô học, mê đắm tửu sắc , thể sánh với tài trí mẫn tiệp và tâm tư như lan như huệ của Tống Đông gia.”

 

 

Loading...