ĐẠO NGHỆ CẦU PHU - 3

Cập nhật lúc: 2025-07-18 05:58:02
Lượt xem: 4,187

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh mắt đen sâu như hồ thu của lập tức quét đến, khiến vội vàng cúi đầu, lấy che miệng, c.ắ.n môi dám thêm.

 

Một lát , lạnh nhạt mở miệng:

“Tống Văn, cơ hội đến, hãy nắm cho chắc.”

 

“Gì cơ?”

Ta sững sờ.

 

Hắn đặt chén xuống, ánh mắt sâu lường :

“Ta , Trọng Văn Lâu kinh doanh tồi , Tống đương gia.”

 

04

 

Khai thông thủy vận sắp bắt đầu, quan thương cần nhiều đàm phán, và Thẩm Dự cũng vì thế mà gặp nhiều hơn.

 

Hôm qua, đích gửi thiệp mời tới tướng phủ, hẹn hôm nay cùng đến bến tàu xem xét.

 

Hồi âm của chỉ vỏn vẹn một chữ:

“Được.”

 

keo kiệt cả lời .

 

Thương nhân vốn quen cẩn thận, tới sớm nửa canh giờ.

 

Bến tàu giờ đây bày la liệt các quầy hàng, đủ loại kỳ trân dị bảo. Ngọc nhập từ phương Nam, đưa về kinh thành để thợ khéo tay chạm khắc, tạo kiểu tái xuất sang các vùng khác – một vòng như , giá trị ít nhất tăng bảy phần.

 

Ánh mắt hút về phía một cây trâm ngọc với thiết kế độc đáo. Đang định mua để đem về nghiên cứu thêm, thì…

 

“Cạch.”

Đầu của cây trâm một bàn tay khác nắm lấy.

 

Ta ngẩng lên, đối mắt ngay với Tiểu Đào.

 

Không hiểu mệnh trêu đùa thế nào mà đến cũng chạm mặt hai kẻ chướng mắt .

 

Ngón tay đang cầm trâm của lập tức buông lỏng.

 

“Tiểu… Tiểu thư…”

Tiểu Đào khẽ gọi, giọng run run như chú thỏ non sợ hãi, còn trong mắt nàng hẳn là con hổ đói đang rình mồi.

 

Ta thậm chí chẳng buồn liếc sang kẻ cạnh nàng.

 

“Tống Văn, nàng ý gì đây? Muốn ‘lạt mềm buộc chặt’ để thu hút sự chú ý của ?”

Giọng Lý Kỳ từ phía vang lên, tràn đầy đắc ý.

 

Hắn vươn tay ôm Tiểu Đào chặt hơn lòng, cố tình nhấn giọng:

“Đáng tiếc thấu . Đào nhi dịu dàng ân cần hơn nàng nhiều.”

 

Hoang đường. Vô nghĩa.

 

Ta bỏ , áo dài phất qua cơn gió lạnh.

 

Gần đây vận khí thật quá tệ.

Quyết định , tới ngoài nhất định mời thầy bói xem kỹ hoàng lịch .

 

05

 

Ta Tiểu Đào chặn , nàng cầm cây trâm đưa về phía , giọng đầy vẻ thiện ý:

 

“Cây trâm ngọc vốn là tiểu thư xem , Tiểu Đào nên nhường cho tiểu thư.”

 

Ta lùi một bước, mặt chút biểu cảm:

 

“Mua nổi thì cứ thẳng thắn thừa nhận, diễn trò gì? Hay là… Lý Kỳ đến cả chút bạc cũng nỡ bỏ cho ngươi?”

 

Lý Kỳ thấy , mặt liền tối sầm, định phát tác, Tiểu Đào vội vàng dịu giọng dỗ :

 

“Tướng công chớ giận. Tiểu thư vốn quen sống an nhàn sung sướng, chướng mắt khác động qua cây trâm cũng là chuyện dễ hiểu.”

 

Ta lạnh, mắt quét qua hai kẻ bày trò mặt:

 

“Chưa qua lễ vấn danh mà gọi ‘tướng công, tiểu ’, Lý phủ thật ‘phá lệ’ đấy.”

 

Rồi nghiêng đầu, giọng càng lạnh hơn:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dao-nghe-cau-phu/3.html.]

“Ta rõ, chướng mắt cây trâm. Ta chỉ chướng mắt ngươi thôi.”

 

“Không trâm ngọc, mà là ngươi.”

 

Sợ nàng rõ, nhấn mạnh từng chữ.

 

Thấy khăn tay trong tay nàng sắp vặn đến rách, vẫn cố c.ắ.n răng im lặng, liền cao giọng hơn vài phần:

 

“Này, thấy ? Ta khác chạm qua trâm, mà vì là ngươi chạm nó.”

 

Ta tiện tay ném một túi bạc lên sạp hàng, giơ tay ném cây trâm xuống đất.

“Keng—”

Tiếng ngọc vỡ vang lên lanh lảnh.

 

“Không mua nổi thì . Bổn cô nương tặng ngươi một tiếng ‘keng’, bạc khỏi trả.”

 

Lý Kỳ tức đến xanh cả mặt, nhưng dám động thủ.

 

Sau vụ bê bối mất hết thể diện Lý gia, Lý lão gia suýt đ.á.n.h c.h.ế.t .

 

Còn Tiểu Đào? Nàng từng tính kế chính thất để , mơ mộng một đời hưởng vinh hoa.

 

Ai ngờ đổi tính quá nhanh, dứt khoát hủy hôn.

 

Khoảng cách giữa mộng và thực quá lớn, giờ nàng phẫn uất đến nỗi tìm gây sự cũng lạ.

 

Nghĩ tới cảnh Lý Kỳ từng mở miệng đòi một trăm lượng bạc để chuộc cho Tiểu Đào, đến giờ vẫn thấy buồn .

 

Chắc giờ Thẩm Dự cũng sắp đến.

Ta xoay , về phía bến tàu cách hai một , gió sông phả lên mát lạnh.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Đang tận hưởng, chợt lưng vang lên tiếng nức nở:

 

“Tiểu thư, xin tha thứ cho Tiểu Đào, đều là Tiểu Đào sai !”

 

Thật sự thể đừng nháo nháo giữa đường thế ?

 

Ta cau mày , ngờ nàng lao tới như kẻ mất trí.

 

Ta đ.â.m lảo đảo, tay cố bám chặt lấy lan can:

 

“Buông tay!”

 

Tiểu Đào vẫn bám riết, nước mắt nước mũi tèm lem:

 

“Tiểu thư, với , đ.á.n.h , mắng thế nào cũng , chỉ xin đừng uất ức bản !”

 

Thoạt như ăn năn, nhưng tay nàng liên tục tìm cách gỡ từng ngón tay của khỏi lan can.

 

Người xung quanh vây chỉ trỏ, vài kẻ bụng còn khuyên nàng nhanh buông .

 

Ta là thương nhân, sợ mất lợi, là Tống Văn, sợ mất mặt.

 

Rất .

 

Khóe mắt liếc thấy xe ngựa của Thẩm Dự xa xa – chiếc xe uy nghiêm nổi bật giữa đám đông.

 

lúc , màn xe vén lên, đôi mắt thâm trầm của thẳng về phía nơi đang ồn ào.

 

Khi ánh mắt chạm , bỗng dâng lên một tia hứng thú trả đũa.

 

Ta ghé sát Tiểu Đào, giọng thấp đến mức chỉ hai thấy:

 

“Ngươi chắc chắn như ?”

 

Không đợi nàng đáp, chủ động buông tay.

 

Trong khoảnh khắc rơi xuống, vươn tay kéo mạnh nàng theo.

 

“Cùng xuống nào!”

 

Rồi phiên bản thứ tám về “Tống gia tiểu thư vì tình tự tận” lan truyền khắp phố chợ:

 

“Tình địch gặp , đỏ mắt tranh cãi, cuối cùng dắt nhảy xuống biển để ‘chứng minh tình yêu’.”

 

Loading...