ĐẠO LỮ PHẢN DIỆN CỦA LONG NGẠO THIÊN - 87

Cập nhật lúc: 2025-12-06 04:56:48
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hương đồ sắp xuất thế chỉ còn trong mấy ngày tới.

Tạ Linh từ tộc Khổng Tước và nhóm Vũ tộc phụ thuộc chọn vài thủ nhất. Mị yêu dù quy phục, nhưng bên ngoài vẫn dựa Ngũ hoàng tử, đó chính là lá cờ y cắm . Vì thế lúc tiện mang theo.

 

Đa phần những tu vi cao của Vân Quy Tông cũng thích hợp động thủ.

Chỉ Hắc Ưng và Bạch Trấm là phép theo.

 

Tạ Yểm và Diệp Khanh hai tiểu hài t.ử còn cách xa cảnh giới thể tham gia loại tranh đoạt đến tiễn họ ngày xuất phát. Trong mắt bọn trẻ tràn đầy mong chờ, xen chút hâm mộ. Cả hai đều âm thầm thề tu luyện cho , để sớm thể giúp Tạ Linh và Thẩm Từ Thu.

 

Tạ Linh xoa đầu bọn trẻ, khi bước chân cửa còn quên giao bài tập tu luyện cho cả hai, đồ lẫn , y đều bỏ sót:

“Chờ trở về sẽ kiểm tra. Lúc nên chơi thì chơi, lúc tu luyện thì tu luyện cho đàng hoàng.”

 

Hai đứa nhỏ vốn ham chơi lười biếng, xong liền ngoan ngoãn gật đầu.

 

Ở bên cạnh, Biện Vân đang chuyện với Thẩm Từ Thu.

 

“Ngọc Tiên Tông phái năm mươi , Đỉnh Kiếm Tông cũng . À đúng , Mộ T.ử Thần cũng mặt.” Biện Vân .

 

Mấy đồng môn bên trong Ngọc Tiên Tông mật báo tin .

Vừa tin Mộ T.ử Thần sẽ , vài liền vội tìm cớ tránh né, thậm chí kẻ trực tiếp… du lịch để khỏi phái ngoài.

 

Thẩm Từ Thu gật đầu, biểu thị rõ.

 

Dù liệt đoạn sơn thể áp chế cả Âm Dương vòng của Tà Hồn, ép xuống còn Nguyên Anh đại viên mãn, nhưng g.i.ế.c Mộ T.ử Thần ở nơi đó chuyện đơn giản. Núi non khác với bí cảnh, truyền tin cực kỳ thuận tiện. Nếu một kích g.i.ế.c , để truyền âm cho Huyền Dương Tôn, vị thể xé rách hư mà tới liền đoạn sơn ngay lập tức.

 

Kim Tiên dẫu ép xuống thành Nguyên Anh đại viên mãn, nhưng thủ đoạn, thần thức và thể tuyệt đối vượt xa tu sĩ thường.

Chỉ cần Huyền Dương Tôn bay khỏi núi non, tu vi sẽ lập tức khôi phục Kim Tiên. Khi , ai thể ngăn lão.

 

Tới cảnh giới Kim Tiên, họ ít khi tham dự tranh đoạt bí cảnh bởi chỉ một tay là đủ khiến một Kim Tiên khác xuất hiện để cân bằng.

cứu là chuyện khác: nếu Huyền Dương Tôn vì cứu đồ mà g.i.ế.c , trừ phi phía g.i.ế.c cũng Kim Tiên chống lưng, bằng cho dù Kim Tiên khác thấy, cũng mặc kệ.

 

Liệt đoạn sơn nơi lý tưởng để g.i.ế.c Mộ T.ử Thần nhưng nếu cơ hội, Thẩm Từ Thu nhất định sẽ động thủ.

 

Hắn ngẩng đầu phi thuyền mắt. Phi thuyền của Vân Quy Tông hiện giờ, dù thể so với Ngọc Tiên Tông đại tông môn khác, nhưng tiền, mà để phù hợp với vai diễn “tiểu tông môn vô danh”.

 

Cây cao đón gió.

Tạ Linh ngủ đông để tích lực, chờ một khiến bộ Ô Uyên rơi tay . Giờ Vân Quy Tông đúng là lúc cần im ắng, tuyệt nên thu hút chú ý.

 

Phi thuyền của Vân Quy Tông hoa lệ: thuyền lớn, gỗ đỏ tối màu, đầu thuyền treo nhiều đèn bát giác gió mà tự sáng, mỗi chiếc mang một họa văn khác .

 

Có chiếc vẽ mây tía ôm trăng.

Có chiếc họa mai đỏ giữa trời tuyết.

Lại một chiếc… vung vài nét tùy ý, chỉ phác một hình chim ngậm hoa nhưng phong vị riêng.

 

Khi Thẩm Từ Thu bước lên phi thuyền và thấy chiếc đèn chim hoa mắt, khựng .

 

Tạ Linh sóng vai, quạt xếp bật mở một tiếng thanh thúy.

Y ngẩng đầu, khóe môi cong cong, tranh công một cách đầy tự tin:

“Ta vẽ đấy. Đẹp chứ?”

 

Kỹ thuật vẽ thật bình thường.

Nam Cung Tư Uyển

giữa dàn đèn mộc mạc, nó đặc biệt thu hút ánh mắt Thẩm Từ Thu.

 

Phi thuyền Vân Quy Tông tuy thô mộc, nhưng mấy chiếc đèn phát sáng như phô hương vị nhân gia ấm áp.

 

Thẩm Từ Thu tránh trái , dùng linh lực tháo chiếc đèn xuống, nâng trong tay.

 

Tạ Linh chớp mắt một cái.

 

Thẩm Từ Thu nghiêng mặt , bước lên phía :

“Để khoang thuyền chiếu sáng.”

 

Mỗi gian phòng trong khoang thuyền đều đèn chuyên dụng.

Lý do đưa hợp lý.

 

với Tạ Linh, lý do chạm trúng tim.

 

Thần sắc vẫn nhàn nhạt, ngoài miệng thì thừa nhận, nhưng trong tay nâng lên chiếc đèn hoa điểu của Thẩm Từ Thu. Nhìn thấy bên cạnh Tạ Linh lông chim dựng hết lên, hưng phấn đến mức lăn lộn, trong lòng cũng mềm xuống một mảng.

 

Gương mặt lạnh của Thẩm Từ Thu mềm lòng nữa .

 

Tạ Linh bước sát theo bên cạnh , định nhân lúc lẻn phòng theo:

“Ta ngay mà, trúng cái đèn . Mắt đúng thật. Đèn hợp ý , vẽ đèn… cũng……”

 

Hai vốn đang sóng vai gần. Thẩm Từ Thu đến đó, mắt chớp, nghiêng một bên, khẽ chắn đường tiến của Tạ Linh. Rồi chỉ bằng một bước xoay nhẹ, như làn mây lướt phòng. Sau đó.

 

Cạch!

Cánh cửa đóng ngay mặt Tạ Linh.

 

A, mùi vị quen thuộc quá nhỉ.

 

Tạ Linh bật .

 

Trong phòng, Thẩm Từ Thu cách một cánh cửa tiếng , cúi đầu chiếc đèn trong tay, môi khẽ mấp máy. Hắn cảm thấy cái tên yêu dạo gần đây thật sự là bừa bãi hết chỗ .

 

Ngày , những lời Tạ Linh tán tỉnh trêu chọc đều như gió thoảng, nay thì còn bình tĩnh nổi. Người chỉ thiên phú tu hành cực cao, mà chuyện tình cảm còn là cao thủ trong cao thủ, cảm xúc tinh tiến đến mức dọa . Giờ thì chẳng những dùng lời , mà còn thích dính dính áp sát, ngay cả một cây quạt trong tay cũng thể y biến thành công cụ trêu .

 

Chọc đến mức tâm Thẩm Từ Thu loạn như ma.

 

Hắn đặt chiếc đèn lên bàn. Chân đèn bằng kim mộc vững, Thẩm Từ Thu đưa ngón tay điểm nhẹ lên chú chim trong tranh. Một cái chạm, đèn bát giác từ từ xoay động.

 

Chú chim vẽ trong tranh đáng yêu hơn phiên bản thật ngoài gấp bảy , thầm nghĩ.

 

Ánh lửa xuyên qua hình chim hoa, phản chiếu lên mắt , dịu cả tầng băng tuyết.

 

Đèn còn dừng , bên cửa sổ vang lên tiếng gõ gõ.

 

Cửa sổ?

 

Thẩm Từ Thu ngẩng đầu, cảm nhận bên ngoài là một luồng linh lực… quen thuộc đến mức cần hỏi cũng .

 

Thẩm Từ Thu: “……”

 

Hắn hiểu hết .

 

Hắn kéo cửa sổ , cúi đầu và thấy một con chim nhỏ tròn vo đang đậu bậu cửa, hai mắt đen láy đang trừng .

 

Con chim xòe cánh, huýt sáo nhẹ:

“Vị tiên trưởng ơi~ đường vất vả , để tiểu yêu bầu bạn giải buồn nhé?”

 

Thẩm Từ Thu mặt vô biểu cảm, chỉ đóng cửa sổ ngay lập tức.

 

“Khoan khoan !”

Tạ chim nhỏ trực giác vô cùng bén nhạy thấy Thẩm Từ Thu sắp đóng sổ, liền kêu lên đáng thương:

“Bên ngoài gió lớn… cho mà, A Từ!”

 

Cái tàu bay gì cũng che gió hết, dối trá đến mức là cùng cực .

 

Thẩm Từ Thu lạnh lùng nghĩ.

 

đóng cửa sổ, khi nhét con chim phòng.

 

Tạ Linh gần đây vô cùng ngang ngược, chẳng nào đó nào cũng mềm lòng bỏ qua cho y ?

 

Tạ chim nhỏ đắc ý, vươn cổ, tinh thần phơi phới.

 

“A Từ ——”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/87.html.]

 

Thẩm Từ Thu tuy mở cho y , nhưng tuyệt nhiên định cho thần điểu gì thì . Trước khi Tạ Linh kịp mở miệng câu gì kinh nữa, Thẩm Từ Thu ném một cuốn sách xuống mặt y, lời ít ý nhiều:

 

“Đọc.”

 

Tạ Linh: “……”

 

Y cái máy truyện! Y là tới quyến rũ cơ mà.

 

hồi nãy tự “bầu bạn giải buồn” cũng chính là y. Đá là do tự vác đập chân, trách ai? Tạ Linh đành cúi đầu mở sách.

 

Nhìn một cái, y sững . Rồi giọng trở nên kỳ quái:

“Ơ… A Từ, thật bắt cái ?”

 

Không công pháp khô khan gì cả. Là cuốn thoại bản Hoa Rơi, Khổng Thanh mượn cho Thẩm Từ Thu.

 

Thẩm Từ Thu gật: “Ừ.”

 

Hắn từ thoại bản mà hiểu : tâm là gì, tình là gì. chậm, khác truyện là tiêu khiển, còn nghiên cứu từng câu từng chữ, mỗi cuốn chỉ lật vài thiên mỏng.

 

Tạ Linh tuy thích nhiều, nhưng từng truyện xưa cho ai . Cảm thấy cũng mới mẻ. Y vốn từng qua, liền nhảy nhót một vòng vui vẻ .

 

Chỉ là một lúc liền còn vui vẻ.

 

Vừa vui là do lấy lòng Thẩm Từ Thu. Giờ vui, là vì câu chuyện ngược tâm gợi nỗi buồn.

 

Hoa Rơi là truyện ngược chuẩn chỉnh. Ngọt thì ít, đau thì nhiều. Tạ Linh nhanh hơn Thẩm Từ Thu nhiều. Mỗi dừng , Thẩm Từ Thu ngẩng mắt y, ánh mắt như hỏi: “Ừm?”

 

Tạ chim nhỏ run run:

“Không nữa… già , chịu nổi ngược.”

 

Thẩm Từ Thu nhắc: “Ngươi còn nhỏ hơn một tuổi.”

 

“Thì hai đều còn nhỏ gì! Xem thứ khác .”

Tạ chim nhỏ dùng móng gạt cuốn thoại bản sang một bên.

“Ví dụ như… đây . Phân hồn của chẳng lẽ hơn thoại bản?”

 

Có đôi lúc Thẩm Từ Thu thật sự bội phục y dám mấy câu trời long đất lở mà mặt đỏ, khí hụt.

 

Hắn nhặt cuốn thoại bản lên, kẹp một bông hoa thiêm giữa để đ.á.n.h dấu như một chiếc kẹp sách ở thế giới .

 

Hắn khép sách . Dù Tạ Linh mới đến đó, nhưng cũng đoán đây là đoạn đau nhất trong câu chuyện. Chuyện xưa vốn là nỗi tiếc nuối. Hắn vốn nên hiểu cái đau .

 

hiểu nhớ đến “tử kiếp” của Tạ Linh.

Thẩm Từ Thu cúi mắt xuống, trầm tĩnh như đang suy nghĩ điều gì.

 

Tạ Linh thấy thu cuốn thoại bản lên giường để nhập định, cũng cảm khái trong lòng, quấy rầy nữa. Y liền nhảy lên mép đèn bát giác, nhắm mắt an tĩnh, để một phân hồn khác của bản thể theo đó cùng nhập định.

 

Hoa và chim mặt đèn phản chiếu ánh sáng dịu. Ngoài cửa sổ, gió tan mây tản, phi thuyền định lao về phía Liệt Đoạn Sơn.

 

Tính thời gian, đến ngày thứ ba, bọn họ đến gần khu vực phụ cận. Phi thuyền hạ xuống hề lay động. khoảnh khắc ngàn năm hương đồ chín rộ, mấy ngày mây tía phủ đầy Liệt Đoạn Sơn chợt cuộn xoáy mạnh, sắc trời ráng đỏ rực, linh khí dư thừa khiến chỉ cần hít một ngụm cũng thấy tâm thần mê say.

 

Thẩm Từ Thu và vội xông núi ngay. Hắn từng tranh đoạt vật , hiểu rõ ngàn năm hương đồ xuất hiện sẽ lập tức chạy trốn khắp sơn mạch. Không những dựa dị tượng để ẩn , mà còn thể liên tục đổi vị trí, thậm chí thỉnh thoảng lộ chút bóng dáng để gây xung đột giữa các tu sĩ.

 

Chỉ đến khi nó trốn đến mệt, linh quang tiêu tán, mới thể tìm thấy. Dù thế nào, hương đồ cũng tự rời khỏi Liệt Đoạn Sơn .

 

Dù từng đích trải qua, Thẩm Từ Thu cũng thể chắc chắn nó sẽ trốn về phía nào, nhất là khi thêm biến Vân Quy Tông. Hương đồ khả năng chuyển hướng theo lộ trình cũ.

 

Các thế lực núi liền phát hiện hương đồ đang lẩn trốn, lập tức chia tìm. Bọn họ cũng .

 

Sau khi tiến sơn mạch, chỉ Thẩm Từ Thu và Tạ Linh thả phân hồn hóa , mà còn phái thêm nhân thủ tản thăm dò. Dù , đội hình chính của hai vẫn mang theo đại đội nhân mã.

 

Nếu tìm hương đồ, đội thuận lợi nhất sẽ đạt lợi thế, mà Đỉnh Kiếm Tông cũng thể gặp cơ duyên. một trận tìm kiếm lớn, hương đồ thấy, Đỉnh Kiếm Tông cũng xuất hiện. Chỉ thỉnh thoảng nơi xa động tĩnh ầm ĩ, chạy đến thì tan hết.

 

Tạ Linh thở dài:

“Thế . Xem còn chia thành hai đội nữa.”

 

Nhân lực thể quá ít. Số còn chia theo y và Thẩm Từ Thu lãnh mỗi đội là .

 

Xuống phi thuyền từ , Thẩm Từ Thu ngụy trang, chính là bộ dạng lúc tìm phù văn: áo choàng đỏ phủ ngoài bạch y, mặt nạ bạc, ngàn cơ kiếm hóa thành một cây dù.

 

Hắn cầm dù, bước giữa núi, sắc đỏ xen trắng thoáng qua giữa cỏ cây, giống như một tia sáng yêu dị nhưng câu hồn, đôi mày nổi bật lạ thường.

 

Tạ Linh cũng đổi y phục và mặt nạ. Y mang một hắc phục, khác hẳn với bộ của Kim Ngọc Yến đó, vì dù bộ xuất hiện giữa nhiều , thể dùng . Tay áo rộng, cổ áo tròn, áo trong bó sát tay, hoa văn kim tuyến, ủng võ mạnh mẽ, phong thái kết hợp giữa hiệp sĩ và quý công tử, tiêu sái mà đầy khí lực.

 

Không cố ý , y chọn đúng chiếc nửa mặt nạ đen sắc lạnh, ánh kim mờ ẩn. Tuy hình dáng khác mặt nạ bạc của Thẩm Từ Thu, nhưng khi hai cạnh hợp đến kỳ lạ.

 

Thẩm Từ Thu nghiêng mặt y, khẽ gật đầu, xem như đồng ý với chọn lựa của Tạ Linh.

 

Đội ngũ chỉ tầm năm mươi . Loại bỏ phái , Tạ Linh chia còn thành hai nhóm: Hắc ưng cùng hơn chục theo y, Bạch Trấm và nhóm còn theo Thẩm Từ Thu.

 

Thẩm Từ Thu bung dù, :

“Ta hướng nam.”

 

Tạ Linh một chân đạp lên tảng đá, về phương xa:

“Vậy hướng bắc.”

 

“Tìm thì truyền âm báo hiệu.”

Y hạ chân xuống, vỗ vạt áo.

“Vạn sự cẩn thận, gặp .”

 

Thẩm Từ Thu gật đầu.

 

Cán dù đặt vai . Dù cầm trong tay, nhưng phân nửa vẫn hứng nắng. Tạ Linh cảm thấy bộ trang phục của Thẩm Từ Thu đặc biệt hợp với cảnh mưa bụi, hợp với ý vị sông nước. Dù lúc tay g.i.ế.c địch cũng đến kỳ lạ nhưng tu sĩ cũng lúc phong nhã, thể lúc nào cũng c.h.é.m g.i.ế.c.

 

Khi đến Liệt Đoạn Sơn, y thấy một vùng sông nước phong cảnh . Nghĩ thầm: Nếu lấy hương đồ, lúc về cần vội, thể để Thẩm Từ Thu mặc bộ đồ , hai cùng dạo chơi một chút.

 

Lúc nhàn hạ mà bước chậm bên cũng .

 

Thẩm Từ Thu định thì Tạ Linh vụt vươn tay, chạm nhẹ lên khuyên tai một cái.

 

Kim sắc linh vũ đong đưa tai. Trước khi Thẩm Từ Thu kịp phản ứng, Tạ Linh mũi chân nhón một cái, lập tức mang theo đội của bay vụt , chạy nhanh sạch sẽ.

 

Chỉ còn tiếng sáng sảng của y vọng trong gió.

 

Thẩm Từ Thu: “……”

 

Hắn siết chặt cán dù.

 

Tạ Linh dám chạy, nhưng Bạch Trấm và những còn thì dám. Chỉ thể cố giữ mặt nghiêm, thầm nghĩ: Hai vị tình cảm thật

 

Tình cảm của trẻ, thuần mãnh liệt. Nhìn đến mấy lão già như bọn họ cũng sinh lòng hâm mộ.

 

Thẩm Từ Thu dù cầm dù chặt, nhưng vành tai động nên ngứa. Vừa nãy thật định đưa tay chạm thử khuyên tai, nhưng xung quanh nhiều quá, đành nhịn xuống.

 

Hắn xoay :

“Đi thôi.”

 

Trên đầu mây tía ráng hồng lượn lờ. Trong rừng và trung thỉnh thoảng tu sĩ và linh lực lướt qua. Thẩm Từ Thu và Tạ Linh mỗi dẫn một đội, một nam một bắc tách xuyên rừng núi.

 

Nếu họ chuyện gì sẽ xảy đó…

Đáng tiếc đời chữ “nếu”.

 

Vận mệnh định.

Có những chuyện vốn dĩ xảy như thế.

 

Núi rừng lặng lẽ theo bóng hai tách , chỉ còn cây rừng lay nhẹ và những tảng đá im lìm.

Loading...