ĐẠO LỮ PHẢN DIỆN CỦA LONG NGẠO THIÊN - 75
Cập nhật lúc: 2025-08-25 04:43:13
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Từ Thu xong y phục, một nữa đẩy cửa bước . Tạ Yểm và Hắc Ưng thấy , hẹn mà cùng thở dài cảm thán quả thật chẳng nhận nữa.
Bạch Trấm vốn dĩ quen với Thẩm Từ Thu, nay phân hộ vệ, cũng chẳng dám tùy tiện mở miệng gì.
Hắc Ưng từ trong trữ vật khí lấy một gói giấy dầu, đưa đến mặt Thẩm Từ Thu.
Chưa mở , mà mùi ngọt ngào của mật đường theo từng đợt hương khí khẽ khàng lan , quen thuộc đến nao lòng đúng là hương vị Thẩm Từ Thu vẫn thích.
Trên vai , con chim nhỏ của Tạ Linh khẽ rung lông, để lộ dấu vết, hình tròn vo ngẩng lên.
“Điện hạ hôm qua phân phó chuẩn , sợ sáng nay thời gian quá gấp, kịp,” Hắc Ưng , “đây là mật hoa đường tơ vàng.”
Tạ Linh đoán bọn họ đồng tu sẽ mất ít thời gian, nên dặn Hắc Ưng chuẩn từ sớm. Nếu , chỉ sợ y sớm nhịn tự chạy đến bếp, đích đem đưa đến tay Thẩm Từ Thu.
Y từng , để Thẩm Từ Thu ăn hết ngọt ngào. Lời , y liền luôn khắc ghi trong lòng.
Thẩm Từ Thu trong đôi mắt tròn xoe của chim nhỏ vai, tiếp nhận gói đường .
Hắn đem gói đường mới cất nhẫn trữ vật, chậm rãi lấy gói giấy dầu xưa nhất từng Tạ Linh đưa. Trước chỉ tiện tay để đó, từng nếm thử, gần đây mới bắt đầu thỉnh thoảng ăn một ít. Giờ mở , bên trong chỉ còn hai viên.
Dưới ánh mừng thấp thỏm của chim nhỏ, ngay mặt nó, Thẩm Từ Thu nhặt một viên bỏ miệng.
Hắn rốt cuộc chịu ăn , còn chỉ đặt đường vật trang trí!
Tạ Linh Thẩm Từ Thu ăn, chỉ cảm thấy trong lòng như cũng tan chảy thành mật. Bản thể khóe môi bất giác cong lên, đôi mắt hổ phách sáng bóng. Rõ ràng còn đang bàn chuyện chính sự, mà Khổng Thanh sắc mặt y, chỉ thấy một mảnh nhu tình, tức thì ngẩn .
Nam Cung Tư Uyển
Đang chuyện thu phục Mị Yêu tộc cơ mà, dù bày mưu lập kế, cũng cần xen lẫn loại nụ tình ái ?
Khổng Thanh nhớ đến bên Thẩm Từ Thu vật truyền pháp thể câu thông cùng Tạ Linh bất cứ lúc nào, liền suy đoán:
“Là Thẩm đạo hữu bên chuyện ?”
Tạ Linh ấm áp:
“Hắn chỉ cần động một chút, đều là chuyện cả.”
Khổng Thanh khỏi cảm thán: … Tuy rằng quả thật lo nghĩ cho chung đại sự của Tạ Linh, nhưng vị cũng nên để ý đến dáng vẻ khi chuyện một chút ?
“Nói đến, bế quan hai ngày, xảy chuyện gì? Sao A Từ bây giờ coi trọng thoại bản như ? Biểu ca, ngươi ?”
Khổng Thanh mỉm nhàn nhạt:
“Ta từng trò chuyện cùng vài câu, phát hiện Thẩm đạo hữu thực trong lòng cũng nỗi niềm. Văn tự vốn kim ốc, lẽ mượn sách mà tự giải tỏa.”
Tạ Linh sững , lập tức giơ ngón tay cái tán thưởng:
“Ngươi giỏi, vẫn là ngươi giỏi.”
Điện hạ Tạ quả thực khảng khái:
“Trong thiên điện pháp khí gì mắt, ngươi cứ tùy ý chọn.”
“Như , quá khách khí ,” Khổng Thanh mỉm nho nhã, “nhưng nếu thế, liền cung kính bằng tuân mệnh.”
Hai đối diện , đều bật .
Sau khi xong, Khổng Thanh :
“Vậy hồi đáp cho tân thiếu chủ Mị Yêu: gặp chúng , cứ để đại trưởng lão và tam trưởng lão của bọn họ đến.”
“Ừ.” Tạ Linh một bên Thẩm Từ Thu ăn đường, một bên phân tâm xử lý chính sự, giọng nhàn nhạt:
“Kẻ do dự, chúng cần. Trong tộc của bọn họ tính kế đẩy hết chuyện lên Yến Mị chết, thật ngây thơ. Cứ chờ nội đấu lúc đó sẽ tiện tay quét sạch cả đại trưởng lão lẫn tam trưởng lão, khiến bọn họ nguyên khí đại thương.”
Trong mắt Tạ Linh thoáng lóe lên ánh sáng toan tính bén nhọn:
“Đến lúc đó, bọn họ tộc kết huyết khế cùng , cúi đầu xưng thần. Không cũng .”
Khổng Thanh khâm phục mưu lược của y, chậm rãi hỏi:
“Bất quá, khơi mào nội đấu trong Mị Yêu tộc, vốn chẳng cần vội vàng đến thế… Hay là, đó còn chuyện gì cần hao tổn tâm sức hơn ?”
Nhắc đến điều , nụ môi Tạ Linh chợt dừng, y thở dài.
Vội lắm, y dư nhiều thời gian.
Thẩm Từ Thu chỉ ăn một viên đường, viên còn thu . Hắn vẫn khắc chế như cũ một chút ngọt ngào, đủ để dư vị kéo dài thật lâu.
Chim nhỏ vai còn khẽ rung, lúc an tĩnh, dường như hiểu rằng Tạ Linh cũng đang việc khẩn cấp cần lo.
Phi thuyền hành trình suốt một ngày một đêm, cuối cùng chậm rãi hạ xuống giữa màn mưa bụi tím mờ.
Tu chân giới vốn mỗi nơi một cảnh, giờ khắc khác biệt. Bọn họ đến thật khéo, đúng mùa mưa bụi ở Tử Đô. Hơi nước bàng bạc, bóng lâu đài chập chờn, nơi cổ kính trầm mặc, khí tức dày nặng tựa năm tháng tích tụ. Một trận mưa rơi xuống, chẳng còn nét nên thơ, trái càng cảnh sắc thêm tối tăm thâm trầm.
Tuy tu sĩ vận linh lực thể tránh mưa, chẳng cần che ô, nhưng giữa màn mưa bụi nặng nề , việc Thẩm Từ Thu giương ô cũng chẳng lộ vẻ khác thường.
Tử Đô tồn tại hơn ngàn năm, từng hưng thịnh là một đại tông, chữ “Tử” nơi đây cũng mang nghĩa mây tím lành. đại tông sớm như băng chợt lóe tan, chôn vùi trong dòng năm tháng. Hiện giờ Tử Đô chỉ là một thành trì tầm thường, đông, cũng chẳng vắng. Có lẽ nơi vẫn còn lưu chút dấu tích cũ, vài bóng hình cũ.
Thẩm Từ Thu đoán, phù văn thư tìm hẳn chính là vật sót từ tông môn diệt . Một đại tông suy tàn, truyền thừa còn rơi rớt cũng chẳng gì lạ.
Nửa năm , cuốn sách sẽ trở thành vật đoạt giành, khiến ít đại năng vì nó mà vong . Lấy tu vi hiện tại của , căn bản chen nổi vòng tranh đoạt . trong quá trình cướp cướp , vài đoạn phù văn tiết lộ ngoài loại sáng tác cực kỳ đặc thù, khác hẳn phù văn thường thấy ngày nay.
Ở đời , Thẩm Từ Thu từng nghiên cứu phương pháp , cảm thấy huyền diệu vô cùng, càng khao khát tận mắt thấy bộ bản thư. Hắn còn nhớ rõ phù văn , hiện tại trong tay áo vẫn mang theo một thẻ mộc khắc đoạn phù văn . Nếu phù văn thư xuất hiện gần đây, mộc bài sẽ sinh cảm ứng.
Đó cũng chính là đoạn phù văn mà năm xưa dùng để luyện tập phân hồn hóa .
Chỉ là, tìm cuốn phù văn thư , vẫn chẳng khác nào mò kim đáy biển, chỉ khá hơn một chút.
Hắn vốn định cho năm ngày, nếu tìm thì rời . Tạ Linh cũng việc tới Tử Đô… Thế thì, thể chờ thêm.
Không vì điều gì khác. Chỉ là nợ Tạ Linh thêm nữa.
Thẩm Từ Thu cầm ô bước . Dù đeo mặt nạ, phong tư khí độ của vẫn xuất chúng, đủ khiến ít ngoái . So với khi để lộ dung nhan, tỉ lệ đầu dĩ nhiên ít nhiều, nhưng cũng chẳng thể coi là bình thường.
Hắn dẫn Tạ Yểm cùng mấy một tửu lâu.
Dù ở nơi nào, quán rượu, lâu sòng bạc đều là chốn hội tụ tin tức. Bọn họ cần nhã gian, chỉ chọn một chỗ dựa cửa sổ ở tầng hai mà . Vận linh lực khuếch tán, ngoài trừ truyền âm mật ngữ, lời bàn tán xung quanh đều lọt tai.
“Lại là mưa ở Tử Đô, năm nào đến mùa cũng dứt nổi.”
“Nghe mấy ngày ở Tiểu Nhân Sơn đánh , chỉ vì mấy viên thú đan, đánh sập cả một vùng… thật ?”
“Có giao thủ thì đúng là thật, còn vì cái gì… ai mà !”
Từng lời bàn tán náo nhiệt đều rơi tai. Thẩm Từ Thu chỉ khẽ gọi một bình , còn giao hết cho đám Tạ Yểm xử lý.
Hắc Ưng cùng Bạch Trấm vốn ham ăn uống, tích cốc thì thường chẳng động đến thức ăn, nên chuyện gọi món liền giao cho Tạ Yểm.
Tạ Yểm từng trải qua chuyện , cảm thấy hết sức mới lạ. Dưới tấm vải đen, đôi mắt mở to, thử một , nhưng lễ nghi vẫn dám vượt. Hắn do dự ngẩng Thẩm Từ Thu, cẩn thận hỏi:
“Ta theo ngài, vẫn là… ngài gọi thì hơn.”
“Không cần câu nệ,” Thẩm Từ Thu , “ngươi chọn .”
Tạ Yểm mừng đến luống cuống, trong lòng rõ ràng sớm nhận Thẩm Từ Thu thật dễ ở chung, nhưng xuất trong cảnh áp bức lâu ngày, vẫn hết sức thận trọng. Lén lút quan sát thêm một , thấy đối phương hề tức giận, mới hồi hộp vui sướng, cẩn thận mà chọn mấy món qua thấy thú vị.
Trong lúc chờ món, mấy bàn quanh đó ồn ào nhắc chuyện ở Tiểu Nhân Sơn.
Vùng phụ cận Tử Đô sớm chẳng còn đại môn phái nào, nếu tu sĩ qua đường đánh động tĩnh lớn một chút, ắt sẽ thành đề tài cho thiên hạ bàn tán cả nửa tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/75.html.]
Theo lời bọn họ, Tiểu Nhân Sơn hiện nay hiếm hoi còn tụ linh khí khá ở gần Tử Đô. Thẩm Từ Thu âm thầm ghi nhớ.
Hắn nâng chén , truyền âm với chim nhỏ vai:
“Vật tìm lẽ đợi thêm, ngươi ở Tử Đô còn gì?”
Lời ngụ ý, nếu tiện tay, cũng sẽ giúp.
Chim nhỏ khẽ đáp:
“Chính là phân tàn quyển mà nhà đấu giá thu . Nghe phụ cận Tử Đô thể còn một khối nữa, bất quá cơ duyên khó cầu, cũng coi là vận , ngươi hiểu mà.”
À… là chuyện đại vận, chỉ bản thể Tạ Linh tự mới thích hợp nhất. Không phân hồn liệu hiệu quả bằng bản thể , nếu , cũng đáng để thử.
lúc , tiểu nhị bưng món lên. Tạ Yểm như một tiểu hài tử tò mò, nhịn ngó nghiêng xung quanh. Bỗng ngây .
Sau tiểu nhị còn một theo, mặt mang nụ ôn hòa, thoạt hiền lành, nhưng khí tức khiến Tạ Yểm cảm thấy sâu dò nổi.
Bên hông y đeo lệnh bài tử chính là Vấn Thiên Tông.
Hắc Ưng cùng Bạch Trấm lập tức dấu vết mà đặt tay lên vũ khí. Người tử chỉ khẽ , theo tiểu nhị thẳng đến cạnh bàn họ, ánh mắt dừng ở một … cùng một con chim.
Thẩm Từ Thu và chim nhỏ đồng thời ngẩng mắt .
Người đến ai khác, chính là vị đại tử trứ danh của Vấn Thiên Tông, “thần toán” Minh Trạc Nguyệt.
Trên gương mặt y vẫn luôn treo nụ nhạt mờ nhạt . Quả đúng phong cách câm, lời nào, chỉ dùng linh lực phác họa từng hàng chữ mặt:
【 Ta dự cảm hôm nay, e rằng sẽ gặp quý nhân ở chốn 】
【 Gặp ngươi, quả nhiên sai 】
Thẩm Từ Thu y, chỉ lặng im, mở miệng đáp.
Minh Trạc Nguyệt vẽ thêm một hàng chữ bằng linh lực:
【 Ta cùng Đỉnh Kiếm Tông giao hảo 】
Ba chữ “Đỉnh Kiếm Tông” hiện, Thẩm Từ Thu liền đối phương nhận phận . Lúc mới thong thả mở miệng:
“Minh đạo hữu.”
Minh Trạc Nguyệt vẫn giữ nụ nhàn nhạt.
Người chuyện vốn dễ gây chú ý, Thẩm Từ Thu liền mời . Tạ Yểm nguyên đối diện Thẩm Từ Thu, nghĩ nghĩ dứt khoát đổi chỗ, sang bên cạnh , để vị trí đối diện nhường cho Minh Trạc Nguyệt.
Ánh mắt Minh Trạc Nguyệt lướt qua Thẩm Từ Thu, dừng con chim nhỏ vai :
【 Đối diện đây, chẳng là Thất điện hạ? 】
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Thẩm Từ Thu cùng Tạ Linh đồng thời lóe sáng.
Cánh chim nhỏ khẽ rung, đôi mắt tròn vo vẫn đáng yêu như cũ, nhưng khi Minh Trạc Nguyệt, trong cái tròn vo ẩn hiện sắc bén như ưng. Tạ Linh trực tiếp mở miệng:
“Minh sư ngay cả điều cũng ?”
Minh Trạc Nguyệt :
【 Không khó. Khí tức các ngươi quá đặc thù. Con chim nhỏ hiển nhiên liên hệ với Thất điện hạ, cho nên cả gan đoán thử. 】
Hắn dừng một chút, bổ sung:
【 Với thì khó, nhưng khác chắc, kể cả sư tôn của . Cho nên các ngươi thể yên tâm. 】
Có lẽ trời sinh chính là thần toán, ngay cả sư phụ cũng tư chất .
Minh Trạc Nguyệt Thẩm Từ Thu vốn hứng nhàn thoại. Trong tứ đại tông, các đại sư khi tụ hội, việc chính bàn xong thì chỉ còn Nhược Thủy Tông ôn hòa vài câu. Bản vốn câm, cũng chẳng thấy tiếc.
Vì thế, Minh Trạc Nguyệt chủ động giải thích mục đích tới đây:
【 Vài ngày , đánh ở Tiểu Nhân Sơn chính là 】
【 Ta theo sách cổ đến hái một loại dược, tình cờ chạm một đoạn phù văn kỳ lạ 】
Phù văn kỳ lạ? Trong mắt Thẩm Từ Thu lóe sáng.
Minh Trạc Nguyệt đem chuyện kể từ đầu tới cuối.
Phù văn thoạt hiểu , cũng chạm . kẻ hai lời lao đánh . Đánh , gã liền bỏ chạy, ẩn biến mất trong Tiểu Nhân Sơn.
Hắn thả thần thức dò xét, cảm thấy tốc độ hợp lý. Nhiều khả năng Tiểu Nhân Sơn một phù văn thần kỳ bao trùm, khiến ngoài khó lòng tự tiện tiến .
【 Phù văn đạo bằng đạo hữu. Nếu ngươi chịu giúp dò xét, lấy thảo dược , tất trọng tạ báo đáp, vô cùng cảm kích 】
Nói xong, vẫn giữ nụ , im lặng chờ đáp.
Thẩm Từ Thu vốn dĩ đến tìm phù văn thư, liền Tiểu Nhân Sơn thể là manh mối. Thật trùng hợp ngủ, liền đưa gối tới.
Chim nhỏ vai cũng nhẹ nhàng dẫm móng vuốt lên, như ngầm thúc giục.
Tuy Minh Trạc Nguyệt thuộc phe chính diện, nhưng hiểu rõ , Tạ Linh tuyệt dễ dàng buông cảnh giác.
Dưới lớp mặt nạ, mắt Thẩm Từ Thu khẽ cụp. Chỉ trong khoảnh khắc, gật đầu:
“Được.”
Việc tìm chính là phù văn thư. Chuyện ngoài và Tạ Linh, ngay cả Tạ Yểm cũng . Nếu Minh Trạc Nguyệt thật sự dự đoán cả điều mà bày bẫy… thế thì càng nên xem một chuyến.
Dù là âm mưu trùng hợp, đều đến Tiểu Nhân Sơn.
Nụ mặt Minh Trạc Nguyệt đổi, nhưng hàng chữ bằng linh lực nhẹ nhàng hơn hẳn:
【 Đa tạ 】
Nếu chỉ một , giờ Thẩm Từ Thu hẳn cùng ngay. ánh mắt vô tình liếc sang Tạ Yểm, thấy đứa nhỏ tuy chẳng hé răng, nhưng mắt vẫn chằm chằm mấy món bàn. Không thèm ăn, mà chỉ vì thứ bên ngoài đều mới lạ, khiến thử.
Tạ Yểm vẫn ngoan ngoãn, hề dám gây phiền cho lớn. Nếu lúc Thẩm Từ Thu bảo , chắc chắn cũng từ chối.
Từ Tạ Yểm, Thẩm Từ Thu dường như thấy chút bóng dáng thuở nhỏ của chính .
Không nhiều, nhưng đủ để khơi lên một chút cảm xúc trong lòng.
Có khi nào, chính vì mà Tạ Linh mới để mang Tạ Yểm theo?
Thẩm Từ Thu khẽ thở .
Hắn dáng nghiêm chỉnh của Tạ Yểm, chậm rãi :
“… Ăn cơm . Ăn xong Tiểu Nhân Sơn.”
Ánh mắt Tạ Yểm lập tức sáng rực.
Bên tai , truyền đến giọng Tạ Linh mang ý :
“Thấy , . A Từ bề ngoài lạnh nhạt, nhưng kỳ thực thương .”
Tạ Yểm cũng lặng lẽ truyền âm đáp :
“Ân… Thẩm sư thật .”
Trong tưởng tượng của , trưởng nên là như thế như hoàng , như Thẩm sư . Chỉ bao giờ hoàng và Thẩm sư mới thể cùng chung một mái nhà, trở thành chân chính một nhà?