ĐẠO LỮ PHẢN DIỆN CỦA LONG NGẠO THIÊN - 72

Cập nhật lúc: 2025-08-09 05:31:39
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về tới Đông Vân Cảnh một mạch thuận lợi, Thẩm Từ Thu vốn định nhận tin xong sẽ lập tức về y phục, nhưng mới bước xuống xe liễn, thấy bên ngoài một hàng ngay ngắn.

 

Khổng Thanh lãnh đạm, tựa như chờ ở đó từ lâu.

 

Trong những , vài gương mặt Thẩm Từ Thu từng gặp qua ở Đông Vân Cảnh mấy ngày , cũng những xa lạ. Giờ phút , tất cả đều mặc cùng một kiểu trang phục chỉnh tề như . Điều khiến bất ngờ hơn cả, là trong đó còn nhiều hài tử.

 

Chừng mười tuổi trở xuống, cả Nhân tộc, Yêu tộc, thậm chí cả Ma tộc.

 

Tạ Linh mới còn rằng chỉ cần liếc mắt là hiểu… nếu thật sự dẫn nguyên cả một đoàn đông đảo thế tới, chẳng quá phô trương, chẳng mấy thích hợp? Thẩm Từ Thu nghiêng đầu, đưa ánh mắt dò hỏi về phía Tạ Linh.

 

Tạ Linh khẽ , hết dùng quạt xếp chỉ sang nhóm tu vi cao, niên kỷ cũng lớn hơn:

“Đây là cao thủ trong tộc Khổng Tước, đều sẽ gia nhập tông môn mới.”

 

Thì Tạ Linh thật sự đưa chuyện khai tông lập phái lịch trình. Một kẻ Kim Đan nếu lập môn phái, theo lẽ thường cũng chỉ thể dựng một bang phái nhỏ từ dân thường mà thôi. Tạ Linh nắm trong tay cực phẩm linh mạch, mà trong thậm chí còn cả tu sĩ Đại Thừa…

 

Nhìn kiểu gì cũng tuyệt đối chuyện nhỏ.

 

“Còn đám hài tử ,” Tạ Linh ý bảo qua, “đều cứu từ Ô Uyên . Hoặc là cha ruồng bỏ, hoặc vốn chẳng cha . Chi bằng theo lăn lộn, ít còn ăn no.”

 

Ô Uyên cái nơi hỗn loạn cá lớn nuốt cá bé , hài tử chính là tầng đáy yếu ớt nhất, sống sót khó, huống hồ là những đứa căn cốt tư chất . Các thế gia tông môn thì thèm khát nhân tài, nhưng ở Ô Uyên, hài tử tư chất chẳng khác gì món ăn bổ dưỡng hảo hạng cho kẻ mạnh.

 

Đám trẻ mà Tạ Linh cứu phần lớn tư chất đều tệ. Muốn giành giật cả nhóm từ Ô Uyên chuyện dễ… sợ rằng y đụng tới hang ổ của một tên địa đầu xà nào đó.

 

Từ chỗ sống lay lắt, hôm nay ăn no mai đói, khổ sở như địa ngục… nay chạm tới ánh sáng nơi chân trời, nếm trải hương vị của việc sống như một con thực sự, những đứa trẻ sẽ tự nguyện bước theo Tạ Linh, và về hết lòng vì y mà việc.

 

Rốt cuộc, thấy mặt trời, ai còn cam tâm thối rữa trong bóng tối?

 

Ánh mắt Thẩm Từ Thu lướt qua từng đứa trẻ kiên nghị, nhẫn nại. Dù cố gắng kiềm chế, nhưng khi thấy Tạ Linh, trong mắt bọn chúng vẫn bừng lên ánh sáng, căng thẳng hân hoan.

 

Đó là ánh của những kẻ từng nghĩ cả thế giới ruồng bỏ, lưu lạc nơi nương tựa, cuối cùng cũng tìm thấy “nơi để trở về”.

 

Nơi để về… Thẩm Từ Thu ngẩn .

 

“Tông môn cũng cần dòng m.á.u mới. Trước hết, bọn nhỏ sẽ ở Đông Vân Cảnh để rèn luyện, dưỡng sức. Sau , chúng sẽ là lứa tử đầu tiên của tông môn chúng .”

 

Tạ Linh ngoài miệng hề nhắc tới việc để Thẩm Từ Thu tông chủ, nhưng cái điệp khúc “chúng rõ ràng ám chỉ đến mức điên cuồng, tuyệt ý loại .

 

Trong đám trẻ , một đứa đặc biệt nổi bật đúng hơn là khác thường. Nó chung hàng ngũ, trang phục cũng khác biệt, khoác áo choàng màu tối. Khuôn mặt tinh xảo nhưng phủ lên một làn mờ ảo khó tả, tựa như thể tan sương mù bất cứ lúc nào, biến mất dấu vết.

 

Một ánh là đủ để khó quên, nhưng sự hiện diện lạ lùng thấp bé đến mức dễ bỏ qua.

 

“Còn thằng bé …” Tạ Linh thu quạt, ngoắc tay, “Tạ Yểm, đây.”

 

Tạ Yểm danh hào Cửu hoàng tử Yêu tộc.

 

Chỉ mới mười tuổi, Tạ Yểm bước đến mặt Tạ Linh, hành lễ ngay ngắn:

“Thất hoàng .”

 

Rồi trơn tru sang Thẩm Từ Thu:

“Thất hoàng tẩu.”

 

Cả Tạ Linh và Thẩm Từ Thu đều sững .

 

Thẩm Từ Thu: “……”

 

Tạ Linh “phốc” một tiếng bật , rốt cuộc nhịn , trong lòng vui đến hớn hở. Thẩm Từ Thu thì lạnh lùng liếc y một cái đầy cảnh cáo.

 

Đón lấy ánh đó, Tạ Linh giơ tay tỏ ý xin tha, xoa đầu Tạ Yểm:

“Ngoan, gọi sớm quá , gọi là Thẩm sư thôi.”

 

Đôi mắt xám mờ ảo của Tạ Yểm khẽ lướt qua hai , ngoan ngoãn sửa miệng:

“Được, Thẩm sư .”

 

Tạ Linh vuốt đầu nó, giải thích với Thẩm Từ Thu:

“Đây là cửu của . Thằng bé vốn là con của ma yêu, dính tranh đấu trong Yêu Hoàng Cung. Ta hứa sẽ giúp nó thoát . Lần A Từ Tím Đô, mang nó theo, từ nay nó cần Yêu Hoàng Cung nữa, sẽ ở tông môn mới của chúng .”

 

Tạ Yểm là con của Yêu Hoàng và  ma yêu một chủng tộc yêu tộc từng oai phong lẫy lừng, sở hữu thiên phú ảo cảnh và dệt mộng. cả tộc suy tàn, lượng ít ỏi, danh tiếng mờ nhạt.

 

Một đứa trẻ như nếu tranh ngôi Yêu Hoàng, hậu thuẫn tất sẽ vô cùng phức tạp.

 

Như Khổng Tước tộc vốn các tộc phụ thuộc như thanh điểu, bạch hạc, phi ưng… đều là cánh tay nối dài. Duy chỉ ma yêu yếu thế, khó chống đỡ, nhưng tiếng trọng lượng. Chính vì thế, mâu thuẫn dễ nảy sinh, âm mưu tính toán càng nhiều.

 

Áp lực đè nặng lên Tạ Yểm, khiến nó từ nhỏ sống trong cảnh thở nổi, dã tâm nuôi , chỉ mong trốn thoát. Không ai cũng tranh đoạt ngôi vị chí tôn.

 

Đáng tiếc, tộc ma yêu xem trọng nó, khiến nó chẳng thể rời Yêu Hoàng Cung một , sống thận trọng giữa bầy hổ sói. Nhìn tới lui, cuối cùng nó chọn âm thầm rời bỏ, đầu nhập Tạ Linh, bởi trong mắt nó, Tạ Linh là vị hoàng tử duy nhất còn nhân tình.

 

Quan trọng hơn nó tin trực giác của .

 

Tạ Linh thu tay khỏi đầu Tạ Yểm:

“Thằng bé chuẩn. Trên đường cũng thể giúp một tay.”

 

Thẩm Từ Thu khẽ gật.

 

Tạ Linh chỉ một tu sĩ Hợp Thể kỳ:

“Bạch Trấm, ngươi cùng A Từ , chuyện phân phó.”

 

Bạch Trấm bước :

“Rõ.”

 

Cái tên khiến dễ liên tưởng tới “hắc ưng”, và Tạ Linh cũng tiện thể gọi luôn:

“Hắc ưng, ngươi cũng .”

 

Hắc ưng sững sờ, mở to mắt, ngỡ ngàng tin nổi để theo Thẩm Từ Thu chứ, theo điện hạ? Hắn vội kêu lên:

“Điện hạ, —”

 

Tạ Linh: “Hửm?”

 

Đuôi mày khẽ nhướng, con ngươi màu hổ phách hạ xuống. Ánh hề nặng nề, vẫn tưởng chừng hiền hòa, nhưng chỉ cần thế thôi cũng đủ ép Hắc ưng im bặt, da đầu căng lên.

 

Theo hầu Tạ Linh lâu như , thừa hiểu đây là mệnh lệnh thể xen .

 

Hắc ưng khựng , cúi đầu:

“… Vâng.”

 

Ừ thì cũng xét xong tư cách “yêu phi”, chủ tử cho theo “yêu phi” việc.

 

Trong lòng Hắc ưng thê lương, nghĩ đây chẳng cơ hội để quan sát kỹ Thẩm Từ Thu ?

 

, Hắc Ưng chỉ ủ rũ một lúc, lập tức vực dậy tinh thần: Là thuộc hạ đắc lực của chủ tử, dù ở bên cạnh, cũng nhất định tận tâm tận lực vì ngài.

 

Những khác trong lòng trải qua một màn kịch nội tâm phong phú đến . Tạ Linh suy tính tới lui, vẫn thấy yên tâm:

 

“Hay là mang thêm hai hộ vệ nữa…”

 

“Không cần.” Thẩm Từ Thu lên tiếng “Người đông quá phô trương.”

 

Mang Tạ Yểm là để giúp Tạ Linh, hơn nữa một tiểu hài tử Trúc Cơ kỳ cần chăm sóc, nên Thẩm Từ Thu mới phản đối mang theo Hắc Ưng và Bạch Trẩm. hai tu sĩ Hợp Thể kỳ trông chừng Tạ Yểm là quá đủ, cần thêm ai khác.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/72.html.]

, Thẩm Từ Thu ngoài để mười tám khiêng kiệu vàng, cần lặng lẽ mà , âm thầm điều tra tin tức.

 

Tạ Linh liền mỉm : “Được, sắp xếp.”

 

Hắc Ưng: “…”

Hắn còn thể gì? Hoàn .

 

Thẩm Từ Thu ba Tạ Yểm, Hắc Ưng, Bạch Trẩm, giọng mát lạnh như suối:

“Sáng mai giờ Thìn khởi hành đến Tím Đô, tập hợp tại điện ngoài Đông Vân. Có ai vấn đề gì ?”

 

Hắc Ưng và Bạch Trẩm tất nhiên ý kiến. Tạ Yểm cũng lắc đầu, tỏ rõ sẽ đúng hẹn.

 

Tạ Linh sai Khổng Thanh dẫn an trí, ai nấy giải tán. Tạ Yểm hóa thành một làn sương mù xám nhạt, trôi khỏi Đông Vân Cảnh.

 

Ngày mai Thẩm Từ Thu sẽ rời , nên hôm nay cả hai tranh thủ thời gian song tu. Về tới tẩm điện, Thẩm Từ Thu vốn định y phục mới tu luyện, nhưng Tạ Linh cố tình ngắm thêm chút, liền :

 

“Song tu xong đổi cũng muộn.”

 

về phòng, chỉ còn hai bọn họ, cũng chẳng gấp. Thẩm Từ Thu gật đầu, cả hai cùng đối diện giường ở gian ngoài.

 

Không đầu song tu, nên động tác thành thục. Hai lòng bàn tay áp , linh lực thuận lợi vận chuyển.

 

Hàn Băng Châu và Liệt Hỏa Châu cảm nhận khí tức đối phương, xoay vòng trong đan phủ mỗi , trở nên linh động.

 

Vốn dĩ, họ nghĩ sẽ suôn sẻ, nhưng vận chuyển vài chu thiên, cả hai đều ngạc nhiên phát hiện: vấn đề.

 

Sau khi Thẩm Từ Thu tiến Nguyên Anh kỳ, cảnh giới giữa họ tạo thành cách lớn. Trước đây khi Thẩm Từ Thu mới Kim Đan, Tạ Linh chỉ Luyện Khí tầng hai, để trấn an Liệt Hỏa Châu trong cơ thể Thẩm Từ Thu cần kéo dài thời gian. Giờ khi chủ nhân tới Nguyên Anh kỳ, Liệt Hỏa Châu đòi hỏi lượng linh lực lớn hơn hẳn. Dù Tạ Linh là Kim Đan, trong thời gian ngắn cũng thể thỏa mãn nó.

 

Kết quả là Hàn Băng Châu bên Tạ Linh yên , nhưng Liệt Hỏa Châu của Thẩm Từ Thu thì đủ no, kích thích linh lực, bắt đầu xao động liên tục trong cơ thể .

 

Thẩm Từ Thu nhắm mắt, cảm thấy trong đan phủ nhiệt ý bốc lên. Càng song tu, càng khó chịu. Linh lực của Liệt Hỏa Châu lan dọc kinh mạch, khiến thể run lên. Một canh giờ, hai canh giờ… đến canh giờ thứ ba, Thẩm Từ Thu cuối cùng chịu nổi, khẽ kêu:

 

“Chờ… từ từ…”

 

Tạ Linh cũng hiểu vấn đề, nhất là khi cảm nhận lòng bàn tay Thẩm Từ Thu ngày càng nóng. Nếu cứ tiếp tục, e rằng song tu nguyên một ngày mới định , nhưng họ thời gian đó.

 

Tạ Linh thu tay, định bàn xem nên gì, nhưng khi ngẩng mắt thấy một cảnh khiến y sững sờ:

 

Thẩm Từ Thu nghiêng giường, như mất sức, hai tay chống bên . Trán thấm một lớp mồ hôi mỏng, càng tôn lên làn da trắng nõn bóng mịn.

 

ửng đỏ, đuôi mắt nhiễm sắc đào, diễm lệ đến mức câu hồn đoạt phách. Rõ ràng thở phần dồn dập, nhưng vẫn cố mím môi chịu đựng, khiến lồng n.g.ự.c khẽ phập phồng, thể run nhè nhẹ.

 

Hắn cứ thế, mang theo vẻ đỏ hồng nóng bỏng xen nhẫn nhịn, khẽ nâng hàng mi dày mịn, đôi mắt phủ sương mờ về phía ngươi.

 

Người khác thì rõ sẽ thế nào, nhưng Tạ Linh thì chỉ trong một khắc, mặt đỏ bừng tới mang tai.

Y gần như thể tưởng tượng cảm giác Liệt Hỏa Châu thiêu đốt, nóng đến khô miệng khô lưỡi, tim đập dồn dập, đôi mắt cũng nên .

 

Khác với đầu tiên hạt châu phát tác khiến cả hai thần trí mơ hồ, bọn họ vô cùng tỉnh táo.

Thẩm Từ Thu lúc trông như thế nào, chỉ thấy Tạ Linh bỗng đỏ ửng cả vành tai, tay chân luống cuống, liền nghĩ chắc đang chật vật, nên nghiêng mặt , cố định giọng :

“… Thế thì .”

 

Khi mặt, liền để lộ chiếc cổ dài thon, bên tai vẫn còn đeo chiếc lông chim khẽ đung đưa chạm cổ. Cảnh đó khiến tim Tạ Linh như đánh trống dồn dập, bởi chiếc lông chim vốn là y tự tay đưa Thẩm Từ Thu…

 

Tạ Linh vội dời mắt:

“Sau khi tiến Nguyên Anh, cảnh giới khác hẳn đây, nhưng hiện vẫn chỉ là Kim Đan. Nếu đổi cách đồng tu, e trong thời gian ngắn khó đủ .”

 

hoặc kéo dài thời gian, hoặc đổi phương thức. thứ họ thiếu nhất lúc chính là thời gian. Ba canh giờ trôi qua, bên ngoài trời tối hẳn. Đêm sâu yên tĩnh, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, chỉ còn hai .

 

Vì thế, họ gần như chỉ còn một lối đổi phương thức đồng tu.

Sơ giai là áp lòng bàn tay, trung giai là độ tức…

 

Mà độ tức chính là “môi kề môi”.

 

Thẩm Từ Thu khẽ siết tay áo, môi mím chặt.

Tạ Linh ho khan một tiếng:

“Cái đó… thực …”

 

Không, nhất thiết độ tức. Chỉ cần đổi sang một mạch môn thuận tiện hơn cũng .

Thẩm Từ Thu hít sâu:

“Truyền linh từ lưng .”

 

Tạ Linh lập tức hiểu ý. Nếu dùng độ tức, thì truyền linh từ giữa lưng hoặc từ n.g.ự.c đều . để linh lực giao hòa, chỗ tiếp xúc thể cách quần áo nghĩa là Thẩm Từ Thu ít nhất bỏ áo .

 

Chỉ nghĩ đến thôi, Tạ Linh thấy khó lòng giữ bình tĩnh.

y vốn luôn đặt ý nguyện của Thẩm Từ Thu lên hàng đầu, nên chỉ gật đầu đồng ý.

 

Thẩm Từ Thu liền dậy.

Hôm nay mặc tới ba tầng áo ngoài ba tầng áo trong. Cởi áo ngoài thì dứt khoát, nhưng khi lớp quần áo mỏng dần, để lộ hình mảnh mai, đến lớp cuối cùng thì tay bỗng dừng , thể kéo tiếp.

 

Nam Cung Tư Uyển

Lúc mới nhận truyền linh từ lưng, e rằng cũng chẳng “dễ chịu” hơn độ tức là bao.

 

Tạ Linh vẫn cúi đầu, dám , chỉ tiếng sột soạt của vải vóc. Đến khi tiếng động ngừng hẳn, y mới lặng lẽ ngẩng lên.

 

Dưới lớp áo mỏng màu tuyết trắng, đôi xương quai xanh tuyệt mỹ của Thẩm Từ Thu hiện rõ. Tay đặt lên vạt áo, ngón tay mảnh khảnh run, như đang níu lấy một đóa hoa mềm yếu, dán ngay cạnh bướm xương quai xanh.

 

Tạ Linh siết c.h.ặ.t t.a.y , thầm niệm Thanh Tâm Kinh, mới gượng mở miệng:

“A Từ… để giúp ?”

 

Tay Thẩm Từ Thu khẽ run.

Hắn cúi mắt, , cũng động. Trong lúc Tạ Linh hồi hộp chờ đợi, hồi lâu mới chậm rãi buông vạt áo .

 

Hắn đồng ý.

 

Tạ Linh rõ tiếng tim dồn dập.

Quyết định của Thẩm Từ Thu như rút sạch sức lực cuối cùng của . Hắn nhắm mắt, chuẩn xoay , nhưng Tạ Linh đặt tay lên vai , ngăn .

 

Giờ đây, Thẩm Từ Thu gần như chịu nổi bất kỳ va chạm nào từ Hàn Băng Châu của đối phương. Chỉ một chạm thôi cũng khiến run rẩy.

 

Không chịu nhưng bản năng nhiều hơn, y rời tay.

 

“Không cần xoay ,” Tạ Linh khẽ , giọng mang chút khàn khàn, “Giao cho , A Từ.”

 

Thẩm Từ Thu thoáng ngẩn : Không xoay thì truyền linh từ lưng?

Rất nhanh, .

 

Tạ Linh đưa tay ôm lòng, ngón tay móc lấy cổ , nhẹ nhàng kéo áo xuống.

 

Dưới ánh đèn ấm, bờ vai mượt mà và tấm lưng trắng như tuyết của Thẩm Từ Thu hiện . Ánh sáng dịu dàng lướt qua đường cong lưng đến nao lòng, từ cổ trượt xuống, mỹ lệ thể diễn tả.

 

Tạ Linh áp tay lên phần giữa lưng .

Làn da nóng bỏng chạm , ngay lập tức một cơn tê dại mạnh mẽ chạy dọc sống lưng, khiến gáy Thẩm Từ Thu ửng hồng. Hắn bật một tiếng rên khẽ, vô thức túm lấy vạt áo n.g.ự.c Tạ Linh.

 

Những ngón tay siết chặt đến mạnh bạo, nhưng run ngừng.

 

Tạ Linh ôm chặt ngực, cảm nhận làn da nóng rực tay , tiếng tim đập dồn dập, nghiêng đầu, giọng khẩn trương kìm nén vang bên tai Thẩm Từ Thu:

“Tiếp xúc thế hẳn sẽ giúp linh lực giao hòa nhanh và nhiều hơn… Chúng tiếp tục chứ?”

 

Editor: các nàng đẩy thuyền để sốp chương tiếp

Loading...