Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Chương 123
Cập nhật lúc: 2024-10-05 12:48:18
Lượt xem: 63
Sinh ý đồ sấy tiên tựa hồ tiến vào trạng thái bình cảnh giậm chân tại chỗ.
Hạ Đại Thành vô số lần suy nghĩ sâu xa về vấn đề này. Cũng hiểu được sở di sinh ý bị chế ước phát triển, là bởi vì đồ sấy tiên cho tới nay vẫn còn là hình thức một phân xưởng.
Phân xưởng thiết trí ở nhà, làm là đồ ăn, lộ trình đưa hàng không thể quá mức xa xôi. Quá xa, không phải đồ ăn không mới mẻ mà là bọn họ căn bản đưa hàng không kịp. Hạ Đại Thành dự tính trong lòng một chút, bọn họ làm sinh ý này khuếch tán chỉ tới được huyện Hoài Hà, xa hơn chút nữa sẽ sức không theo nổi.
Vì thế hắn thật phiền não, Hạ Đại Thành trước đây làm ở hiệu buôn, tiếp xúc toàn với làm ăn lớn. Các loại lá trà, vải vóc, không giống đồ ăn, chỉ cần bảo quản một chút là được, không lo lắng vấn đề giữ tươi. Bán đồ ăn là lần đầu tiên hắn tiếp xúc, khó tránh khỏi sẽ bị lầm lẫn, đó chính là làm thế nào mới có thế giữ tươi không hỏng, để bọn họ bán được đồ ăn càng xa một ít.
Tự mình nghĩ không ra, Hạ Đại Thành liền tiếp thu ý kiến quần chúng, tìm mọi người cùng nhau thương lượng.
Nhưng tựa hồ mọi người đều bị Hạ Đại Thành mang vào một đường lạc, vấn đề giữ tươi đồ sấy tiên lại bắt đầu buồn rầu.
Lâm Thanh Uyển nâng bụng to ngồi ở một bên, mọi người đều ngồi trên ghế, chỉ nàng bởi vì Dương Thiết Trụ sợ nàng ngồi không thoải mái, chuyển đến một chiếc ghế nằm.
Hiện tại trong nhà Lâm Thanh Uyển có nhiều loại ghế nằm thế này, trong phòng phía trước đặt một cái, trong phòng mặt sau cũng có một chiếc, thậm chí ngay cả chỗ phân xưởng và chỗ hậu viện Lâm Thanh Uyển hay phơi nắng cũng có, vì làm cho nàng có thể thoải mái một chút.
Thấy một đám người đều khóa c.h.ặ.t c.h.â.n mày, Lâm Thanh Uyển cảm thấy có chút buồn cười. Không phải nói nàng cười người khác ngu xuẩn, mà là nàng nhìn thấy một mảnh khóa chân mày, hình ảnh này đặc biệt gây buồn cười.
Nhất là con trai của nàng Tiểu Nặc Nặc, được cha ôm trên tay, xem mọi người đều cau mày, con nít một tuổi cũng học người lớn nhíu mày.
Đúng vậy, Nặc Nặc bây giờ đã hơn một tuổi. Lúc một tuổi không bày rượu, bởi vì vào thời điểm đó bởi vì Điền Thúy Lan, trong thôn ồn ào lợi hại. Hơn nữa Lâm Thanh Uyển động thai khí, Dương Thiết Trụ không bày rượu ý muốn tránh đầu sóng ngọn gió. Vì thế gọi mọi người trong nhà, mời tới cả nhà Dương nhị lão gia tử, hai vợ chồng Đại Cúc, mọi người ngồi chung một chỗ ăn một bữa vô cùng náo nhiệt.
Kỳ thật Lâm Thanh Uyển rất ưa kiểu chúc mừng này, tiết kiệm thời gian bớt tốn sức, không giống trước đây bày một tràng rượu, làm hiện trường một mảnh người ngã ngựa đổ. Tuy là mời ban tiệc rượu đến làm, nhưng dù sao cũng là đặt tại nhà mình, vẫn thực làm ầm ĩ.
Tiểu Nặc Nặc hiện tại đã biết gọi người, biết gọi cha, mẹ. Mở miệng đầu tiên là gọi 'Cha'. Thiếu chút nữa làm Dương Thiết Trụ rụng cả răng, vì thế Lâm Thanh Uyển ăn dấm vài ngày, đến khi Tiểu Nặc Nặc gọi 'Mẹ' mới vui vẻ ra mặt.
Dương Thiết Trụ không dám nói với vợ, vì cái từ 'mẹ' này mà hắn phải dạy con trai mấy ngày. Ai bảo Lâm Thanh Uyển sau khi mang thai rất ít ôm con trai, người ta Nặc Nặc đưa tay là cha ôm, ô ô là cha bế, túm miệng ăn sữa, sữa là cha đút, nhất định là là gọi cha trước rồi.
Lâm Thanh Uyển miên man bất định, kéo ý nghĩ của mình về. Thanh thanh yết hầu lên tiếng: "Ừm -- ta cảm thấy các ngươi nghĩ lạc đường rồi."
Mọi người trong phòng đều nhìn về phía nàng, bao gồm Tiểu Nặc Nặc ngồi trên đùi cha cũng trông lại. Nhìn thấy mẹ đang 'Nói chuyện " với nó, tiểu tử hưng phấn lắc mông, thanh âm mềm mềm gọi 'mẹ mẹ.
Làm Lâm Thanh Uyển mềm nhũn rồi, thiếu chút nữa nhổm dậy chơi cùng con trai. Ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, cho nam nhân một nháy mắt, bảo hắn dỗ con trai.
Cha nó cũng quen thuộc, từ trên bàn cầm lấy một món đồ chơi nhét vào tay con trai. Nhóc con lập tức bị chuyển dời lực chú ý, bắt đầu 'Phấn đấu' chơi đồ chơi. Phấn đấu chỉ nó, niết nó, bóp nó, xé rách nó, đáng tiếc Lâm Thanh Uyển làm rắn chắc, Tiểu Nặc Nặc 'Phấn đấu' cho tới bây giờ vẫn chưa làm hỏng được con búp bê vải đó.
Lâm Thanh Uyển sửa sang ý nghĩ tiếp tục nói: "Ta nghĩ như vậy, nói ra mọi người thương thảo một chút xem có được hay không. Đầu tiên về vấn đề bảo đảm chất lượng đồ sấy tiên, nếu như làm vào đông thì sấy khô hoàn toàn, loại sấy khô này không phải bình thường chúng ta phơi một chút là được, mà là sấy khô hoàn toàn không để một chút hơi nước nào lại, là có thể bảo đảm chất lượng đến mùa hè năm thứ hai."
Bọn họ làm đồ sấy tiên, bởi vì muốn làm hàng tốc độ nhanh, và một số nguyên nhân khác, đều làm được không vài ngày là bán ra ngoài, chưa từng thử hình thức sấy khô hoàn toàn lạp xưởng. Cho nên Hạ Đại Thành bọn họ, bao gồm Dương thị Diêu thị ngày thường hay rót đồ sấy tiên, đều không biết kỳ thật vật này có thể sấy khô hoàn toàn.
Hạ Đại Thành nghe được đồ sấy tiên sấy khô có thể bảo đảm chất lượng đến mùa hè năm thứ hai, thần sắc hơi động, Dương Thiết Trụ cũng vậy.
Lâm Thanh Uyển nói thêm, lại để cho bọn họ khóa c.h.ặ.t c.h.â.n mày.
"Nhưng có một chút chính là, đồ sấy tiên sấy khô hoàn toàn rồi sẽ không nặng. Như vậy làm một cái suy luận, một cân đồ sấy tiên nếu như toàn bộ sấy khô khả năng cuối cùng không còn nặng tới nửa cân, khả năng sẽ không nặng được nửa cân rất lớn. Đây cũng là vì sao ta chưa từng nói đồ sấy tiên có thế hoàn toàn sấy khô, bởi vì chúng ta bán đi là tính cân, như vậy có thể lấy được lợi nhuận cực kỳ ít."
Nàng lại bổ sung: "Hơn nữa đồ sấy tiên hoàn toàn sấy khô rồi vị sẽ không còn tốt như trước, sẽ bị cứng, cho nên ta vẫn không nói phương diện này, tạm thời là không làm được. Đương nhiên sau khi sấy khô hoàn toàn rồi, có thể ngâm nước một hai ngày, lúc ăn sẽ không quá quá cứng rắn, nhưng loại trình tự làm việc này quá mức phức tạp, hơn nữa trọng lượng vẫn sẽ không tăng lên bao nhiêu. Ta nói ra loại phương pháp này chỉ là để mọi người tham khảo một chút. Đối với cái này, ta còn có ý tưởng khác -- "
Sự chú ý của mọi người trong phòng lại tập trung ở trên người Lâm Thanh Uyển, Hạ Đại Thành biết vị đường đệ muội này là người có 'Đại trí tuệ, tuy rằng bình thường rất ít nói xen vào sinh ý đồ sấy tiên, đều giao cho Dương Thiết Trụ và hắn làm, nhưng Hạ Đại Thành không có quên cái này lúc đầu bán lẻ là do Lâm Thanh Uyển làm. Bao gồm khi hắn chưa tham dự vào mở rộng sinh ý, đều là Lâm Thanh Uyển dạy Dương Thiết Trụ.
Hơn nữa chuyện băng năm trước, Hạ Đại Thành vẫn cảm thấy trên người vị đường đệ muội này có loại cảm giác thần bí, cảm giác thần bí nói không nên lời. Cho nên Lâm Thanh Uyển vừa nói, sự chú ý của hắn hoàn toàn đặt trên người Lâm Thanh Uyển sắp sửa nói chuyện.
Người trong phòng coi trọng làm Lâm Thanh Uyển cảm thấy quýnh quýnh, nàng không phải đại nhân vật, có cần phải "Vạn chúng chú mục' như vậy không.
"Ý tưởng này của ta không biết có tác dụng hay không, ta nghĩ như vậy, bỏ qua một bên biện pháp sấy khô hoàn toàn đồ sấy tiên này mà nói. Nếu mọi người suy tính muốn giữ tươi và tốc độ đưa hàng không kịp, như vậy mọi người có suy nghĩ tới xây dựng một phân xưởng ở nơi khác hay không?"
Hạ Đại Thành mắt sáng lên, mắt Dương Thiết Trụ cũng sáng lên.
"Uyển Uyển, ý của nàng là, chúng ta làm ở nơi khác một cái phân xưởng như ở nhà chúng ta. Chỗ này có thể thiết trí tại huyện mà chúng ta muốn đưa hàng. Thịt heo và ruột non đều mua từ nơi đó, cứ như vậy chúng ta có thể ở nơi đó làm xong đưa hàng. Vừa làm ra được mới mẻ, thứ hai thời gian đi đưa hàng cũng không phải vội vàng?"
Lâm Thanh Uyển cười gật đầu, xem ra nam nhân này thật thông minh nha, nàng nói một câu, hắn một suy ra ba.
Hạ Đại Thành mừng rỡ mở miệng nói: "Đây là cái ý kiến hay, chúng ta thật là bị bề ngoài che mắt rồi."
"Duy nhất phải suy tính chính là vấn đề nhân thủ và bảo mật." Lâm Thanh Uyển dừng một chút rồi nói thêm: "Ta thấy khi chúng ta mời người ngoài cũng nhàn một chút, cứ như vậy ai cũng không biết ai, không giống ở nơi này của chúng ta như vậy, còn phải bận tâm ánh mắt của người khác, đương nhiên bảo mật phối phương vẫn là vấn đề lớn."
Nhắc tới cái này mọi người lại bắt đầu rầu rĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/danh-mon-khue-tu-va-nong-phu/chuong-123.html.]
Lâm Thanh Uyển có một ý nghĩ, chỉ là nàng tạm thời không muốn nói, xem người khác có thể nghĩ ra hay không. Chung quy nàng chỉ là một phụ nhân, còn bận tâm vấn đề sinh con dưỡng cái, không thể dưỡng mọi người thành thói quen vừa có vấn đề lại đi hỏi nàng. Về sau nếu như sinh ý thật sự làm ra tốt, lúc nàng không có ở bên cạnh thì làm thế nào. Vân là câu cách ngôn kia, cho người cá không bằng dạy người bắt cá, thúc đẩy mọi người suy nghĩ và tư duy, cùng nhau động não nghĩ biện pháp.
Dương Thiết Trụ suy nghĩ một hồi, mở miệng nói: "Bây giờ phân xưởng nhà chúng ta vì bảo mật, lấy thịt lệch thời gian, hơn nữa ruột non là người một nhà bác chế, thậm chí còn ký khế ước bảo mật. Ở bên ngoài biện pháp ký khế ước này khẳng định là không được, chung quy phải mời quá nhiều người, đều là người không quen thuộc, cho dù ký khế, thật sự xảy ra vấn đề gì, cũng không dễ tìm người mà dây dưa được."
Mọi người nghe Dương Thiết Trụ nói, đều bắt đầu tư duy tự hỏi.
"Chúng ta có nên mở một cái xưởng hay không, mà là mở hai cái --"
Dương Thiết Trụ tiếp tục nói.
Hạ Đại Thành bổ sung thêm: "Đến lúc đó một xưởng bác chế ruột non, một xưởng phụ trách nhồi thịt..."
Dương Thiết Trụ bổ sung, "Hoặc là sở hữu trình tự làm việc đều tách ra, để người làm công hoàn toàn không tương giao, toàn bộ tách biệt, bác chế ruột non thì chuyên bác ruột non, thiết thịt chuyên thiết thịt, phụ trách gia vị thì ướp gia vị, sau đó thu gom lại đưa cho người nhồi thịt..."
Lâm Thanh Uyển hiện tại thật muốn nhảy dựng lên ôm nam nhân nàng dậy hôn một cái, Emma, nam nhân này lại nghĩ đến hoạt động sản xuất dây chuyền, thật là thiên tài!
"Gia vị thì vẫn nên để chúng ta nắm giữ trong tay, chúng ta bên này phụ trách đúng hạn đưa qua gia vị dựa theo bao nhiêu cân thịt cần bao nhiêu gia vị, dặn dò người phối gia vị cho vào." Hạ Đại Thành lại bổ sung: "Ta cảm giáo đến lúc đó chúng ta nhất định không có khả năng mỗi ngày sống ở đó, nên cần mấy người yên tâm ở chỗ đó nhìn, làm một số việc trọng yếu, hoặc là quan sát người làm công."
Dương Thiết Trụ suy nghĩ trong chốc lát còn nói thêm: "Vậy thì mua người đi, mua mấy người thành thật ổn trọng có trách nhiệm, thân khế nắm ở trong tay không sợ họ nhảy nhót. Người nhà còn phải ở nhà, khẳng định không có khả năng phân tán đi ra ngoài. Mọi người đều là người có vợ con, sao có thể để vợ chồng con cái chìa lìa."
Hình thức cơ bản đã được vạch ra, còn lại chi tiết còn cần thương nghị thêm.
Việc này giao cho Hạ Đại Thành và Dương Thiết Trụ thương nghị, về phần những người khác, phân xưởng nơi đó còn rất nhiều việc, ai nấy tự tán đi làm việc.
******
Cùng lúc đó, Dương gia bên kia lại là cả nhà bị một tầng u ám bao phủ.
Hà thị rốt cuộc tiếp thu sự thật chính mình trúng gió không thể nhúc nhích.
Hà thị cường hãn cả đời, ở nhà tác uy tác phúc giương nanh múa vuốt, đột nhiên không thể động đậy, ngay tới nói cũng không nói được, thật làm cho bà rất lâu rất lâu không thể tiếp thu hiện thực này.
Nhưng cho dù không muốn tiếp thu thì vẫn phải tiếp thu.
Hà thị tuy rằng ương ngạnh tuy rằng cay nghiệt, nhưng làm người ưa sạch sẽ.
Bây giờ không ăn cơm được chỉ có thể để con gái con dâu đút cho, còn chảy rớt vãi ra ngoài, ị đái đã thành vấn đề. Không ai chịu được thế này cả, cho nên từ khi Hà thị nằm liệt trên kháng tính tình trở nên táo bạo.
Bà bây giờ toàn thân trên dưới ngoại trừ một tay trái có thể nhúc nhích được một chút, còn lại không động đậy được chút nào. Cho dù như thế, bà vẫn không sửa tật xấu ép buộc người.
Vương thị bị Dương lão gia tử lên tiếng bảo hầu hạ Hà thị, Vương thị cũng thành thành thật thật làm. Chung quy không phải chột dạ nha, nhưng Hà thị còn chưa quên tại sao bà lại năm liệt trên kháng đâu. Bà hận c.h.ế.t Vương thị, hận không thể bóp c.h.ế.t ả. Chỉ là miệng bà không thể biểu đạt, bà bắt đầu dùng phương thức của mình ép buộc Vương thị.
Vương thị đút cơm cho bà, bà dùng tay có thể động kia quấy rối, không phải vung bay bát thì là rắc hết cơm lên người Vương thị. Vương thị đè tay bà ta, bà dùng miệng phun, dù sao bây giờ miệng bà không giữ được gì đó, chỉ cần bà há khóe miệng, món canh chảy hết toàn thân thôi.
Chứng kiến Vương thị bị bà chơi đùa luống cuống tay chân, còn thành thật thay đổi quần áo đệm chăn cho bà, Hà thị mừng rỡ cười ha ha trong lòng. Bà thậm chí lại nghĩ tới một biện pháp ép buộc người, bắt đầu tiểu ra quần. Lúc Vương thị hỏi bà, bà nhắm mắt lại không để ý tới ả, ả đi qua là đái luôn.
Có lẽ lúc đầu, Hà thị chỉ là không quen bị tê liệt, không cẩn thận không khống chế được. Nhưng càng về sau bà có thể khống chế được, bà cứ thế đái trong quần luôn.
Về phần Hà thị làm như vậy đến cùng là giày vò ai đó? Vương thị được tính là một, không biết chính bà có được tính là một không, vấn đề này không ai biết.
Vương thị nhẫn nại mấy ngày, rốt cuộc nhịn không được. Cho dù Dương lão gia tử tức giận ả cũng bỏ sạp không làm. Ả không phải không làm mà nói là một mình không thể làm được hết, kéo Phùng thị và Dương đại tỷ xuống nước.
Dương lão gia tử cũng hết cách, tâm tư hưu Vương thị đã sớm nhạt rồi. Một nhà đông thế này, đại phòng lại có nhiều con cái, hưu Vương thị về thì làm thế nào?
Vương thị không nhìn ra những cái này, thầm mắng mình óc heo phản ứng quá chậm.
Thấy Dương đại tỷ và Phùng thị cùng nàng hầu hạ lão chủ chứa, Vương thị cũng an phận hơn, thành thành thật thật cùng nhau chia sẻ, đương nhiên ả vẫn sẽ lười biếng.
Cái tật xấu lười biếng này, Vương thị vẫn không thay đổi. Chỉ cần là cùng nhau chia sẻ việc, ả luôn tìm được đủ loại kiểu dáng lý do và phương pháp nhàn hạ, sau đó vì điểm này mà ả không giống người khác mà mừng thầm.
Hà thị muốn ác chỉnh Vương thị chính thức thất bại, không phải bà luyến tiếc Phùng thị, mà là luyến tiếc khuê nữ đáng thương của mình. Hơn nữa giăng co lâu như vậy, bà cũng thực phiền.
Nhưng khiến bà không ngờ tới là, cho dù bà bây giờ không muốn tiểu ra quần, bà tựa hồ khống chế không được, không khống chế lâu tựa hồ đã trở thành thói quen...
Hà thị đối mặt với việc mình không thể khống chế được, còn có Vương thị, Dương Đại Muội và Phùng thị sứt đầu mẻ trán như thế nào tạm thời mặc kệ, bởi vì Thôn Lạc Hạp lại xảy ra một đại sự -
Cái đại sự này ảnh hưởng tới vận mệnh rất nhiều người.