Đăng Thiên Khuyết - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-08-01 08:58:55
Lượt xem: 249

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng thượng mở tung cửa Cần Chính điện, mắt đỏ rực, hét lớn:

 

"Nàng vốn dĩ là thê tử của trẫm!"

 

Đối với những chuyện rối ren .

 

Ta chỉ một câu: "Có bệnh thì khỏi chữa, c.h.ế.t sớm cho lành."

 

 

Ta thổi nhẹ bức thư tình xong, vô cùng hài lòng.

 

"Ca ca, xem thơ , đảm bảo khiến tên mọt sách Chu Nghiễn Tu mê mẩn thôi."

 

Chu Nghiễn Tu chính là Thái tử thiếu phó, cũng là vị hôn phu thứ hai của .

 

Tên lão lớn hơn tận tám tuổi.

 

Vừa gặp mặt, rút mười tờ đề thi bắt .

 

Mười tờ lận đó!

 

Nếu quá tuấn tú, lật bàn, đập thẳng mặt .

 

nghiêm mặt :

 

“Nếu nàng xong mười đề, bậc Nhị đẳng trở lên, sẽ đính hôn với nàng.”

 

Khinh thường ai đó?!

 

Mười tờ đề, đều Thượng đẳng hết!

 

Có điều, cược thì gì là nấy .

 

Ta ném một tờ bài thi: “Cởi áo ngoài!”

 

Ném tờ thứ hai: “Cởi áo trong!”

 

Đến cuối cùng, Chu Nghiễn Tu cúi đầu, cả cổ đỏ bừng, gân xanh nổi rõ mu bàn tay, chậm rãi cởi bỏ lớp áo lót.

 

Trong tàng thư các, yên tĩnh đến lạ thường.

 

Chỉ còn tiếng hô hấp nặng nề của Chu Nghiễn Tu.

 

Ta tựa giá sách, khoanh tay ngực, trêu chọc:

 

"Chu Thiếu phó, trắng thật đấy.” 

 

“Tặc, Lăng Tiếu Hàn thì đen hơn một chút, trắng thế mới chứ. Nghe , chỉ cần bấu một cái là để dấu. Cho thử một cái ?"

 

Chu Nghiễn Tu thẳng , trầm giọng đáp:

 

"Chu mỗ thua thì chịu cược, nàng thắng, cởi áo. nếu còn động tay động chân thì còn thể thống gì nữa."

 

Ta bỗng thấy cụt hứng, xoay định rời .

 

Chu Nghiễn Tu :

 

"Hay là chúng cược thêm một ván. Nếu nàng thắng, nàng… nàng gì cũng ."

 

Ta ôm mũ thái giám, híp mắt :

 

"Cược gì thế? Nếu khó quá thì sẽ thua đấy nhé."

 

Ánh mắt Chu Nghiễn Tu khẽ d.a.o động, siết chặt tay, đưa mặt, thấp giọng:

 

"Cược xem tay nào của đồ."

 

Ta tùy tiện đập tay của .

 

Chu Nghiễn Tu mở lòng bàn tay, bên trong trống rỗng.

 

Ta tiếc rẻ : "Chà, thua ."

 

Chu Nghiễn Tu đáp: "Nàng thắng ."

 

Ta , nhướn mày.

 

Chu Nghiễn Tu , chậm rãi : "Trong đó trái tim của ."

 

Ta kỹ , từ khi nào, Chu Nghiễn Tu dùng bút vẽ một trái tim nhỏ xíu ngay khe ngón cái.

 

qua hơn một tháng, mỗi hồi tưởng cảnh tượng , trong lòng vẫn thấy thật ngọt ngào.

 

Chỉ là dạo gần đây Chu Nghiễn Tu bận chính sự, hai chẳng mấy khi gặp mặt.

 

Chủ yếu thư cho .

 

Xuân Sinh ca liếc qua bức thư của , hỏi:

 

"Không còn khá hài lòng với Lăng Tiếu Hàn ? Sao thiết với Chu Nghiễn Tu như ?"

 

Ta cất thư, thản nhiên đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-thien-khuyet/chuong-6.html.]

 

"Hài lòng với Lăng Tiếu Hàn cũng cản động lòng với Chu Nghiễn Tu mà. Tối nay hẹn với Lăng Tiếu Hàn lên Truy Vân Các ngắm trăng. Chắc cũng về trễ, ca ca ngủ ."

 

Thường thì mỗi hẹn hò, Xuân Sinh ca đều đưa đón.

 

gần đây, Hoàng thượng còn thượng triều, chính vụ đều do Xuân Sinh ca xử lý.

 

Hắn lâu ngủ trọn một giấc.

 

Tối nay, để mệt thêm nữa.

 

Tối nay Chu Nghiễn Tu trực đêm ở Cần Chính điện.

 

Sau khi ngắm trăng với Lăng Tiếu Hàn xong, định ghé qua đưa thư.

 

Nếu còn kịp giờ, khi hai đứa còn ăn khuya.

 

Ta tính toán chuẩn ngoài.

 

Không ngờ Xuân Sinh ca ôm chặt lòng ghế.

 

Hắn nắm lấy đuôi tóc , dịu dàng :

 

"Hôm nay thể ca ca khỏe, bầu bạn cùng ?"

 

Ta khựng , do dự.

 

Xuân Sinh ca thấy đáp, liền buông tay , gượng:

 

"Là ca ca bậy thôi, . Truy Vân Các cách Đông cung xa lắm, một yên tâm, để tiễn."

 

"Thật cũng chẳng nhất thiết ."

 

Ta lập tức ôm lấy , ngay:

 

"Để nhờ Thúy Thúy nhắn giúp, bảo hai đó đừng đợi. Ca ca chẳng tối nay còn đến Cần Chính điện xem tấu chương ?” 

 

“Ta ở bên , đỡ cho bận bịu một ."

 

Xuân Sinh ca áy náy xoa mặt :

 

"Vậy thì phiền Hoàn Tử . Ca ca sẽ cố xử lý xong việc thật sớm."

 

10

 

Trong Cần Chính điện, tĩnh lặng đến mức thể rõ tiếng lật giấy.

 

Ta chen chúc long ỷ với Xuân Sinh ca, phê tấu chương, xem sách tranh.

 

Ta cầm một miếng bánh mơ nhấm thử, thấy chua, liền tiện tay đút cho .

 

Khi Xuân Sinh ca nghiêng đầu ăn, chú ý, đầu lưỡi chạm đầu ngón tay .

 

Ẩm ướt, là lạ.

 

Ta liếc một cái.

 

Hắn hỏi tự nhiên: “Sao thế?”

 

Ta lắc đầu.

 

Hắn cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương.

 

Trên sách tranh là một đôi nam nữ quấn quýt triền miên.

 

Trong lòng cũng bắt đầu ngổn ngang suy nghĩ.

 

Chậc, trong bụng cũng giấu chuyện đây.

 

Nam nữ ái tình mà, với Lăng Tiếu Hàn, Chu Nghiễn Tu đến giờ vẫn còn giữ “thanh bạch”.

 

Mà giữ mãi thế thì .

 

Vịt kịp ăn, sớm muộn gì cũng vỗ cánh bay mất, chẳng uổng công khổ sở vun trồng ?

 

Một lúc , bắt đầu cảm thấy trong lòng bồn chồn, nóng bừng.

 

Xuân Sinh ca thấy mặt đỏ bừng, giật :

 

“Hoàn Tử! Muội uống nhầm của ?”

 

Hồng Trần Vô Định

Ta tự bắt mạch, nếm thử nước , lập tức hoảng hốt:

 

"Ai bỏ Tương Tư tán của ?!"

 

Thứ đó ngọt nhẹ, trộn sẽ nhận .

 

Uống chút ít thì , nhưng uống nhiều.

 

Xuân Sinh ca khổ:

 

“Phụ hoàng đến giờ từng chạm nữ nhân, nên ngày nào cũng lặng lẽ cho thuốc... trị cái ‘bệnh đó’.”

 

Ta đờ : “Bệnh nào cơ?”

Loading...