Mãi đến chiều thứ Sáu  giờ tan học. Dòng   tuôn  cổng trường.  cố tình thu dọn thật chậm, nấn ná đến cuối cùng. Lớp chỉ còn tiếng trực nhật dọn dẹp.  hít sâu, như  hạ quyết tâm, khoác cặp lên vai,   cửa  mà rẽ về phía cầu thang dẫn lên sân thượng. Đó là lối thoát hiểm ít  qua , cửa sắt thường chỉ khép hờ.
Đẩy cánh cửa sắt nặng nề, gió chiều mang theo  lạnh ập đến, thổi tung những sợi tóc mai. Sân thượng trống trải phơi   ánh sáng nhạt dần, chiếc bồn nước khổng lồ in bóng lặng lẽ. Và ,  thấy  .
Giang Nhiên  lưng , tựa  lan can sắt gỉ ở rìa sân thượng. Hoàng hôn đang buông, viền bóng  trở nên mờ ảo. Cậu chỉ mặc sơ mi đồng phục mỏng,  khoác áo ngoài. Gió  căng vải áo, dán sát  lưng, hiện rõ một mảng ẩm sẫm màu khác thường, loang  từ bên hông, diện tích  lớn nhưng khiến   rùng .
Bước chân  như đóng đinh tại chỗ,  thở lập tức  ghìm . Trong  khí, ngoài mùi gió, còn lẫn một thứ hương  nhạt, mơ hồ… như vị tanh của sắt gỉ.
Cậu như  mắt ở  lưng,   tiếng cửa sắt mở, chậm rãi   .
Gió  sân thượng thổi ào ạt, mang theo  se lạnh đặc trưng của chiều thu, quét lên lớp bụi mỏng  nền xi măng. Khoảnh khắc   , ánh sáng cuối cùng của hoàng hôn lướt qua gương mặt tái nhợt, soi rõ bờ môi mím chặt và giữa chân mày ẩn giấu một tia dữ dội kìm nén.
~ Hướng Dương ~
Ánh mắt  dừng  gương mặt , lạnh như mũi dò băng giá. Trong đó  hề  sự ngạc nhiên, như thể    sẽ tới, hoặc…  vốn đang đợi .
“Lại đây.” Cậu mở miệng, giọng khàn hơn thường ngày, thô ráp như giấy nhám cọ  đá, mang một mệnh lệnh  cho phép từ chối.
Chân  như  đóng đinh xuống nền xi măng xám xịt,  lạnh từ bàn chân dần lan lên tận đầu ngón tay. Mảng loang tối  áo   ánh chiều trông như một dấu ấn bất tường. Gió thổi rõ hơn mùi tanh nhạt, khiến mũi  cay xè.
Thấy   nhúc nhích,  cau mày, đưa bàn tay  thương về phía . Không  mời gọi, mà giống như thúc giục đầy thiếu kiên nhẫn. Trên khớp ngón tay, vết thương cũ  lành,  thêm vài vết trầy mới, mảnh và còn  đóng vảy.
Tim  đập dữ dội như  phá tung lồng ngực. Nỗi sợ như làn nước lạnh dâng lên mắt cá, nhưng một cảm xúc khác, mạnh hơn, xa lạ hơn,  thôi thúc . Như kẻ mất hồn,  bước . Một bước. Rồi một bước nữa. Tiến về phía bóng tối . Tiến về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dang-le-chung-ta-khong-nen-yeu/chuong-3.html.]
Khoảng cách dần rút ngắn . Vạt áo đồng phục của  loang  màu đỏ thẫm, càng lúc càng rõ, sắc đỏ chói mắt  như thiêu đốt đôi mắt .  dừng , chỉ còn cách  một bước, ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua vết đỏ   dừng  ở đôi môi mím chặt, tái nhợt của . Khóe môi còn  một vết nứt nhỏ,  đóng thành lớp m.á.u khô đỏ sẫm.
Trong đầu  trống rỗng,  âm thanh đều biến mất, chỉ còn tiếng m.á.u chảy ầm ầm và  thở dồn dập của chính . Khoảnh khắc , một cơn chấn động gần như là cơn lũ bỗng chiếm lấy .  bất chợt kiễng chân, chẳng màng gì khác mà áp sát tới, mục tiêu chính là vết m.á.u đỏ chướng mắt nơi khóe môi .
Môi  vụng về, run rẩy như đặt cược tất cả, in lên vết thương mang theo vị tanh . Cảm giác lạnh lẽo, thô ráp, bên  môi truyền đến sự căng cứng đột ngột của  thể , như một khối thép    lạnh đột ngột.
Thời gian như ngừng  trong chốc lát.
Giây tiếp theo, một lực mạnh mẽ chụp lấy vai , mang theo quyết tuyệt  cho phản kháng, hung hăng đẩy  !  loạng choạng lùi  mấy bước mới miễn cưỡng  vững, nơi vai   nắm lấy bỏng rát.
Cậu lùi  xa hơn, lưng đập mạnh  lan can sắt lạnh lẽo, phát  tiếng “keng” trầm đục. Cậu giơ tay, đầu ngón tay mạnh bạo chà qua khóe môi , như  xóa  dấu vết nhơ bẩn nào đó. Đôi mắt sâu như vực thẳm  chằm chằm  , cuộn trào thứ cảm xúc kịch liệt mà   thể hiểu — là kinh ngạc? giận dữ? … một thứ khác? Ánh   sắc lạnh như lưỡi d.a.o tẩm băng.
“Đừng chạm !” Giọng  lọt  từ kẽ răng nghiến chặt, khàn đục, từng chữ nặng trĩu, mang theo sự kìm nén sắp bùng nổ, rơi nặng nề  sân thượng trống trải   gió cuốn tan.
“Bẩn.” Chữ cuối cùng nhẹ như tiếng thở dài, nhưng nặng tựa ngàn cân.
Gió thổi mạnh hơn,  đồng phục mỏng manh của chúng  phần phật vang lên. Mảng thẫm nơi eo  trong ánh sáng mỗi lúc một tối , như một vết thương  thể lành. Cậu tựa  lan can lạnh lẽo,  thở khẽ gấp, tóc mái  gió thổi rối, che nửa khuôn mặt, cũng che khuất cơn sóng lớn cuộn trào trong mắt.
  cách vài bước,  môi như vẫn còn lưu  cảm giác thô ráp lạnh buốt của vết m.á.u khô nơi khóe môi , cùng với chữ “bẩn” lạnh lùng . Vai vẫn âm ỉ đau, nhưng đau hơn cả là nơi trái tim   một cú búa vô hình giáng xuống, nặng đến nghẹt thở.  mấp máy môi,   gì đó, nhưng cổ họng như  giấy nhám chặn ,  phát   âm thanh. Giải thích? Chất vấn? Hay xin ? Mọi lời đều trở nên nhạt nhẽo, vô nghĩa.
Cậu    nữa, chỉ nghiêng đầu, ánh mắt hướng về tia sáng cuối cùng chìm xuống nơi rìa thành phố bên ngoài lan can, quai hàm căng thành một đường thẳng lạnh lùng. Trên sân thượng chỉ còn tiếng gió rít và  thở nén , đầy đau đớn của .