ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 98: Lễ Vật 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 15:59:27
Lượt xem: 42
Trước cửa phòng tuần tra quân ở ngõ Thịnh Kinh, mấy người lính tuần tra gọi một bà lão gánh hàng đang đi qua, mua vài bát phổi cay, ngồi xổm trước cửa ăn ngon lành.
Gần đầu đông rồi, thời tiết một ngày một lạnh hơn, đến đêm binh lính đói nhanh hơn, phổi cay cay xè, một bát vào bụng là bụng nóng hầm hập.
Thân Phụng Ứng dựa vào cột trước cửa phòng tuần tra, đang gắp miếng phổi cay cuối cùng vào miệng thì thấy mấy người đi tới.
Đi đầu là một người đàn ông, tay đang áp giải một người mặc đồ đen, người này bị trói tay chân, bị người đàn ông nửa kéo nửa đẩy đi về phía trước, phía sau hai người này là một cô gái trẻ. Ba người đi qua con ngõ náo nhiệt, thu hút vô số ánh mắt. Thấy họ đang đi về phía phòng tuần tra, Thân Phụng Ứng vội vàng nuốt miếng phổi trong miệng, không ngờ bị sặc dầu, ho sặc sụa.
Binh lính vội đi lấy bầu nước cho hắn, Thân Phụng Ứng uống liền mấy ngụm, cuối cùng cũng ngừng được cơn cay trong cổ họng, ngẩng đầu lên thì ba người kia đã đến trước mặt.
Hai người đàn ông hắn đều không quen, còn cô gái đi sau thì có vẻ hơi quen mặt, Thân Phụng Ứng chưa kịp nói gì, cô gái đã lên tiếng trước: "Thân đại nhân."
Nàng ta vừa mở miệng, Thân Phụng Ứng lập tức nhớ ra, chỉ vào người trước mặt nói: "Nàng là người... Hành trên núi!"
Trời thương, hắn vẫn còn nhớ người trước mặt này. Tháng trước sau vụ án thi cử ở Thịnh Kinh, hắn nhận được tố cáo nói một Y quán nhỏ ở phố Tây g.i.ế.c người chôn xác. Lúc đó Thân Phụng Ứng đã xoa tay chuẩn bị làm một vụ lớn, từ đó thêm chiến tích đi lên đỉnh cao sự nghiệp, ai ngờ đến Y quán lục soát cả nửa đêm, chỉ tìm được nửa con heo chết.
Heo c.h.ế.t chứ không phải người chết!
Lúc đó một bầu nhiệt huyết của Thân Phụng Ứng đã bị dội một gáo nước lạnh.
Chưa hết, không biết nói hắn may mắn hay xui xẻo, hắn còn chưa hiểu rõ tình hình thì lại nhận được một vụ tố cáo khác, trên núi Vọng Xuân phát hiện một *thê thỉ* nam giới, trên người có túi hương của cấm vệ Điện Tiền Ti.
Trùng hợp thay, lúc đó chỉ huy sứ Điện Tiền Ti Bùi Vân Ánh lại đang ở trước mặt hắn.
Lúc đó Thân Phụng Ứng cảm thấy sự nghiệp của mình có lẽ sẽ dừng lại tại đây.
Vị Điện soái đại nhân kia đi cùng hắn lên núi Vọng Xuân, đối mặt với tình huống tình ngay lý gian như vậy cũng không biết có ý gì, Thân Phụng Ứng dò xét mấy lần đều không đoán được ý của hắn, đành phải cắn răng điều tra tiếp. May mắn là điều tra xuống, chỉ dựa vào một cái túi hương cũng không thể kết tội cấm vệ Điện Tiền Ti, vụ án tạm thời bị gác lại.
Khi hắn trở về phòng tuần tra, cấp trên nghe tin chạy đến mắng hắn một trận. Cũng phải thôi, lộn xộn một hồi như vậy chẳng được lợi lộc gì, đừng nói thăng chức, đắc tội với Điện Tiền Ti, cấp trên không trút giận lên hắn mới là lạ.
Mấy ngày nay Thân Phụng Ứng mới dần dần bình tĩnh lại, lúc này vừa thấy nữ đại phu kia, đầy bụng ấm ức lại trào lên.
Hắn ho khan một tiếng, đẩy đám người ra đi đến trước mặt mấy người: "Đây là làm gì?"
"Ta là Lục đại phu Đồng của Nhân Tâm Y Quán.". Nữ đại phu nói: "Đêm nay có người đột nhập vào Y quán của ta, định hành hung, đã bị người khống chế, vì liên quan đến tính mạng, đặc biệt mang kẻ hành hung đến gặp đại nhân."
Thân Phụng Ứng trong lòng động đậy.
Người dưới đất bị trói bằng dây thừng, một thân hắc y, nghe vậy cũng không phản bác, ánh mắt hung dữ, nhìn một cái là biết không phải người tốt.
Thân Phụng Ứng đi vòng quanh người này hai vòng, nghi hoặc nhìn về phía Lục Đồng: "Sao hắn không động đậy?"
Người này ngay cả giãy giụa cũng không giãy lấy một cái, một bộ dáng mặc người xử trí.
"Sợ người này tự sát, ta đã cho hắn uống một ít tán dược của Y quán, uống vào tứ chi vô lực, để tiện đại nhân thẩm vấn."
Nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng vì vụ đầu heo trước đó, Thân Phụng Ứng luôn giữ vài phần cẩn trọng với lời nói của Lục Đồng, không dám vội vàng phán đoán, suy nghĩ một lúc, gọi binh lính: "Đưa hắn vào."
Binh lính áp giải người dưới đất vào phòng tuần tra.
Đêm khuya, trong phòng tuần tra không còn mấy người, phần lớn binh lính đã đi tuần tra. Thịnh Kinh phần lớn thời gian đều khá bình yên, ngoại trừ thỉnh thoảng có hỏa hoạn, binh lính cũng chỉ thỉnh thoảng bắt được vài tên trộm.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Thân Phụng Ứng vào phòng, quay đầu lại, thấy người đàn ông bên cạnh Lục Đồng. Nam tử thân hình cao lớn, một thân y phục thị vệ màu xám, khí độ không giống thị vệ bình thường, hắn nhìn người dưới đất, lại nhìn người đàn ông, thận trọng hỏi: "Chính là ngươi đã khống chế hung thủ?"
Nam tử gật đầu.
Thân Phụng Ứng ngồi xuống ghế giữa phòng, quay về phía Lục Đồng: "Ngươi hãy kể lại chuyện gì đã xảy ra tối nay."
Lục Đồng nói: "Hôm nay sau khi Y quán đóng cửa, ta và nha hoàn về phòng nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe thấy có người gõ cửa. Sau khi ta đứng dậy mở cửa, người này cầm d.a.o định hành hung ta, may mắn có vị hào sĩ này xuất hiện, bắt được kẻ gian, cứu mạng ta..."
"Khoan đã,…", Thân Phụng Ứng nhíu mày, đánh giá thị vệ kia một cái, "Muộn thế này rồi, sao vị hào sĩ này lại tình cờ có mặt ở đây, lại vừa hay cứu được cô?"
Nói xong, hắn lại khinh thường nhìn Lục Đồng một cái, nửa đêm nam nữ độc thân tụ tập, có thể là người đứng đắn gì?
Thị vệ nghe vậy, nói: "Tại hạ là Thanh Phong, cận vệ của Điện Tiền Ti chỉ huy Bùi Vân Ánh, hôm nay Lục đại phu đến phủ Văn Quận Vương, để quên hộp thuốc ở phủ, vương phi sai tại hạ mang về, vừa đến Y quán, đúng lúc thấy kẻ gian hành hung."
Nghe vậy, Thân Phụng Ứng như bị lửa đốt mông, bật dậy, nói năng không lưu loát: "Quận... Quận vương phủ? Lục đại phu đến phủ Quận vương làm gì?"
Lục Đồng ôn tồn đáp: "Quận vương phi và tiện nữ hợp ý, đặc biệt mời tiện nữ tham dự 'Tẩy nhi hội' của tiểu tiểu thư."
Thân Phụng Ứng như bị sét đánh.
Lần trước gặp nữ y này, nàng ta còn đối đầu với Bùi Vân Ánh, đầy vẻ thù địch, sao mới qua hơn một tháng, đã trở thành thượng khách của phủ Quận vương?
Nàng ta làm sao mà leo lên được phủ Quận vương, còn nhanh hơn cả tốc độ thăng tiến của hắn?
Đè nén sự chua xót ghen tị trong lòng, Thân Phụng Ứng đi đến trước mặt người dưới đất, giơ chân đá nhẹ, nói: "Nói! Ngươi là ai, tại sao hành thích Lục đại phu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-98-le-vat-2.html.]
Phòng tuần tra thường ngày không tiếp xúc mấy vụ án lớn, tư thế thẩm vấn của Thân Phụng Ứng rất vụng về, khiến Lục Đồng và Thanh Phong hai người đều có vẻ mặt phức tạp.
Binh lính bên cạnh hỏi: "Đại nhân, hay là giao cho Hình ngục ti?"
"Giao cái gì mà giao, ngươi hiểu cái gì!". Thân Phụng Ứng miệng thì mắng, trong lòng lại âm thầm cân nhắc, vụ việc này nhìn thế nào cũng không đơn giản, Lục Đồng chỉ là một nữ y bình thường, kẻ gian vừa đến đã muốn g.i.ế.c người, không thể là vì tiền, nhưng nói thù hận, một đại phu có thể có thù hận gì?
Có bài học từ vụ trước, Thân Phụng Ứng đối với mỗi vụ tố cáo đều đặc biệt cẩn trọng, sợ mình không cẩn thận lại thành kẻ gánh vạ.
Đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào của binh lính bên ngoài cửa, Thân Phụng Ứng bực bội ngẩng đầu: "Ồn ào cái gì, đừng làm phiền ta suy nghĩ."
Ngay lúc đó, có người lên tiếng: "Xem ra Thân đại nhân đã có manh mối."
Thân Phụng Ứng giật mình, vội vàng quay người, thấy một người trẻ tuổi vén rèm bước vào.
"... Bùi điện soái?"
Bùi Vân Ánh tay cầm ngân đao, cười bước vào phòng, nhìn Lục Đồng và Thanh Phong hai người một cái, nói: "Thì ra các ngươi đã đến."
"Đại nhân, đây là... " - Thân Phụng Ứng trong lòng thầm đoán tại sao Bùi Vân Ánh cũng đến.
Lục Đồng lên tiếng: "Vì việc này trọng đại, Thanh Phong công tử đã cho người báo với Bùi đại nhân. Không ngờ Bùi Vân Ánh lại đích thân đến...", dừng một chút, Lục Đồng mới tiếp tục nói: "Có lẽ đại nhân nghĩ rằng, người này có thể là hung thủ của *thê thỉ* nam trên núi Vọng Xuân, nên mới để tâm như vậy."
Bùi Vân Ánh khẽ nhướng mày, không phản bác.
Thân Phụng Ứng nghe vậy liền căng thẳng, "Ngươi nói kẻ này là thủ phạm vụ án treo ở núi Vọng Xuân?"
Trời ơi, chính vì tên này mà y bị cấp trên giận chó đánh mèo, nếu thật sự là hắn gây án, rơi vào tay y, thì còn gì bằng để trút giận.
Lục Đồng khẽ gật đầu: "Ta cũng chỉ đoán thôi."
Thân Phụng Ứng cúi đầu nhìn người dưới đất, bất kể người khác nói gì, kẻ này đều im lặng không nói, một bộ dạng lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi, chỉ có lúc Bùi Vân Ánh vừa vào thì có vẻ căng thẳng trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã che giấu được.
"Nói đi, tại sao ra tay? Vụ án núi Vọng Xuân có phải do ngươi gây ra không?", Thân Phụng Ứng đá hắn một cái, vụng về đe dọa: "Không nói thật, sẽ cho ngươi nếm đòn!"
Người dưới đất không hề lay động, Bùi Vân Ánh bật cười.
Hắn nói: "Thân đại nhân, ngài thẩm vấn kiểu này không thể lấy được lời khai đâu."
Thân Phụng Ứng lau mồ hôi, nhường chiếc ghế trong phòng, cười xã giao: "Xin Bùi đại nhân chỉ giáo."
Bùi Vân Ánh ngồi xuống ghế, suy nghĩ một lúc, nghiêm túc mở lời: "Thực ra chuyện này ta không nên can thiệp. Nhưng vụ án núi Vọng Xuân có liên quan đến danh dự của Điện Tiền Ti, ta cũng không thể mặc kệ được."
Thân Phụng Ứng: "Đúng vậy, đúng vậy."
Bùi Vân Ánh lại nói: "Trước khi đến, ta đã cho Thanh Phong khám xét người này, tìm vật chứng để điều tra lai lịch. Thân đại nhân không trách ta nhiều chuyện chứ?"
"Sao có thể chứ?" - Thân Phụng Ứng cười tươi hơn cả hoa, "Đại nhân đã giúp tuần phủ một việc lớn, hạ quan cảm kích còn không kịp."
Y đã hiểu ra, Bùi Vân Ánh vốn đã quyết tâm với vụ án này, đến đây chỉ là để đi qua một lượt thủ tục của tuần phủ, làm cho có vẻ quang minh chính đại hơn mà thôi.
Nhưng tại sao hắn nhất định phải qua tay tuần phủ chứ?
Bùi Vân Ánh nhìn chằm chằm người dưới đất, đôi mắt hắn mang theo nụ cười, vẻ mặt thân thiện và ôn hòa, trông giống như một vị quan trẻ tuổi đẹp trai, dễ nói chuyện, tuy nhiên ánh mắt nhìn người lại khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Hắn nói: "Vương Thiện, đã muộn thế này, vợ con ngươi chắc đã ngủ rồi."
Vừa nghe hai chữ "Vương Thiện", sắc mặt người dưới đất nhanh chóng tái nhợt, thân thể run rẩy dữ dội.
Chàng trai trẻ nhìn hắn, có vẻ thương hại, nhưng sâu hơn lại là vẻ lạnh nhạt.
Hắn nói: "Hay là, bây giờ mời họ từ phố Hòe Hoa đến nhé?"
"Ta nói, ta nói!" - Ngay lập tức, người dưới đất hét lên.
Thân Phụng Ứng kinh hãi.
Người này vừa nãy còn tỏ vẻ thà c.h.ế.t không khuất phục, vậy mà Bùi Vân Ánh chỉ nói có hai câu đã phá vỡ được im lặng của hắn. Phải biết rằng trước đây y từng nghe kể, những tử sĩ kiểu này dù bị đánh mất nửa cái mạng cũng không hé răng nửa lời, người này sao lại yếu đuối thế.
Nhưng, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Bùi Vân Ánh đã điều tra được tổ tông mười tám đời của đối phương rồi sao? Hắn là yêu quái à? Lại nữa, chuẩn bị chu đáo như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Người dưới đất nói: "Người ở núi Vọng Xuân không phải ta giết."
Bùi Vân Ánh "ừm" một tiếng: "Kẻ sai ngươi ám sát Lục đại phu là ai?"
Không biết vì sao, Thân Phụng Ứng thầm cảm thấy có điều không đúng, nhưng muốn ngăn cản thì đã muộn.
"Là Mạnh trắc phi!" - Người đó cắn răng, ngẩng đầu nói: "Là Mạnh trắc phi của phủ Văn Quận Vương!"