Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 86: Đồng sinh cộng tử 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 15:44:16
Lượt xem: 58

Gió lùa qua khe cửa, làm bóng người trên mặt đất khẽ lay động.

Nếu nói đêm qua là sự dò xét ngầm, thì hôm nay đã trở thành cuộc đối đầu giương cung bạt kiếm.

Lục Đồng nhìn người trước mặt, thầm nghĩ, vị Chỉ huy sứ của Điện tiền ti này, đến còn nhanh hơn cả tưởng tượng.

Đoàn Tiểu Yến trong mắt chợt lóe lên tia vui mừng điên cuồng, kêu lên: "Đại nhân!"

Bùi Vân Ánh liếc nhìn cậu: "Sao lại ngồi dưới đất?"

Gương mặt tuấn tú của thiếu niên đỏ bừng, ấp úng một lúc mới xấu hổ lên tiếng: "Ta bị rắn độc cắn, còn nửa canh giờ nữa là phát tác, không dám cử động mạnh."

Nghe vậy, Bùi Vân Ánh nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên người thiếu nữ đang giã thuốc trong phòng.

"Lục đại phu có ý gì đây?"

Lục Đồng thần sắc bình tĩnh, không hề có chút hoảng loạn nào khi trong phòng thêm một người, thậm chí còn tỏ ra thờ ơ với lời nói của Đoàn Tiểu Yến đang ngồi bệt dưới đất.

"Bùi đại nhân, người của ngài đêm khuya lẻn vào y quán, tự tiện vào bếp của ta lục lọi, bị rắn độc ta tìm về làm dược dẫn cắn phải, trúng kịch độc. Chuyện này cũng đổ tội lên đầu ta sao?"

Nàng mỉa mai: "Trong bộ 'Lương triều luật' ta thuộc nằm lòng, không hề có điều này."

Bùi Vân Ánh liếc nhìn Đoàn Tiểu Yến dưới đất, Đoàn Tiểu Yến không dám nói gì.

Im lặng một lúc, hắn lùi lại vài bước, thuận thế tựa vào cửa, khoanh tay cười nói: "Vậy Lục đại phu muốn thế nào?"

Trực tiếp, dứt khoát, người này không có nửa câu thừa.

Lục Đồng động tác khựng lại, đặt chày thuốc xuống, "Ta không muốn thế nào cả."

"Độc này không có giải, dù có, trong thời gian ngắn ngủi thế này, cũng không làm được thuốc giải."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Sắc mặt Đoàn Tiểu Yến tái nhợt.

Nàng lại nhìn về phía Bùi Vân Ánh, trong mắt có chút chế giễu: "Cũng chỉ là một hạ nhân, c.h.ế.t thì chết, Điện soái có gì phải bận tâm?"

Đoàn Tiểu Yến thái dương khẽ giật.

Cái gì mà "hạ nhân"? Cái gì mà "Chết thì chết"?

Người hành nghề y nào lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy?

Uổng công trước đây cậu còn cho rằng Lục Đồng là nữ Bồ Tát, ngày mai cậu phải đến chùa tạ tội với nữ Bồ Tát mới được!

Căn phòng tĩnh lặng, chỉ có gió đêm thổi qua ngọn lửa tạo nên những bóng đèn nhấp nhô, dưới túi đom đóm treo trong sân, chuông gió bị thổi động, vọng lại tiếng leng keng trong trẻo.

Bùi Vân Ánh nhìn chăm chú vào nàng, bỗng khẽ cong môi.

Hắn nói: "Xích Tiễn."

Vừa dứt lời, cửa bếp không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một người đàn ông trông như thị vệ, trước mặt thị vệ này, một thiếu nữ hai tay bị trói ra sau, ánh mắt nhìn về phía Lục Đồng ẩn chứa sự hoảng sợ.

Sắc mặt Lục Đồng khẽ biến.

Nàng rõ ràng đã bảo Ngân Tranh đi trốn bên ngoài y quán...

Chàng trai trẻ thở dài, kéo một chiếc ghế, đi đến ngồi xuống đối diện Lục Đồng, nụ cười dưới ánh đèn đặc biệt rạng rỡ tươi sáng.

Hắn nói: "Lục đại phu lo nghĩ cho nha hoàn thật chu đáo, đáng tiếc nha hoàn của ngài quá trung thành, lo lắng cho ngài nên đã quay lại giữa chừng."

Hắn hứng thú nhìn chằm chằm vào Lục Đồng: "Bây giờ, Lục đại phu còn muốn nói, chỉ là một kẻ hạ nhân, c.h.ế.t thì c.h.ế.t nữa không?"

Lục Đồng khẽ chau mày.

Ở Thịnh Kinh có nhiều người gọi nàng là "Lục đại phu".

Đỗ Trường Khanh gọi một cách tùy ý, A Thành gọi với vẻ ngưỡng mộ, Hồ viên ngoại cùng những người hàng xóm gọi một cách thân thiết nhưng dè dặt, đó là sự tôn kính dành cho một người thầy thuốc thực thụ.

Nhưng không ai gọi với giọng điệu châm chọc như Bùi Vân Ánh.

Đôi mắt đen chứa đầy ý cười của hắn, giọng điệu khinh mạn, dáng vẻ uể oải, tất cả như đang chỉ rõ, hắn đã nhìn thấu, nàng chẳng phải là "đại phu" nhân từ đức độ gì cả.

Từ phía cửa vọng lại giọng nói hối hận của Ngân Tranh: "Xin lỗi, cô nương, ta..."

Lục Đồng nhìn thẳng vào Bùi Vân Ánh: "Ngài muốn làm gì?"

Chưa đợi Bùi Vân Ánh trả lời, Đoàn Tiểu Yến đã vội vàng lên tiếng: "Còn có thể làm gì nữa, Lục đại phu, ngài đưa thuốc giải cho ta, chủ nhân của ta sẽ thả tỳ nữ của ngài ra, mọi người đều vui vẻ, đôi bên đều có lợi, sau này nước giếng không phạm nước sông."

Nghe qua thì đây quả là một cuộc trao đổi không tồi, một người đổi một người, rất công bằng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-86-dong-sinh-cong-tu-1.html.]

Lục Đồng im lặng một lúc, ngẩng đầu: "Nếu ta nói, không có thuốc giải thì sao?"

Đoàn Tiểu Yến sững người.

Không có thuốc giải?

Làm sao có thể!

Bản năng hắn cảm thấy đây là chuyện vô lý, nhưng khi đối diện với thần sắc lạnh nhạt của Lục Đồng, bỗng nhiên lại không thể khẳng định được, không khỏi căng thẳng.

"Lục đại phu, người... Ngài đừng đùa."

Sau khi Bùi Vân Ánh xuất hiện, hắn đã hoàn toàn thả lỏng, chỉ vì cho rằng những lời Lục Đồng nói đều là để dọa cậu, nàng ta không thể nào nhẫn tâm nhìn cậu c.h.ế.t được chứ?

Hắn c.h.ế.t thì có lợi gì cho Lục Đồng chứ!

Ngân Tranh nhìn Lục Đồng, tha thiết nói: "Cô nương, đừng lo cho ta, đừng để ta trở thành gánh nặng của cô nương. Thầy bói ngày xưa đã nói ta mệnh bạc, không sống quá mười chín tuổi, c.h.ế.t đi kéo theo một vệ binh Điện Tiền Ti, cũng xem như đáng giá lắm."

Đoàn Tiểu Yến nghe vậy liền nóng vội: "Không đáng giá gì cả, ta không đáng giá! Tỷ tỷ, người hãy suy nghĩ lại đi!"

"Có gì mà không đáng giá chứ, người ta sống một đời, c.h.ế.t rồi thì chôn, cô nương, kiếp sau chúng ta lại làm tỷ muội."

Hai người nói chuyện như vậy, khiến bầu không khí căng thẳng vừa rồi dịu đi đôi phần. Trong cuộc đối thoại khó xử này, Lục Đồng lên tiếng.

Nàng nói: "Hôm nay Đoàn tiểu công tử c.h.ế.t ở đây, Bùi Vân Ánh thay hắn báo thù, g.i.ế.c nha hoàn của ta. Ngày mai hắn cũng sẽ không tha cho ta, càng không tha cho Nhân Tâm y quán."

"Dù sao Bùi Vân Ánh cũng là cận vệ của thiên tử, thân phận cao quý, muốn đối phó với người thường như chúng ta dễ như trở bàn tay."

"Dù thế nào cũng không thoát khỏi cái chết…"

Nàng ngẩng mặt, thẳng thắn nhìn người đối diện.

"Vậy hôm nay chúng ta đừng ra khỏi cánh cửa này nữa, cùng c.h.ế.t đi."

Lời này vừa nói ra, không chỉ Đoàn Tiểu Yến, ngay cả Xích Tiễn ở cửa cũng kinh ngạc.

Lẽ nào chỉ vì một câu không hợp mà cùng chết?

Đây là kiểu gì vậy?

Lục Đồng hơi nhếch cằm, bình tĩnh lên tiếng giữa những ánh mắt kinh ngạc.

"Y quán hành y chế dược, trong kho thuốc khắp nơi đều có dược liệu độc vật, vào thì dễ, nhưng ra thì chưa chắc. Có người tuỳ tiện xông vào, vô ý giẫm phải chạm vào độc, đọc tính phát tác, cũng là chuyện thường."

Nàng nhìn về phía Bùi Vân Ánh: "Phải không, Bùi đại nhân?"

Không ai lên tiếng.

Đêm thu lạnh lẽo, nến rơi lệ lay động, cả phòng ánh đèn vàng vọt mê hoặc.

Bùi Vân Ánh nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm đen như đá lưu ly, bỗng khẽ cười một tiếng.

"Ngài muốn cùng ta đồng quy ư?"

Hắn cười nói: "Điều đó không được, sinh đồng chăn, tử đồng huyệt, sau khi c.h.ế.t cùng ở một nấm mồ, những việc này ta chỉ làm với phu nhân của ta."

Lời nói có vẻ ngả ngớn, nhưng hắn lại mang vẻ mặt nghiêm túc, trên mặt rõ ràng là có nụ cười, như thể hắn không phải là chỉ huy sứ có ý đồ đen tối, giấu kim châm trong bông, mà là khách phong lưu dưới bóng nến hoa râm, mua vui tìm tiếng cười.

Lục Đồng im lặng một lúc, mở miệng: "Ngài đã có phu nhân chưa?"

Bùi Vân Ánh hơi ngạc nhiên.

Đoàn Tiểu Yến cũng sửng sốt. Câu này là có ý gì? Tại sao Lục Đồng đột nhiên hỏi điều này? Chẳng lẽ Lục Đồng muốn dùng vị trí thế tử phi của Bùi Vân Ánh để đổi lấy thuốc giải của hắn?

Một hồi im lặng.

Bùi Vân Ánh nói: "Chưa có."

Lục Đồng gật đầu: "Vậy thì tốt, hôm nay ngài c.h.ế.t rồi, cũng không cần lo chuyện phu nhân nữa, phủ còn tiết kiệm được khoản sính lễ."

Giọng điệu nàng nói quá đỗi bình thản, đến nỗi mọi người trong phòng đều không thể phân biệt được nàng là nghiêm túc hay đùa giỡn.

Tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ, Bùi Vân Ánh lặng lẽ nhìn nàng, bỗng thở dài một tiếng.

"Đa tạ nàng đã nghĩ chu đáo cho ta, nhưng, chưa đến mức phải bàn chuyện sinh tử."

"Lục đại phu, chi bằng chúng ta hãy nói chuyện nghiêm túc đi."

"Đúng đúng đúng!", Đoàn Tiểu Yến liếc nhìn đồng hồ nước trên bàn, "Đừng kích động như vậy, có gì từ từ nói, chuyện gì cũng có thể thương lượng."

Im lặng một lúc, Lục Đồng hỏi: "Ngài muốn nói gì?"

Loading...