Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 85: Uy hiếp 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 14:49:42
Lượt xem: 46

Đêm càng khuya.

Trong bụi cây trong sân nhỏ, vài con dế kêu rả rích. Đom đóm mà A Thành treo dưới mái hiên đã tắt ngấm, chỉ còn chuông gió bạc treo dưới túi xoay trong gió.

Đèn lạnh bị gió đêm thổi lay động, như sắp tắt trong giây lát. Ánh sáng loang lổ rơi trên mặt người ngồi bên bàn, lại khiến ngũ quan rõ ràng của nàng trông càng dịu dàng hơn.

Thiếu niên bất động ngồi dưới đất, cứng đờ người nhìn người đang từ tốn giã thuốc trước bàn.

Nàng không thấy có gì không ổn, sau khi thông báo hắn trúng kịch độc, liền ngồi xuống trước bàn, mở phên tre đựng thảo dược phơi khô, làm công việc của mình như thường ngày, như chẳng có chuyện gì, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của cậu.

Đoàn Tiểu Yến cắn răng, giọng mang ý đe dọa: "Lục đại phu, ta là người của Điện Tiền Ti, mưu hại cận vệ của thiên tử, ngài là không muốn sống nữa sao?"

"Mưu hại cận vệ của thiên tử?"

Nàng như nghe thấy điều gì buồn cười, ngược lại cười lên, liếc nhìn cậu đầy ẩn ý: "Đoàn tiểu công tử đêm khuya vô cớ đột nhập nhà dân, nghi ngờ định trộm cắp tài vật, nhưng không may bị con rắn độc ta thu về làm dược liệu cắn phải."

"Là ngài tự ý xông vào y quán, bình cũng là ngài tự tiện lấy tự mở, kẻ trộm mở phải bình rắn độc, từ đó mất mạng, chuyện này truyền ra ngoài, người ta đều nói thiên lý chiêu chiêu báo ứng bất sinh, sao có thể đổ tội cho ta, lại sao có thể dùng từ 'mưu hại'?

Ánh mắt nàng bình tĩnh, giọng điệu lại có vài phần chế giễu.

"Người Điện Tiền Ti các ngươi, đều ngang ngược vô lý như vậy sao?"

Đoàn Tiểu Yến không nói nên lời.

Thành thật mà nói, những lời Lục Đồng nói cũng không sai. Là cậu lén theo dõi Lục Đồng, lẻn vào Nhân Tâm Y quán trong đêm tối, lại thấy nàng dừng lại trước bàn rất lâu nên nảy sinh tò mò, ngứa tay, nhịn không nổi, đi chạm vào cái bình sứ đựng rắn kia.

Nhưng... Đây chỉ là một cái bình đựng rắn, tại sao lúc đó nàng phải dừng lại trước bàn lâu như vậy, còn nhìn rất kỹ, khiến người ta liên tưởng miên man.

Như nghĩ ra điều gì, thân thể Đoàn Tiểu Yến đột nhiên run lên.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Cậu ngẩng đầu, không thể tin được nhìn về phía Lục Đồng.

"Ngài cố ý dẫn dụ ta đi chạm vào bình phải không?"

Nếu không phải nàng cố ý dừng lại, lại che che giấu giấu trước bàn, làm sao cậu lại đi lục lọi giỏ tre?

Rõ ràng là người này cố ý dẫn dụ cậu mắc bẫy!

Lục Đồng nhẹ nhàng mỉm cười: "Đoàn tiểu công tử lại muốn vô cớ té nước bẩn lên người người khác rồi sao?"

Thiếu niên tức giận khó nhịn, đột nhiên cười lạnh một tiếng.

"Y quán là nơi chữa bệnh cứu người, sao lại lén lút cất giữ độc vật. Cho dù ngài không cố ý dẫn ta đến, cũng chắc chắn ấp ủ ý đồ xấu. Đợi ngày nào đó định dùng rắn độc này cắn người!"

Loại vật nguy hiểm độc hại này, cứ thế tùy tiện tìm một cái bình đặt vào, ngay cả mảnh giấy cảnh báo cũng không dán, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc.

Động tác giã thuốc của Lục Đồng khẽ ngừng, nhìn cái bình gỗ trước mặt khẽ thở dài, vẻ mặt có đôi phần tiếc nuối.

"Rắn có tính hay bò lên, làm dược liệu dẫn là tốt nhất. Con Thất Bộ Tán đó là ta mua về làm dược liệu dẫn, rất quý hiếm khó tìm, chỉ riêng tiền vật liệu đã mất hai lạng bạc."

"Ta nhờ người tìm mất bao nhiêu ngày, cuối cùng mới tìm được một con, lại bị ngài vô cớ làm chết, phí mất tiền lương một tháng."

Đoàn Tiểu Yến nghe xong, suýt nữa thổ huyết.

Cậu đang trong cơn nguy cấp, nàng lại chỉ quan tâm đến hai lạng bạc của nàng, rốt cuộc có coi mạng người ra gì không?

Lục Đồng liếc nhìn hắn, ánh mắt từ từ di chuyển đến vết thương trên cánh tay thiếu niên, mở miệng khuyên nhủ.

"Đoàn tiểu công tử tốt nhất đừng nóng giận, Thất Bộ Tán tuy không đến nỗi bảy bước mất mạng, nhưng kỵ nhất là khí huyết dâng trào. Ngài càng kích động một phần, đi thêm một bước, nọc rắn càng lan sâu, cho nên, đừng cử động lung tung nhé."

Đoàn Tiểu Yến thân thể cứng đờ.

Sở dĩ cậu đến giờ vẫn ngồi ở đây không dám động đậy, chẳng phải chính vì e ngại thứ này sao? Nếu không với võ công của cậu, sớm đã xông lên khống chế Lục Đồng bắt nàng giao thuốc giải rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-85-uy-hiep-2.html.]

Thiếu niên nhìn về phía người trước mặt.

Lục Đồng ngồi bên chiếc bàn nhỏ trong bếp, một tay giữ lấy bình thuốc, một tay cầm chày, dùng sức giã mạnh. Chiếc váy nhạt màu dưới ánh đèn trông như một đóa hoa đang chớm nở. Gương mặt nàng thanh tú đoan trang, đôi mày nét mắt dịu dàng kiều diễm, tóc mai mềm mại như mây, tựa Hằng Nga chốn cung trăng, lưu lại hương nguyệt dịu dàng.

Lời của Bùi Vân Ánh lúc ra đi lại vang lên bên tai.

"Đó là một kẻ điên, hãy tránh xa nàng ta ra. Nếu không, khi xảy ra chuyện, ta cũng không cứu được các ngươi."

Nàng thật sự là kẻ điên sao?

Nếu như trước đây có người nói câu này với Đoàn Tiểu Yến, cậu nhất định sẽ khinh thường, không tin Lục Đồng ôm lòng quỷ kế, càng không tin nàng thực sự sẽ g.i.ế.c người.

Nhưng bây giờ cậu không chắc chắn nữa.

Cho đến giờ, Lục Đồng vẫn từ chối đưa giải dược cho cậu, trông có vẻ như rất vui thích nhìn cậu c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn.

Trong lòng cậu hối hận không thôi, không nên không nghe lời Bùi Vân Ánh, tránh xa Lục Đồng, không nên nhất thời nóng vội một mình đi theo.

Đoàn Tiểu Yến định thần lại, quyết định đổi hướng khác.

Cậu nói: "Lục đại phu, thực ra ngài và ta không thù không oán, sao phải đến mức sống c.h.ế.t thế này, chuyện hôm nay là ta sai, ngài đưa giải dược cho ta, chúng ta có gì cứ từ từ thương lượng."

Vừa nói, cậu ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, hôm nay ra cửa vội vàng, không mang theo hoả tín, lúc này Bùi Vân Ánh chắc đã về đến Phủ Điện Soái, không biết có phát hiện ra cậu bị người ta khống chế không.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe Lục Đồng mở miệng: "Ngài đang đợi ai, đợi vị Bùi đại nhân kia của ngài sao?"

Đoàn Tiểu Yến giật mình.

Lục Đồng dừng động tác trong tay lại, đôi mắt trong veo nhìn cậu, như thể nhìn thấu tất cả trong lòng cậu.

"Đoàn tiểu công tử, chúng ta đánh cược một phen nhé."

"Đánh cược gì?"

"Cược xem vị Bùi đại nhân của ngài có tìm được ngài không?"

Đoàn Tiểu Yến sửng sốt: "Cái gì?"

Lục Đồng xoa xoa cổ tay đau nhức vì giã thuốc, "Từ lúc bị cắn đến giờ, đã qua nửa canh giờ rồi, ngài còn nửa canh giờ nữa."

"Trong nửa canh giờ, nếu vị Bùi đại nhân của ngài có thể tìm đến đây, có lẽ ngài còn có thể sống tiếp."

"Đoàn tiểu công tử, muốn đánh cược không?"

Toàn thân Đoàn Tiểu Yến run rẩy.

Khi nàng nói những lời này, giọng điệu lạnh nhạt, khóe môi thậm chí còn mang theo một nụ cười, Đoàn Tiểu Yến chợt sinh ra một cảm giác kỳ lạ, xem mạng người như trò đùa như thế, giống như cậu đã trở thành con cừu non yếu ớt chờ làm thịt, còn nàng là kẻ đồ tể nắm quyền sinh sát, đang nhìn xuống con mồi giãy giụa với ánh mắt mỉa mai.

Một đốm lửa từ ngọn đèn xoay tròn rơi xuống bàn, trong sân nhỏ sương giá trăng lạnh, dế kêu rả rích.

Trong bầu không khí tĩnh lặng như c.h.ế.t này, bỗng có tiếng người vọng đến.

"Vậy thì có lẽ nàng sẽ thua cược rồi."

Lục Đồng ngẩng mắt.

Xa xa, tấm rèm nỉ bị người vén lên, một bóng người từ trong sân bước vào, đường nét anh tuấn của người thanh niên dưới ánh trăng càng thêm rõ ràng, theo bước chân hắn đến gần, tựa như có mùi hương lan xạ nhẹ nhàng phảng phất.

Hắn dừng bước trước cửa bếp, một thân cẩm phục hoa văn đỏ sẫm quý phái phong lưu, thanh đao bạc bên hông lấp lánh ánh lạnh.

Bùi Vân Ánh liếc nhìn Đoàn Tiểu Yến đang thảm hại dưới đất, chợt mỉm cười.

"Lục đại phu.". Hắn nhạt nhẽo nhìn Lục Đồng, "Ta nghĩ, trước khi giữ người của ta lại, ít nhất cũng nên nói cho ta một tiếng."

Loading...