Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 85: Uy hiếp 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 14:49:40
Lượt xem: 42

Đêm thu lạnh lẽo.

Trong bếp ánh đèn yếu ớt, như ngọn lửa nhỏ, khoảnh khắc tiếp theo sẽ bị nuốt chửng bởi bóng đêm cuồn cuộn.

Người con gái đứng trước cửa, chiếc áo màu vàng sơn trà bị gió thổi phần phật, bông hoa cài mái tóc tươi thắm như sắp rỏ xuống, nhìn người trước mặt chậm rãi mở lời.

"Đêm khuya vô cớ đột nhập nhà dân, ngay cả khăn che mặt cũng không đeo, thật là to gan."

Nàng dừng lại một chút, nhìn đôi mắt tròn xoe của đối phương càng thêm trợn tròn lên vì hoảng sợ, tiếp tục nói: "Nếu không phải người quen, ta còn tưởng, đêm nay Y quán có trộm."

Thiếu niên Đoàn Tiểu Yến ngồi dưới đất nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.

"Lục đại phu."

Chưa kịp nghĩ ra một lý do thích hợp nào để đánh lừa người trước mặt, thì đã nghe người ấy bình thản hỏi: "Theo dõi ta cả một ngày, không biết Đoàn tiểu công tử có chuyện gì cần?"

Đoàn Tiểu Yến biến sắc, đột ngột nhìn về phía Lục Đồng.

Sao nàng biết được!

Sáng sớm hôm nay, Bùi Vân Ánh đã ra ngoài, Đoàn Tiểu Yến vì chuyện *thê thỉ* nam nhân trên núi Vọng Xuân đêm qua, trong lòng buồn bực, vừa hay hôm nay không phải phiên trực của cậu, liền rời phủ định đi dạo phố chợ, thư giãn tâm trạng.

Phố chợ không xa có phủ của nhà họ Phạm, Đoàn Tiểu Yến đi ngang qua đây, nhớ đến việc mình đã đánh mất túi thơm ở chỗ này, bước chân không khỏi chậm lại.

Mấy bước thả chậm này vừa hay khiến hắn bắt gặp Lục Đồng đang trò chuyện với một nam tử trước cổng phủ họ Phạm.

Nam tử đó Đoàn Tiểu Yến không hề xa lạ, chính là Kỳ Xuyên - tâm phúc xui xẻo của Phạm Chính Liêm, danh là tâm phúc, thực tế là làm hết mọi việc từ quản lý nha hoàn, mua sắm, quản gia, chỉ thiếu mỗi việc làm v.ú nuôi trong phủ. Đáng tiếc có một bụng tài năng nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một lục sự tầm thường vô danh.

Lục Đồng đang trò chuyện với Kỳ Xuyên trước cổng phủ họ Phạm.

Nếu là trước đây, Đoàn Tiểu Yến cũng chẳng để tâm. Nhưng đêm qua vừa trải qua chuyện bị túi thơm hãm hại, không lâu trước đó lại nghe Bùi Vân Ánh cảnh báo tránh xa Lục Đồng. Đoàn Tiểu Yến giờ nhìn mọi cử động của Lục Đồng đều thấy có ý nghĩa sâu xa, đầy mưu tính.

Lục Đồng và Kỳ Xuyên chỉ nói vài câu rồi chia tay, Đoàn Tiểu Yến đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, quyết định theo dõi Lục Đồng.

Cậu muốn xem vị Lục đại phu này rốt cuộc có vấn đề gì không.

Suốt cả ngày sau đó, Đoàn Tiểu Yến chạy đến mỏi cả chân.

Lục Đồng không trở về y quán ngay, mà lại lang thang trong phố chợ. Đoàn Tiểu Yến đoán nàng có lẽ muốn lén gặp ai đó, nên càng theo dõi kỹ lưỡng.

Khi Lục Đồng và Ngân Tranh xem tạp kịch, hắn mở to mắt, chăm chú theo dõi.

Khi Lục Đồng và Ngân Tranh xem nghệ nhân biểu diễn, hắn nín thở, tập trung theo dõi.

Khi Lục Đồng và Ngân Tranh ngồi dưới rạp xem hí kịch, hắn nhìn Lục Đồng còn chăm chú hơn cả nàng xem kịch, tỉ mỉ quan sát từng người ngồi bên cạnh nàng, cố tìm dấu vết liên lạc giữa họ với nàng.

Khi Lục Đồng và Ngân Tranh thưởng thức cá chiên và cơm cá ở quán ăn phía nam, uống đậu phộng đường cát, hắn ngồi xổm ở góc tường đối diện nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm không rời mắt.

Cuối cùng, hai nàng đi xem cửa hàng ngọc.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Đoàn Tiểu Yến không hiểu nổi, hai người chẳng mua gì cả, sao có thể xem lâu đến thế? Không thấy lãng phí thời gian sao?

Tóm lại cả ngày trôi qua, Đoàn Tiểu Yến cảm thấy hai mắt mình sắp rơi ra khỏi tròng, vậy mà Lục Đồng chẳng để lộ chút sơ hở nào. Dường như hai nàng chỉ đơn thuần đi dạo phố và vui chơi mà thôi.

Đoàn Tiểu Yến không biết các cô gái khác đi chợ có thể lực tốt như vậy không, nhưng theo quan sát của hắn, hôm nay Lục Đồng và Ngân Tranh chơi cả ngày mà không hề tỏ vẻ mệt mỏi. Phố chợ đông đúc, nếu không phải hắn là cấm vệ điện tiền, nếu đổi lại người thường, theo dõi kiểu này không đầy một canh giờ đã bị lạc trong dòng người rồi.

Đoàn Tiểu Yến tự cho rằng mình làm việc kín kẽ hoàn hảo, theo sát đến khi Lục Đồng về y quán, thấy không có gì xảy ra định bỏ đi, ai ngờ thấy nàng lưu luyến bên cạnh một cái bình đen trong nhà bếp nhỏ, tò mò nổi lên, mới đợi người đi khỏi liền lẻn vào.

Đang nghĩ ngợi, một làn gió nhẹ từ ngoài sân thổi vào, thổi cho sau lưng hắn nổi da gà, Đoàn Tiểu Yến hoàn hồn, nhìn về phía Lục Đồng.

"...Ngài đã sớm phát hiện ra rồi sao?"

Lục Đồng không nói gì.

Những năm trên núi Lạc Mai Phong, phần lớn thời gian nàng sống một mình trên núi. cô bé mười mấy tuổi, lòng can đảm không bằng bây giờ.

Sợ thú dữ, sợ rắn rết côn trùng, sợ thiên tai bất ngờ, cũng sợ kẻ xấu có ý đồ không tốt.

Có khi sáng sớm thức dậy, trên núi không một bóng người, xung quanh c.h.ế.t lặng, nàng sẽ có cảm giác cô độc sợ hãi như thể trên đời chỉ còn mình mình. Nàng giấu thuốc độc và kéo trong người, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng với nguy hiểm đột ngột xuất hiện.

Có lẽ người sống lâu trong sợ hãi sẽ có một loại trực giác bản năng về nguy hiểm. Hoặc có lẽ vì kỹ năng theo dõi của Đoàn Tiểu Yến còn quá non nớt, ánh mắt lại quá nóng bỏng, khiến người ta khó lòng bỏ qua.

Gần như ngay lập tức, nàng đã phát hiện ra ánh mắt phía sau.

Ánh mắt Lục Đồng chuyển sang khuỷu tay Đoàn Tiểu Yến.

Cánh tay nhỏ của thiếu niên đẫm máu, trong màu m.á.u mơ hồ, có thể thấy hai dấu răng nhọn .

Đó là vết rắn cắn.

Nàng phát hiện ánh mắt theo dõi trong phố chợ, có người bám sát theo nàng, không rời đi một khắc, nhưng lại không có hành động gì khác, như thể đang chờ đợi điều gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-85-uy-hiep-1.html.]

Đối phương mãi không ra tay, nên nàng đã thay đổi ý định.

Lục Đồng cúi người, dưới ánh mắt kinh nghi của thiếu niên, nhặt con rắn mềm nhũn trước cửa lên.

Rắn đã chết, xác rắn đen quấn quanh ống tay áo lụa vàng nhạt của nàng, như một đoạn dây c.h.ế.t quấn quanh đóa hoa tươi, tối tăm lấp lánh ánh lạnh.

Đoàn Tiểu Yến càng nhìn càng cảm thấy cánh tay vừa bị cắn lại bắt đầu sưng đau.

Lục Đồng đưa ngón tay, đầu ngón tay lướt qua đầu rắn thô ráp, nhẹ giọng mở lời.

"Đây gọi là Thất Bộ Tán, là thứ ta nhờ người tìm rất lâu mới có được, sáng sớm nay mới thả vào, không ngờ lại bị Đoàn tiểu công tử phát hiện.

Nàng liếc nhìn vết thương trên cánh tay Đoàn Tiểu Yến, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.

Đoàn Tiểu Yến bị nàng nhìn đến rợn cả người, không nhịn được hỏi: "Thất Bộ Tán là gì?"

"Đoàn tiểu công tử không biết sao?"

"Thất Bộ Tán là một loại rắn cực độc, người bị Thất Bộ Tán cắn, trong vòng bảy bước ắt hồn phi phách tán."

Lời này vừa nói ra, trong phòng im lặng một lúc.

Chốc lát sau, Đoàn Tiểu Yến mặt trắng bệch, lắp bắp mở miệng: "Nói... nói đùa phải không, Lục đại phu đừng lừa ta."

Lục Đồng "phụt" một tiếng cười.

"Sao Đoàn tiểu công tử lại sợ thành thế này, trên đời làm gì có loại rắn bảy bước là người ta ngã xuống."

Đoàn Tiểu Yến nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, đang định nặn một nụ cười, lại nghe người trước mặt tiếp tục nói.

"Một canh giờ."

Cậu ngơ ngác: "Cái gì?"

Lục Đồng nhìn hắn, nụ cười trên mặt dần tan biến, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng.

"Sau khi bị cắn, độc sẽ phát tán trong vòng 1 canh giờ."

Nàng nói: "Trong một canh giờ không có thuốc giải, Đoàn tiểu công tử, Diêm Vương cũng cứu không được ngài."

...

Gió đêm lạnh lẽo, dưới mái hiên trong ánh đèn, con ch.ó đen nằm trong sân, bóng dáng hòa vào bóng đêm.

Gần đến giờ Hợi, Bùi Vân Ánh về Phủ Điện Soái.

Trong phủ, các bình hoa đều cắm đầy hoa quế mới hái, cả điện tràn ngập hương thơm hoa quế. Ngày mai là ngày rằm, cả phủ nghỉ một ngày, nhiều cấm vệ đã về.

Sáng sớm hôm nay hắn vào cung, chuyện *thê thỉ* nam nhân trên núi Vọng Xuân, nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, vướng vào vụ án khoa cử của Lễ bộ, khó tránh khỏi việc kẻ có ý đồ lợi dụng.

Mối quan hệ vi diệu giữa ba nha môn tạm không đề cập, Xu mật viện bên kia tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốt này, may mà hoàng đế hiện giờ không rảnh để ý đến Điện Tiền Ti, việc này cũng coi như qua đi.

Bùi Vân Ánh ngồi xuống trong phòng, cầm ấm trà trên bàn rót cho mình một chén.

Nước trà ấm áp đắng nhẹ, hắn uống hai ngụm, không nghe thấy tiếng ồn ào quen thuộc hàng ngày, liền hỏi cấm vệ Thanh Phong bên cạnh.

"Đoàn Tiểu Yến không có đây à?"

Thanh Phong đáp: "Bẩm chủ tử, Đoàn Tiểu Yến sáng sớm đã ra ngoài, nói là đi dạo phố chợ."

Động tác uống trà của Bùi Vân Ánh khựng lại.

Một lúc sau, hắn mở miệng: "Ra ngoài lúc nào?"

"Gần giờ Tỵ."

Bùi Vân Ánh khẽ nhíu mày.

Đoàn Tiểu Yến ra ngoài giờ Tỵ, giờ đã gần giờ Hợi. Nguyên sáu canh giờ, ngày mai phủ nghỉ rằm, hắn phải về phủ điểm danh, nhưng giờ vẫn chưa thấy bóng dáng.

Thanh Phong thấy vậy, hỏi: "Chủ tử thấy có gì không ổn sao?"

Bùi Vân Ánh trầm ngâm một lát, nói: "Trước khi đi hắn có nói gì không?"

Thanh Phong lắc đầu: "Không có. Chỉ thấy tâm trạng không tốt, có lẽ là phiền lòng vì chuyện *thê thỉ* trên núi Vọng Xuân."

Vọng Xuân...

Không biết nghĩ đến điều gì, đồng tử Bùi Vân Ánh khẽ co lại.

Ngoài cửa sổ màn đêm buông xuống, gió lạnh thổi cây ngô đồng trong sân xào xạc.

Hắn "soạt" một cái đứng dậy, cầm d.a.o bạc trên bàn, bước nhanh ra cửa.

Loading...