ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 83: Xác chết vùng dậy 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 14:49:34
Lượt xem: 43
Như cảm nhận được nỗi sợ hãi của hai người trong linh đường, khoảnh khắc tiếp theo, một khuôn mặt xuất hiện trước mặt họ.
Ngô Hữu Tài đội khăn vuông lụa mới, mặc áo tế mới may màu xanh lá tròng cổ thêu nguyên bảo, khuôn mặt được trang điểm đỏ đỏ trắng trắng, nhìn hai người họ, u ám mở miệng.
"Hồ…"
Một tiếng kêu thất thanh vang vọng trên không trung nhà họ Ngô.
"Ma, có ma!"
Hữu Tài đội mồ sống dậy rồi--
...
Tin Ngô Hữu Tài c.h.ế.t đi sống lại truyền đến Nhân Tâm y quán khi Đỗ Trường Khanh đang quét sân nhỏ, đêm qua bọn lính tuần làm loạn y quán thành một mớ hỗn độn, họ phải tự dọn dẹp.
A Thành đứng trước mặt hắn, phấn khích đến hai mắt sáng rực, luống cuống khua tay múa chân với Đỗ Trường Khanh.
...nghe nói Ngưu Đầu Mã Diện bắt hồn phách của Ngô đại ca, quỷ tốt mặt xanh nanh vuốt túm cổ kéo huynh ấy xuống địa phủ, Thập phương Diêm Vương bảo phán quan mang hồ sơ tới, vừa mở trống thẩm án, phát hiện Ngô đại ca cả đời trung hậu, cần mẫn học hành, hiếu đễ làm đầu, chưa từng làm một việc xấu nào. Hóa ra là dương thọ chưa hết, nhầm vào điện Diêm Vương, nên sai tiểu quỷ đưa huynh ấy về.
Đỗ Trường Khanh nghe mà nhíu mày: "Lời này là do chính Ngô Hữu Tài nói?"
A Thành gật đầu lia lịa: "Còn không phải sao? Thấy không, Diêm Vương nơi âm ti quả thật phân biệt thiện ác rõ ràng, không oan uổng một người tốt! Hiện giờ chỉ vì chuyện này, hương khói ở miếu Thành hoàng cũng đã thịnh vượng hơn nhiều, Chưởng quầy, chúng ta có nên đi thắp vài nén nhang không?"
Lời này nghe vừa giống thật vừa không giống thật, Đỗ Trường Khanh quay đầu gọi: "Lục đại phu--"
A Thành kéo hắn lại: "Đông gia quên rồi, Lục đại phu chẳng phải sáng sớm đã ra ngoài mua đồ rồi sao?"
Đỗ Trường Khanh nghẹn lời.
Lục Đồng quả thật đã ra ngoài từ sáng sớm, đêm qua những tên lính tuần đó vào phòng Lục Đồng, vứt giấy bút trong phòng tứ tung, đập vỡ không ít đồ đạc.
Lục Đồng thường ngày cần giấy để kê đơn thuốc, sáng sớm đã cùng Ngân Tranh ra ngoài nói là đi tiệm giấy mực một chuyến.
Dĩ nhiên, nàng đi sớm như vậy, cũng là để tránh cảnh Đỗ Trường Khanh đuổi Hạ Dung Dung ra khỏi cửa.
Đỗ Trường Khanh tiễn Hạ Dung Dung đi sáng nay.
Khi ra đi, Hạ Dung Dung khóc lóc nắm tay áo hắn, nhận lỗi với hắn, còn nói muốn đích thân giải thích với Lục Đồng, nhưng lại bị Đỗ Trường Thanh cự tuyệt.
Đỗ Trường Khanh quen biết Hạ Dung Dung từ nhỏ, những năm qua, hắn cũng đã nhắm mắt làm ngơ trước những tư tâm nhỏ nhặt của nàng. Trên đời này, ai mà chẳng có tư tâm, nghĩ cho bản thân nhiều hơn một chút đâu có sai.
Nhưng Hạ Dung Dung sai ở chỗ đã âm thầm hợp tác với Bạch Thủ Nghĩa, điều này đã chạm vào điều cấm kỵ lớn nhất của Đỗ Trường Khanh.
Hạ Dung Dung đã quen biết hắn từ nhỏ, lẽ ra phải hiểu rõ những thủ đoạn bẩn thỉu mà Bạch Thủ Nghĩa đã dùng để đối phó với Nhân Tâm y quán. Việc Hạ Dung Dung lén lút qua lại với Bạch Thủ Nghĩa sau lưng hắn chính là việc bắt tay với người ngoài đối phó với người nhà. Nếu Hạ Dung Dung còn có chút tình cảm, thực sự để người biểu ca này trong lòng, nàng ấy đã không làm ra chuyện như vậy.
Hạ Dung Dung lau nước mắt, đứng trước xe ngựa nhìn hắn đầy thê lương, cố gắng gợi lại những tình nghĩa xưa.
"Biểu ca, chẳng lẽ huynh đã quên khi xưa chúng ta thân thiết thế nào sao? Năm bảy tuổi huynh bị ốm, nhà họ Đỗ không ai hay biết, mẹ ta đã đêm khuya đi mời thầy thuốc, chăm sóc huynh suốt đêm, đến sáng hôm sau, mắt đỏ hoe vì thức trắng...
Hắn cười chua chát: "Nhưng biểu muội à, chúng ta đã lớn rồi."
Họ đều không còn là trẻ con nữa, năm xưa hắn là công tử nhà họ Đỗ, có thể cho Hạ Dung Dung đồ chơi, phấn son, bạc tiền, nhưng cũng chỉ dừng ở đó, còn bây giờ hắn chỉ là chủ nhân của một y quán nhỏ, những gì Hạ Dung Dung muốn, hắn không thể cho được.
Hương Thảo đỡ Hạ Dung Dung lên xe ngựa, hắn đưa cho Hạ Dung Dung một số tiền, đủ để nàng ở lại Thịnh Kinh thêm một thời gian. Còn về việc sau này Hạ Dung Dung sẽ tiếp tục ở lại Thịnh Kinh hay về nhà, hắn không biết, cũng không muốn biết nữa.
Đỗ Trường Khanh ném cái chổi trong tay xuống, nhìn về phía chân trời xa xăm, mỉm cười tự giễu.
Mặc kệ đi, hắn đâu phải Bồ Tát sống, làm sao lo được cho tất cả mọi người.
Nhân Tâm y quán, có một Lục Đồng là Bồ Tát sống là đủ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-83-xac-chet-vung-day-2.html.]
......
Vị Bồ Tát sống của Nhân Tâm y quán, lúc này đang cùng Ngân Tranh đi trên phố.
Đêm qua binh lính lục soát đã làm hư hỏng không ít dụng cụ, thêm vào đó Đỗ Trường Khanh cũng thấy Lục Đồng bị hoảng sợ, nên tiện thể cho nàng một ngày nghỉ, để Lục Đồng và Ngân Tranh đi dạo bên ngoài, mua sắm bổ sung một số thứ cần dùng cho y quán.
Ngày mai là Trung thu, phố xá trong thành đặc biệt nhộn nhịp, người đông nghịt khắp nơi. Ở khu phố gốm sứ dựng lên sân khấu hát, đang diễn vở khiến người xem say mê không rời.
Ngân Tranh đi bên cạnh Lục Đồng, tay xách những hộp kẹo đường và mứt hạnh nhân vừa mua, ánh mắt do dự nhìn mặt nàng vài lần.
Lục Đồng hỏi: "Sao thế?"
Ngân Tranh mỉm cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết.
"Cô nương, hôm nay người thoa phấn hồng rồi!"
Lục Đồng vốn có nhan sắc thiên phú, môi đỏ răng trắng, bình thường ở y quán chưa từng trang điểm, hôm nay lại phá lệ thoa một lớp phấn hồng mỏng trên mặt.
Phấn hồng là do Đỗ Trường Khanh tặng, nói là hàng mới của tiệm Minh Ngọc tháng trước, tốn của hắn gần nửa quan tiền. Đỗ Trường Khanh chê Lục Đồng suốt ngày ăn mặc còn đơn giản hơn cả bà nội đã khuất của hắn, bảo một cô gái trẻ như nàng thỉnh thoảng cũng phải chăm chút bản thân một chút.
Kết quả là Lục Đồng đã khóa nó vào rương, mãi cho đến khi Ngân Tranh lén lấy ra đặt lên bàn trang điểm.
Không ngờ hôm nay Lục Đồng lại dùng nó.
Lục Đồng nhíu mày: "Trông lạ lắm sao?"
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Đâu có gì lạ đâu!", Ngân Tranh vội vàng xua tay, cười nói: "Đẹp lắm!"
Lời này không sai, Lục Đồng vốn có đường nét thanh tú, chỉ là bình thường nàng lạnh nhạt, lại không thích trang điểm, nên vẻ đẹp không khỏi bị che lấp đôi phần. Nhưng hôm nay mặc chiếc váy vải bông lụa họa tiết tre đất vàng kiểu Trường An, tóc tết điểm xuyết vài bông hoa quế tơ, da trắng tóc đen, mày liễu mắt hạnh, môi điểm chút son hồng nhạt, đẹp hơn cả hoa lan cúc.
Ngân Tranh nghĩ thầm, một tiểu thư xinh đẹp như vậy, nếu không phải làm việc ở y quán, ở độ tuổi này mà ở nhà chọn chồng, chỉ sợ người đến cầu hôn sẽ đông đến mức đạp nát cả ngưỡng cửa.
Đang nghĩ đến đây, bên cạnh Lục Đồng bỗng dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Ngân Tranh theo ánh mắt nàng nhìn theo.
Trước mặt là một phủ đệ trống trải.
Bên ngoài cổng sơn son, những chiếc đèn lồng chạm trổ tinh xảo vốn treo dưới mái hiên đã bị giật xuống hết, vứt ngổn ngang khắp đất. Giấy niêm phong của quan phủ như hai sợi xích vừa nhẹ bẫng vừa nặng nề, khóa chặt cánh cổng lớn. Trên xà ngang, nửa tấm biển vàng treo nghiêng, như thể chỉ chờ khoảnh khắc tiếp theo sẽ rơi xuống hoàn toàn.
Như thể không lâu trước đây, đây vẫn là cánh cổng son xa hoa khí thế, vậy mà chỉ sau vài ngày, đã điêu tàn hoang phế, vắng vẻ lạnh lẽo, như một tòa nhà trống rỗng ma ám mà người ta tránh xa.
Lục Đồng cụp mắt xuống.
Đây là phủ đệ của Phạm Chính Liêm, Tường Đoạn Quan Thẩm Hình Viện.
Phạm Chính Liêm hiện đã bị giam trong ngục, gia quyến cùng họ hàng thân thích đều bị liên lụy, gia nhân trong phủ kẻ trốn người tản. Tuy hiện tại Hình Ngục Ti vẫn chưa có kết quả, nhưng các nhà đều có quan chức ở kinh thành, chỉ cần dò hỏi một chút là biết tình hình nhà họ Phạm hiện giờ không mấy lạc quan.
Ngay cả Lễ Bộ Thị Lang cũng không có cửa mà cầu cứu, huống chi là một quan Tường Đoạn Thẩm Hình Viện, quan trường tuy cần thang để leo lên, nhưng người bắc thang đã gặp họa, người trên thang cũng không thể nào thoát khỏi.
Phạm Chính Liêm lần này lành ít dữ nhiều, nửa tấm biển còn lại rơi xuống cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Lục Đồng ngẩng đầu nhìn tấm biển nhà họ Phạm, thất thần một lúc, chợt nghe có người gọi nàng từ phía sau.
"Lục đại phu?"
Ngân Tranh và nàng cùng giật mình, rồi quay đầu lại.
Cách phủ họ Phạm vài bước, một người đàn ông cao lớn đang đứng đấy, người này lông mày rậm mắt to, sắc mặt tiều tụy mệt mỏi, nhìn Lục Đồng với ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Lục Đồng ánh mắt lóe lên, nói: "Kỳ lục sự."
Đó chính là vị lục sự của Thẩm Hình Viện, thuộc hạ đắc ý nhất của Phạm Chính Liêm, Kỳ Xuyên.