ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 83: Xác chết vùng dậy 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 14:49:33
Lượt xem: 52
Ánh bình minh le lói.
Sương mù mùa thu dày đặc.
Một đêm gió lướt qua, sương giá thúc cây, con ch.ó đen trong sân duỗi người ngáp dài, móng vuốt giẫm lên lá vàng rụng khắp đất phát ra tiếng sột soạt.
Ngày mai là rằm tháng Tám, kho vật liệu nội đình đã gửi đến rượu và bánh trung thu, chất đống trên khoảng đất trống trước cửa Phủ Điện Soái. Trong phòng, Bùi Vân Ánh quay người ngồi xuống ghế, bên cạnh chàng thiếu niên mặt tròn mắt tròn không còn vẻ lanh lợi thường ngày, ủ rũ đi theo sau.
Đêm qua, doanh trại quân nhận được tố cáo, nói rằng ở chân núi Vọng Xuân phát hiện một *thê thỉ* đàn ông lạ, người c.h.ế.t có vẻ như tự dùng đá đ.â.m thủng cổ họng, c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều, điều kỳ lạ là trên người người c.h.ế.t tìm thấy một chiếc túi thơm.
Túi thơm tinh xảo, thêu hình vịt bơi lội sinh động, còn thêu cả tên của Đoàn Tiểu Yến, cấm vệ Điện Tiền Ti.
Khi Đoàn Tiểu Yến nghe tin này, gần như không tin vào tai mình, vội vàng chạy đến núi Vọng Xuân hội họp với những người của doanh trại quân tuần. Đúng vào lúc nhiều chuyện, vụ án quan viên Lễ bộ trong triều thông đồng với thí sinh nhận hối lộ vẫn chưa giải quyết xong, không ai muốn chọc giận thánh thượng vào lúc này.
Tuy có điểm đáng ngờ, nhưng quan khám nghiệm tử thi cũng không tìm thấy điều gì bất thường trong cơ thể người chết. Đúng lúc đêm trước trời mưa, nước mưa đã rửa sạch tất cả xung quanh, ngay cả nửa dấu chân cũng không để lại.
Nếu Đoàn Tiểu Yến thật sự g.i.ế.c người, thì việc xử lý sạch sẽ như vậy quả thật hợp ý hắn, nhưng đối với Đoàn Tiểu Yến bị oan, mưa và việc tự sát lại càng khiến hắn thêm vẻ đáng nghi như có điều muốn che giấu.
May mắn là ngoài chiếc túi thơm ra, tạm thời cũng chưa phát hiện bằng chứng nào khác. Dù sao người c.h.ế.t Lưu Côn cũng chỉ là chủ một tiệm mì bình thường ở phố Tước Nhi, mà Đoàn Tiểu Yến với Lưu Côn không thù không oán, ngày thường thậm chí chưa từng gặp mặt, thực sự không có lý do để g.i.ế.c người.
Nhưng mà...
Nghĩ đến ánh mắt nghi ngờ của những binh lính nhìn mình, Đoàn Tiểu Yến vẫn cảm thấy chán nản.
Thiếu niên cúi đầu, giọng nói ủ rũ.
"Ca, huynh nói tại sao Lục đại phu lại muốn hãm hại đệ?"
Chiếc túi thơm màu vàng nhạt đã bị mất trong lần tình cờ gặp Lục Đồng trước cửa phủ họ Phạm, lúc đó Bùi Vân Ánh từng nghi ngờ túi thơm bị Lục Đồng nhặt được, còn cùng Đoàn Tiểu Yến đến Nhân Tâm y quán dò xét một phen, nhưng không thu được gì.
Lúc đó Đoàn Tiểu Yến cho rằng Bùi Vân Ánh quá đa nghi, dù sao Lục Đồng là một đại phu đang hành nghề, lấy túi thơm của cậu để làm gì?
Bây giờ cậu đã hiểu, thì ra là để dùng vào lúc này.
Chỉ là Đoàn Tiểu Yến vẫn không hiểu, tại sao Lục Đồng lại muốn hãm hại cậu?
Phải biết rằng từ đầu đến cuối, cậu đối với Lục Đồng không có nửa phần bất kính, còn nhiều lần nói tốt về Lục Đồng trước mặt Bùi Vân Ánh.
Lục đại phu không nói cảm ơn thì thôi, sao lại ăn cháo đá bát như vậy?
Vẻ ấm ức hiện rõ trên mặt thiếu niên, trông giống hệt con ch.ó đen trong sân không gặm được xương, buồn bã vô cùng.
Bùi Vân Ánh liếc nhìn hắn, khẽ cười nhạt, nụ cười mang theo một chút mỉa mai.
"Nàng ta không phải hãm hại đệ, mà là muốn hãm hại ta."
Một đại phu giấu đầu heo thối dưới giường ngủ, một đại phu chôn nửa xác heo trong sân vắng lúc đêm khuya, đêm qua tất cả chỉ là một vở kịch nàng ta diễn cho mọi người xem mà thôi.
Trong đó những chuyển biến quanh co, chẳng qua chỉ để chuẩn bị cho cao trào cuối cùng — *thê thỉ* đàn ông dưới chân núi Vọng Xuân.
Trong sân, quạ đen đậu xuống, đứng trên ngọn cây kêu hai tiếng. Bùi Vân Ánh cúi đầu, cầm lấy con tỳ hưu chặn giấy trên bàn nghịch nghịch, ánh mắt u ám khó đoán.
Bạch Thủ Nghĩa tố cáo, biểu muội Đỗ gia xuất hiện như nhân chứng, chẳng qua là những vai diễn nàng ta đã sắp xếp sẵn trong vở kịch, đáng cười là hai người này ở trong cục diện của nàng ta mà không hay biết. Thân Phụng Ứng của doanh trại quân tuần, thì cùng với hắn, làm khán giả cho vở kịch này.
Cũng có nghĩa là, ít nhất từ lần trước, khi Lục Đồng nhặt được túi thơm của Đoàn Tiểu Yến mà giả vờ không biết, nàng đã sắp xếp sẵn một màn sẽ xuất hiện nhiều ngày sau.
Nàng ta đã phát hiện ra sự nghi ngờ của hắn, nhưng vẫn luôn giả vờ như không có cách nào để chu toàn với hắn, âm thầm hoạch định, bố cục, lợi dụng tất cả những người xung quanh có thể lợi dụng, nhất định phải kéo cả hắn vào vũng nước đục này.
Vụ án khoa cử có liên quan đến nàng ta, *thê thỉ* dưới chân núi Vọng Xuân cũng không thoát khỏi liên quan đến nàng ta, cuối cùng, cuộc lục soát đêm qua đã rửa sạch nghi ngờ cho y quán, Thân Phụng Ứng bất mãn với Bạch Thủ Nghĩa, cũng khiến quan hệ giữa Đỗ Trường Khanh và biểu muội rạn nứt, Đoàn Tiểu Yến bị hãm hại, Điện Tiền Ti một đêm bị động.
Còn nàng ta, trong sạch, không một vết nhơ.
Bùi Vân Ánh cụp mắt xuống, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Đây là một lời cảnh cáo.
Bên cạnh truyền đến giọng nói do dự của Đoàn Tiểu Yến: "Nhưng mà, người c.h.ế.t trên núi Vọng Xuân đêm qua, thật sự có liên quan đến Lục đại phu sao?"
"Quan khám nghiệm nói người đó tự sát mà, Lục đại phu chân yếu tay mềm như vậy, thật sự có thể g.i.ế.c người sao? Chắc là không thể đâu."
Đến lúc này rồi mà còn nghĩ đến việc nói đỡ cho Lục Đồng, Bùi Vân Ánh khẽ cười nhạt.
"Đôi tay gầy yếu đó có thể g.i.ế.c mười người như đệ, chôn xác cũng chẳng để ai tìm thấy."
Đoàn Tiểu Yến nghẹn lời.
Bùi Vân Ánh dừng lại một chút, đột ngột đặt mạnh trấn giấy tỳ hưu xuống bàn, rồi đứng dậy.
"Huynh muốn ra ngoài à?"
Bùi Vân Ánh cầm lấy con d.a.o bạc trên bàn: "Ba nha môn có lẽ đã nhận được tin tức, ta phải đi xử lý."
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-83-xac-chet-vung-day-1.html.]
Hắn bước đến cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: "Đừng đi tìm Lục Đồng."
"Hả?"
Bùi Vân Ánh khẽ cười, trong đôi mắt đen như nhuộm một lớp sương lạnh nhạt.
"Nàng ta là một kẻ điên, tránh xa nàng ta ra. Nếu xảy ra chuyện, ta cũng không cứu được các ngươi."
...
Sương sớm dần tan.
Mặt trời từ chân núi Vọng Xuân chầm chậm nhô lên, vượt qua dòng sông dưới cầu Lạc Nguyệt, rải ánh vàng rực rỡ khắp thành Thịnh Kinh.
Trong sân nhỏ nhà Ngô Hữu Tài sau phố cá tươi Tây, linh đường chật kín những người đọc sách nằm ngủ ngổn ngang.
*Thê thỉ* của Ngô Hữu Tài đã được đưa về hôm qua.
Hồ Viên Ngoại đứng ra, cùng các thành viên thi xã góp tiền mua quan tài cho Ngô Hữu Tài, dựng linh đường trong sân nhà họ Ngô, mời thầy bói Hà mù đến làm một buổi pháp sự.
Lão Hà mù nói Ngô Hữu Tài thuộc dạng tự sát c.h.ế.t oan, oán khí sâu nặng, phải quàn linh cữu bảy ngày, chọn ngày lành tháng tốt mới được an táng để an ủi oán khí. Trong bảy ngày này, tốt nhất có vài nam giới thủ linh tại linh đường, dương khí đủ đầy, có thể trấn áp âm khí u tối.
Những nho sinh trẻ cho rằng lão Hà mù đang nói bậy, chỉ muốn lừa thêm bạc làm pháp sự. Nhưng Hồ Viên Ngoại lại nhận lời ngay, nói rằng chi phí ăn uống trong những ngày quàn linh cứ tính vào ông ta, Ngô Hữu Tài có duyên gặp gỡ với ông ta một phen, giờ đây là đoạn cuối cùng ở nhân gian, phải để ông ấy ra đi một cách quang minh, tử tế.
Thế là mọi người đều mang theo chăn mền áo mỏng, tối qua báo cho gia đình biết, cùng nhau đến nhà họ Ngô thủ linh cho Ngô Hữu Tài đã khuất.
Sương giá dưới mái hiên đọng thành giọt sương, bất chợt nhỏ xuống mặt một người ngồi gần cửa, người đó khẽ nhăn mũi, hắt hơi một cái, từ từ mở mắt.
Tôn lão gia tỉnh dậy.
Ông ta cũng là người quen cũ của Ngô Hữu Tài, ngày thi hôm đó, phòng thi vòng đầu của Ngô Hữu Tài còn kế bên ông ta. Tôn lão gia tận mắt thấy dáng vẻ Ngô Hữu Tài c.h.ế.t không nhắm mắt, cũng rơi lệ không ngừng vì số phận bi thảm của Ngô Hữu Tài.
Vì thế mà ông ta dù đã già, cũng cuốn chăn đệm đến nhà họ Ngô tiễn Ngô Hữu Tài chuyến cuối.
Linh đường yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng ngáy nhẹ của các nho sinh trẻ.
Đêm qua là đêm thủ linh đầu tiên, Hồ Viên Ngoại dựng một mái che trong sân, đặc biệt mời gánh hát đến linh đường, diễn cho Ngô Hữu Tài một vở "Lão Tú Tài tám mươi tuổi đỗ Trạng nguyên".
Màn trống chiêng này, không nói người khác xem thế nào, riêng Tôn lão gia xem đến nước mắt nước mũi đầm đìa, đến nỗi cuối cùng khi vở diễn kết thúc, đoàn hát đã rút đi, mọi người đều đã ngủ, Tôn lão gia vẫn còn rưng rưng nước mắt nhớ lại.
Tôn lão gia lau mặt một cái, ngồi thẳng người, vừa xoa lưng già vừa nhìn quanh.
Hồ Viên Ngoại gục trên đệm, ôm một cái ấm nước, đang ngủ say. Trên vải hoa trải dưới đất, rải rác một ít bánh mây, táo đỏ và kẹo đủ màu - đó là những đồ ăn vặt còn thừa khi xem hát đêm qua.
Ở chính giữa là một cỗ quan tài đen sì, Ngô Hữu Tài c.h.ế.t đột ngột, trong tiệm quan tài không còn nhiều để chọn lựa, Hồ Viên Ngoại bèn quyết định chọn một cái có tay nghề tốt nhất.
Lúc này quan tài im lìm đặt giữa linh đường, đen sì, trầm lặng, không hiểu sao, Tôn lão gia bỗng rùng mình.
Ông ta tưởng mình mặc mỏng bị lạnh, quay người định tìm tấm chăn mỏng, vừa quay đầu, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng "sột soạt".
Tôn lão gia sững người.
Tiếng động rất nhỏ, giống như tiếng móng chuột cào tường.
Nhưng có lẽ vì buổi sáng phố Tây quá yên tĩnh, hoặc vì gió trong linh đường quá âm lạnh, tóm lại, trong bầu không khí tĩnh mịch, tiếng cào nhẹ này như cào vào da đầu Tôn lão gia, khiến ông ta từ đầu đến chân bỗng nổi một trận ớn lạnh.
Không đúng, tiếng động này... sao nghe như phát ra từ trong quan tài?
Tôn lão gia cứng đờ quay người lại.
Tiếng cào vẫn tiếp tục, lần này nghe rõ ràng, âm thanh đúng là phát ra từ trong quan tài.
Trong tích tắc, Tôn lão gia toát mồ hôi như mưa.
Thầy bói Hà mù nói oán khí của Ngô Hữu Tài khó tiêu tan, có thể biến thành lệ quỷ, mọi người đều cho rằng gã mù này bịa đặt để kiếm tiền, nhưng chẳng lẽ lại là thật? Cũng phải, Ngô Hữu Tài c.h.ế.t oan uổng như vậy, làm sao cam tâm đầu thai? Nói không chừng dưới oán khí ngút trời, hồn phách còn vương vấn, muốn biến nơi này thành hung trạch.
Khuôn mặt khô héo của Tôn lão gia run rẩy không ngừng, giọng run rẩy khuyên nhủ:
"Hữu Tài à, ta biết ngươi không cam lòng, nhưng chuyện đã qua rồi, không nên đắm chìm trong quá khứ... những kẻ hại ngươi đều đã vào ngục, ngươi cứ đầu thai bình yên, kiếp sau làm quan làm công tử, khổ tận cam lai, đừng luyến tiếc nhân thế…"
Tiếng cào càng lớn hơn.
Tôn lão gia cứng đầu tiếp tục mở miệng: "Nếu ngươi thực sự không nghĩ thông, nhất định phải thành lệ quỷ, cũng đừng tìm nhầm người... Oan có đầu nợ có chủ, chúng ta đều là đến giúp ngươi, quan tài của ngươi, ta còn góp một phần tiền đấy..."
Giọng lẩm bẩm của ông ta đánh thức Hồ Viên Ngoại bên cạnh, Hồ Viên Ngoại lật người ngồi dậy, mơ màng nhìn về phía Tôn lão gia.
"Lão Tôn, ông tự nói một mình cái gì thế?"
Tôn lão gia không đáp lại, đôi mắt trợn trừng nhìn về phía trước, hai chân run rẩy không ngừng.
Hồ Viên Ngoại nghi hoặc, theo ánh mắt ông ta nhìn tới, lập tức da đầu tê dại.
Cỗ quan tài đen sì nằm trầm lặng giữa linh đường, nắp quan tài không biết từ lúc nào đã bị đẩy ra một nửa, một bàn tay đang đặt trên mép quan tài, như thể muốn ngồi dậy từ bên trong.