ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 79: Điện Soái Tróc Hung 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 11:39:21
Lượt xem: 40
Ngày hôm nay trôi qua vô cùng khó khăn.
Có lẽ vì trong lòng có chuyện, Hạ Dung Dung cả ngày đều tâm thần bất định. Đỗ Trường Khanh đến quan tâm nàng mấy lần, Hạ Dung Dung chỉ nói mình thân thể mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được.
Đến tối, Đỗ Trường Khanh và A Thành về nhà, trong tiệm chỉ còn lại họ và chủ tớ Lục Đồng. Hương Thảo thắp đèn, đóng cửa phòng lại, vừa quay đầu, thấy Hạ Dung Dung co ro trên ghế, tay còn nắm chặt một cái kéo bạc.
"Tiểu thư, người không cần căng thẳng như vậy."
"Nàng ta ở ngay phòng bên cạnh,...", Hạ Dung Dung hạ thấp giọng, "Hôm nay ta chỉ cần nhìn thấy mặt nàng ta là đã thấy rợn người. Hương Thảo, vạn nhất nàng ta nghi ngờ chúng ta phát hiện ra việc nàng ta làm, rồi diệt khẩu chúng ta thì sao?"
Hương Thảo bất đắc dĩ.
Tiểu thư nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá nhát gan, vừa có chút động tĩnh liền tự hù dọa bản thân. Hương Thảo muốn đổi đề tài, để Hạ Dung Dung dời sự chú ý, bèn chỉ vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay Hạ Dung Dung, mỉm cười nói.
"Tiểu thư đừng lo lắng, Bạch chưởng quầy đã nói rồi, sẽ không có chuyện gì đâu. Người nhìn xem, vòng ngọc Bạch phu nhân tặng người, chất ngọc trong suốt, ít nhất cũng đáng cả trăm lạng bạc. Họ hào phóng như vậy, có thể thấy họ thật lòng muốn giao thiệp, chắc chắn sẽ không bỏ mặc người đâu."
Hạ Dung Dung nghe vậy, than trách: "Đừng nhắc nữa, nếu biết thế này, sáng sớm nay ta đã nên cùng ngươi dọn ra khỏi y quán rồi, đáng lẽ không nên tìm Bạch Thủ Nghĩa, cũng không nên đồng ý theo dõi Lục Đồng."
Tuy miệng nói vậy, nhưng đầu ngón tay Hạ Dung Dung vẫn vuốt ve chiếc vòng trên cổ tay, chất ngọc lạnh mát dịu dàng, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến nàng nhìn mà không nỡ rời mắt.
Quyết định hợp tác với Bạch Thủ Nghĩa để đuổi Lục Đồng đi đã được định từ một thời gian trước.
Nói đến cùng, chuyện này cũng liên quan đến Lục Đồng.
Trước đó một đêm nọ, Hạ Dung Dung xuống bếp lấy nước, vô tình thấy Lục Đồng đang nhìn chằm chằm vào một xác thỏ. Mặc dù lúc đó Lục Đồng nói thỏ đã ăn nhầm cỏ độc, nhưng Hạ Dung Dung vẫn luôn cảm thấy, con thỏ đó là do Lục Đồng cố ý đầu độc chết.
Nghĩ đến việc Đỗ Trường Khanh tin tưởng Lục Đồng, chưa chắc đã tin lời của biểu muội là nàng, Hạ Dung Dung theo đề xuất của Hương Thảo, đã viết thư báo chuyện này cho chưởng quầy Hạnh Lâm Đường là Bạch Thủ Nghĩa.
Không ngờ Bạch Thủ Nghĩa lại nhờ Văn Hựu chuyển lời cho nàng.
Văn Hựu nói, chuyện này Bạch Thủ Nghĩa đã biết, nhưng đầu độc một con thỏ cũng không phải tội lớn gì. Tuy nhiên, ông ta hoàn toàn có thể thấu hiểu sự kinh hoàng và sợ hãi của Hạ Dung Dung lúc đó. Bạch Thủ Nghĩa bảo Hạ Dung Dung tạm thời đừng nói chuyện này với Đỗ Trường Khanh, tránh đánh rắn động cỏ. Chi bằng quan sát thêm vài ngày nữa, nếu phát hiện Lục Đồng có hành vi đáng ngờ khác, hãy đến nhà họ Bạch nhờ người chuyển lời, ông ta rất vui lòng giúp đỡ.
Nói xong, Văn Hựu còn nhét cho Hạ Dung Dung một tờ ngân phiếu.
Nhờ tờ ngân phiếu trăm lạng đó, đêm qua khi Hạ Dung Dung thấy Lục Đồng toàn thân dính máu, nàng mới vội vàng lập tức nhờ người đến Hạnh Lâm Đường chuyển lời.
Hạ Dung Dung vốn định báo chuyện này cho Bạch Thủ Nghĩa xong thì nhanh chóng dọn ra khỏi y quán để tránh mặt vài ngày, không ngờ lần này, Bạch Thủ Nghĩa lại đích thân tìm đến nàng.
Bạch Thủ Nghĩa đứng trước mặt nàng, vẻ mặt hiền từ, một tay vuốt ve dải lụa màu bên hông, giọng điệu hiếm khi nghiêm trọng: "Hạ cô nương, nàng nghi ngờ Lục đại phu g.i.ế.c người, có chứng cứ gì không?"
"Chiếc áo dính m.á.u kia, cùng với việc nàng ta ra ngoài giữa đêm khuya, những điều này không thể là chứng cứ sao?"
"Có thể, nhưng vẫn chưa đủ."
"Chưa đủ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-79-dien-soai-troc-hung-1.html.]
Bạch Thủ Nghĩa trầm ngâm: "Hạ cô nương, Bạch mỗ có một chuyện muốn nhờ, mong nàng có thể giúp đỡ."
Nàng ấp úng: "Chuyện gì?"
Bạch Thủ Nghĩa muốn nàng ở lại y quán.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Nếu Lục Đồng thật sự g.i.ế.c người, nhất định sẽ để lại dấu vết, Đỗ Trường Khanh mỗi ngày chiều tối đều về nhà, chỉ có Hạ cô nương ở y quán mới có thể theo dõi nàng ta thường xuyên. Hạ cô nương có thể ở lại y quán không, một khi phát hiện điều gì bất thường, lập tức sai người báo cho Bạch mỗ. Đến lúc đó nhân chứng vật chứng đầy đủ, mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn nhiều."
Hạ Dung Dung theo bản năng muốn từ chối: "Ta không thể..."
Bạch Thủ Nghĩa nắm lấy tay nàng, khiến Hạ Dung Dung giật mình, tiếp theo, ông ta đeo một chiếc vòng ngọc dương chi vào cổ tay Hạ Dung Dung.
"Hạ tiểu thư,…", ông ta thở dài thật sâu, "đây không chỉ vì tư tâm của Bạch mỗ, mà còn vì công tử nhà họ Đỗ, nàng không thể nhìn công tử nhà họ Đỗ che chở một kẻ g.i.ế.c người bên cạnh được phải không?"
Hạ Dung Dung ánh mắt dừng lại trên chiếc vòng ngọc đẹp đẽ, những lời từ chối không thể nói ra miệng nữa.
Ánh đèn trong phòng lay động, cảm giác lạnh lẽo của chiếc vòng ngọc kéo suy nghĩ của thiếu nữ trở về.
Hạ Dung Dung xoa xoa trán, thật ra mà nói, nàng đâu phải vì Nhân Tâm Y quán của Đỗ Trường Khanh, cũng không phải vì những lời khéo léo của Bạch Thủ Nghĩa, mà là vì chiếc vòng đẹp đẽ đắt tiền này, nên mới mê muội như vậy.
Hương Thảo đặt đèn nến lên chiếc bàn nhỏ, "Tiểu thư nghỉ ngơi đi, sắp đến giờ Hợi rồi."
"Không phải phải theo dõi phòng bên cạnh sao?"
Hương Thảo "phụt" cười: "Nhưng tiểu thư cũng đâu thể không ngủ được? Hơn nữa, nếu Lục đại phu thật sự có gì, cũng đâu thể đêm nào cũng ra ngoài. Người nghỉ ngơi đi, nô tỳ sẽ canh ở đây, thật sự có động tĩnh gì, nô tỳ sẽ đánh thức người dậy."
Giọng điệu của nàng ta nhẹ nhàng, có lẽ vì bất kể là Lục Đồng đầu độc thỏ, hay Lục Đồng nửa đêm cởi áo dính máu, nàng ta đều không tận mắt thấy, nên cũng chẳng có chút sợ hãi nào, luôn cảm thấy Hạ Dung Dung đã phóng đại.
Hạ Dung Dung thấy nàng ta vẻ mặt bình thản, trong lòng cũng yên ổn hơn một chút, cởi giày lên giường, nằm xuống.
Giờ nàng đã đồng ý với Bạch Thủ Nghĩa, không thể hối hận, bỏ cuộc giữa chừng. Chỉ là nghĩ đến việc người sống ở phòng bên cạnh có thể là một kẻ g.i.ế.c người, nàng không khỏi rùng mình. Nàng muốn nói chuyện này với Đỗ Trường Khanh, nhưng lại lo Đỗ Trường Khanh không tin mình. Nhưng nếu không nói, lại sợ một ngày nào đó Đỗ Trường Khanh cũng trở thành vong hồn dưới d.a.o của Lục Đồng.
Dù sao Đỗ Trường Khanh là biểu ca của nàng, đối với nàng cũng không tệ.
Đang do dự suy nghĩ như vậy, một cơn buồn ngủ ập đến trước mắt, bất tri bất giác, Hạ Dung Dung dần dần ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, trong sân truyền đến một tiếng "ầm" trầm đục, Hạ Dung Dung giật mình, lập tức mở mắt.
Trong phòng tối đen, đèn đã tắt, chỉ có ánh trăng xuyên qua khe cửa sổ rọi vào phòng một chút ánh sáng yếu ớt.
Nàng ngồi dậy, khẽ gọi: "Hương Thảo?"
"Nô tỳ đây." Nha hoàn mò mẫm bò lại, nắm lấy tay nàng trên giường.
"Vừa rồi ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"
"Có nghe thấy, tiểu thư, người đừng lên tiếng, để nô tỳ đi xem.". Nói xong, Hương Thảo tự mình mò mẫm đi về phía cửa sổ.