Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 78: Tự Tại Oanh 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 11:35:37
Lượt xem: 42

Đến ngày hôm sau, bên ngoài mơ hồ có tiếng chó sủa. Nàng nằm trên đất, thấy cửa lớn bị người ta đẩy hé ra một khe, ánh dương vàng từ khe cửa tràn ngập ùa vào, chói đến mức nàng phải nheo mắt lại trong giây lát.

Vân Nương cẩn thận bước đến trước mặt nàng, thấy nàng vẫn còn phản ứng, có vẻ ngạc nhiên, liền túm váy ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, khen ngợi: "Giỏi lắm, không ngờ vẫn sống sót được."

Lục Đồng toàn thân không còn chút sức lực nào, chỉ thấy trong đồng tử của Vân Nương một bóng người xa lạ, một kẻ điên hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt tái nhợt, thần thái dữ tợn.

Trông chẳng giống người sống chút nào.

Vân Nương nhìn hai tay nàng bị trói vào đầu giường có vẻ suy tư, như đã hiểu chuyện gì xảy ra, chốc lát, lấy ra khăn lụa, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng, mỉm cười dịu dàng với nàng.

"Thập Thất, chúc mừng ngươi, lại vượt qua một cửa ải."

Cổ họng nàng dường như vẫn còn sót lại cảm giác ngứa ngáy ngày ấy, bên ngoài mưa thu tí tách.

Lục Đồng trở mình, nhắm mắt lại trong bóng tối, bình tĩnh nghĩ, thật tốt.

Nàng lại vượt qua một cửa ải.

......

Ngày thứ hai, mưa tạnh.

Đỗ Trường Khanh và A Thành vừa đến cửa y quán, đã đụng phải Hồ viên ngoại đến bốc thuốc.

Mặt lão nho sĩ sưng húp tím bầm, thảm hại đến khó nhìn, hai quầng thâm dưới mắt đặc biệt nổi bật, khóe miệng còn bầm một mảng.

Đỗ Trường Khanh "ui chao" một tiếng, vội kéo ông ta vào tiệm, miệng niệm Phật: "Kẻ nào độc ác đánh thúc thành ra nông nỗi này? Đối xử với người già như vậy, thiên hạ còn có vương pháp nữa không? Thật là sao lại thế này!"

Chuyện Hồ Viên Ngoại đánh nhau với nha dịch đi lục soát nhà họ Ngô rồi bị bắt đi đã lan truyền khắp phố Tây. Lục Đồng tuy biết chuyện, nhưng cũng không ngờ Hồ Viên Ngoại lại bị thương nặng đến thế.

Lão Nho nhắc đến chuyện này không hề tỏ vẻ buồn bã, ngược lại còn đặc biệt tự hào đắc ý, vừa chờ Lục Đồng kê đơn bốc thuốc vừa hừ hừ: "Đừng chỉ thấy lão phu bị đánh, bọn họ cũng chẳng được lợi lộc gì. Đáng tiếc Trường Khanh không có mặt hôm đó, không thấy được khí phách anh hùng của lão phu."

Đỗ Trường Khanh khóe miệng giật giật, đáp lấy lệ: "Phải phải phải, nhưng nghe Tống tẩu nói, chẳng phải thúc bị quan sai bắt đi sao? Được thả ra khi nào vậy?"

Hôm đó, tất cả các văn sinh và dân chúng tham gia đánh nhau đều bị quan sai bắt đi, chính vì việc này mà gây công phẫn, sau đó bài "Sơn Miêu và Giản Tùng" của Ngô Hữu Tài mới được truyền khắp kinh thành Thịnh Kinh.

Hồ Viên Ngoại lắc đầu nguầy nguậy nói: "Tên chủ sự bắt người ở Thẩm Hình Viện đó thân không chính, tự lo không xong, đoán chừng lần này gặp chuyện rồi, còn đâu tâm trí để ý đến chúng ta nữa? Chiều hôm qua đã thả hết rồi."

Lục Đồng đang cúi đầu viết đơn thuốc, nghe vậy ánh mắt khẽ động: "Thật vậy sao?"

"Ngàn vạn lần thật!"

Thì ra sau khi vụ án ở Cống Viện bị phát giác, một loạt quan chức Lễ Bộ bị tra xét, kéo theo cả Thẩm Hình Viện cũng bị liên lụy. Tường Đoạn Quan Phạm Chính Liêm bị bắt đi, ban đầu nhà họ Phạm còn cố gắng che giấu, hy vọng có thể dập tắt chuyện này, ai ngờ sự việc lại càng ngày càng nghiêm trọng. Vụ án này liên quan đến khoa cử triều đình, dưới cơn thịnh nộ của thiên tử, không ai dám chọc giận mà lên tiếng cho những người liên quan, cái đầu của Phạm Chính Liêm, chưa chắc đã giữ được.

Thẩm Hình Viện tự thân đã dính một thân bẩn thỉu, làm sao còn tâm trí giam giữ đám văn sinh, sợ những văn sinh này một lúc tức giận, lại đi chặn xe ngựa của Ngự sử, đương nhiên sớm đã thả người.

Lục Đồng hỏi: "Vậy *thê thỉ* của Ngô Hữu Tài thì sao?"

Đỗ Trường Khanh liếc nhìn Lục Đồng, nhưng nàng đang cúi đầu viết đơn thuốc, không để ý đến biểu cảm của hắn.

Hồ Viên Ngoại đáp: "Đã hỏi rồi, hiện giờ vẫn còn ở Thẩm Hình Viện, ngày mai sẽ được đem đi. Lão phu đã bàn với đám tiểu hữu, Hữu Tài ở kinh thành không có thân thích nào khác, để thi xã chúng ta đứng ra lo liệu tang sự cho cậu ấy. Sẽ chôn cùng chỗ với mẹ cậu ấy."

Nói xong, ông lại thở dài đầy thương cảm, "Nếu Hữu Tài còn sống... Haiz!"

Nhưng người đã khuất rồi, giờ đây những quan lại cấu kết quấy rối trường thi đã sa lưới, Ngô Hữu Tài chỉ có thể biết được dưới suối vàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-78-tu-tai-oanh-2.html.]

Lại nói chuyện phiếm được nửa ngày, Hồ Viên Ngoại hài lòng ra về trong sự quan tâm của Đỗ Trường Khanh và một giỏ cao dược. Sau khi ông ta đi rồi, Đỗ Trường Khanh thừa lúc A Thành không để ý, ghé đến gần Lục Đồng, hạ giọng hỏi: "Chuyện của Ngô Hữu Tài, coi như đã xong rồi phải không?"

Vụ Ngô Hữu Tài uống thuốc độc ở Cống Viện, đến nay, quan lại liên quan đã vào tù, cũng đã xác định sự thật là Ngô Hữu Tài đường cùng tutu.

Vậy thì thuốc độc từ đâu ra, ai bán cho, đều không còn quan trọng nữa.

Lục Đồng gật gật đầu.

Đỗ Trường Khanh này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi." Lại quay đầu dặn dò nàng, "Lần này thì thôi đi, lần sau đừng có tốt bụng lung tung, việc gì cũng giúp. Thịnh Kinh nước sâu lắm, không cẩn thận là sẽ gây ra đại họa đấy!"

Đang nói thì Hạ Dung Dung và Hương Thảo từ ngoài cửa đi vào, Đỗ Trường Khanh sững người, "Ta cứ tưởng các người ở trong viện chứ, sáng sớm đi đâu vậy?"

Hương Thảo cười đáp: "Tiểu thư muốn đi dạo, nên chúng ta đi dạo quanh đây một chút."

Đỗ Trường Khanh còn định nói gì đó, Hạ Dung Dung đã nghiêng người, đưa tay đỡ trán: "Biểu ca, muội hơi mệt rồi, muốn vào phòng nghỉ ngơi trước."

Đỗ Trường Khanh ngẩn người, nói: "À... được."

Hai người họ vén rèm vào phòng trong, Đỗ Trường Khanh nhíu mày nhìn Lục Đồng, nghi hoặc mở lời: "Này, bây giờ nàng ta nói chuyện đều không thèm nhìn nàng, hai người cãi nhau lâu như vậy vẫn chưa làm hòa sao? Rốt cuộc là vì cái gì?"

Những ngày này Hạ Dung Dung gặp Lục Đồng đều tránh như tránh tà, hôm nay thậm chí còn không chào hỏi, thật sự kỳ lạ.

Lục Đồng cụp mắt xuống, nhớ đến chiếc vòng ngọc dương chi thoáng hiện dưới tay áo của Hạ Dung Dung lúc nãy, vòng ngọc ánh lên vẻ óng ánh mịn màng, tinh xảo động lòng người, nhìn qua đã biết giá trị không nhỏ.

Nàng mím môi, nói: "Không biết."

Cùng lúc đó, Hạ Dung Dung vào phòng trong liền đóng cửa lại, bước hai ba bước đến chỗ ghế tựa, sắc mặt bỗng tái nhợt.

"Tiểu thư, lúc nãy người quá căng thẳng rồi, cẩn thận, đừng để Lục đại phu nhận ra. "

Hạ Dung Dung toàn thân run rẩy không kìm được: "Không được, giờ ta chỉ cần nhìn thấy mặt nàng ta là sợ, chuyện đêm qua ngươi không phải đã biết rồi sao?" Nàng túm chặt lấy cánh tay người hầu, "nàng ta... nàng ta g.i.ế.c người!"

Đêm qua mưa to, Hạ Dung Dung ngủ đến nửa đêm chợt tỉnh giấc, nghe thấy trong sân dường như có tiếng động. Nàng lo sợ có kẻ trộm, dù sao tuy có quan sai tuần tra, nhưng Y quán không có hộ vệ, lại toàn là thiếu nữ ở, rốt cuộc vẫn có chút nguy hiểm.

Hương Thảo bị nàng đánh thức, còn đang ngái ngủ, Hạ Dung Dung đã đứng dậy, rón rén ra khỏi phòng, nhưng bất ngờ phát hiện phòng của Lục Đồng lại sáng đèn.

Đã là đêm khuya, trong phòng họ còn có tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, không biết đang bàn bạc gì.

Ma xui quỷ khiến, Hạ Dung Dung không lên tiếng, mà nín thở, lặng lẽ đi đến dưới cửa sổ, lén nhìn vào trong qua khe cửa.

Ánh đèn chập chờn, người con gái đứng trước bàn nhỏ, mái tóc dài hơi ướt vì mưa. Nàng ta đang cởi áo, trên chiếc áo choàng trắng kia, từng mảng từng mảng vết m.á.u loang lổ như sương mù.

Hạ Dung Dung nghẹt thở.

Không hiểu sao, giây phút đó trực giác mách bảo nàng, Lục Đồng nhất định đã g.i.ế.c người.

Có lẽ, cũng không phải là lần đầu.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Nhớ đến cảnh tượng đêm qua, Hạ Dung Dung chỉ thấy lông tóc dựng đứng, run giọng nói: "Hương Thảo, ta, ta sợ."

"Đừng sợ, tiểu thư.", Nha hoàn bên cạnh bình tĩnh hơn nàng nhiều, nắm lấy tay nàng nói: "Đừng quên hôm nay chúng ta đã gặp Bạch chưởng quầy, tiểu thư hãy lời dặn dò của ông ấy với người."

Hạ Dung Dung khựng lại, nhìn Hương Thảo, Hương Thảo gật đầu với nàng.

Nàng nuốt nước bọt, khẽ nói: "... Theo dõi Lục Đồng, chờ tin tức của ông ta."

Loading...