Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 76: Đồng Nha Đầu 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 11:35:27
Lượt xem: 56

Chỉ một ngày sau kỳ thi Thu của triều Lương, vụ án về cái c.h.ế.t trong khuôn viên thi đã lan truyền khắp các ngõ ngách trong thành. Người ta đồn rằng có một thư sinh nghèo, mồ côi cha từ nhỏ, sống nương tựa vào mẹ. Người mẹ làm nghề g.i.ế.c cá ở chợ cá tươi để nuôi con ăn học theo đuổi công danh. Người con này có trí nhớ phi thường, văn chương lưu loát, vốn là một ứng viên sáng giá cho ngôi Trạng nguyên, nhưng thi hơn mười năm vẫn chưa đỗ đạt. Đến khi mẹ qua đời, người con này mới biết được, các kỳ thi ở kinh thành nhiều năm nay đều đã bị quan chức Lễ bộ và các gia đình quyền quý cấu kết thao túng, khiến công danh đáng ra thuộc về y cứ mãi bị cản trở!

Thư sinh nghèo khổ đau đớn phẫn nộ, uống thuốc độc tutu ngay trong phòng thi. Trước khi c.h.ế.t còn gây náo động khiến triều đình phải điều tra, người ngoài mới biết được nội tình vụ án này.

Thư sinh đã c.h.ế.t nhưng vẫn chưa được yên. Khi quan sai của Thẩm hình viện đến nhà thư sinh khám xét, gặp phải hàng xóm láng giềng đến giúp lo hậu sự, hai bên vừa chạm mặt đã đánh nhau. Có người cùng khoa thi đã xem bài văn cuối cùng của thư sinh này, không biết ai đã chép lại bài văn đó trên giấy, rải khắp đường phố——

"Đau thay kẻ làm nho, học hành không biết mệt. Đọc sách đến mờ mắt, cầm bút đến chai sần tay…... Mười lần mới đỗ một, thành danh luôn muộn màng. Dẫu có được làm kẻ quan sang, hai bên tóc đã bạc phơ...

"Thương thay tuổi xuân trẻ, lại gặp lúc khốn cùng. Đấng nam nhi già yếu, giàu sang để làm gì... Sau những cánh cửa son đỏ, những thiếu niên dáng hình như phụ nữ, da dẻ trắng mịn màng…"

"Tay chẳng cầm sách vở, thân chẳng mặc áo binh. Mới hai mươi tuổi đã có tước vị, thừa kế công lao từ cha... Xuân về ngày ngày dạo, quần áo thật xa hoa, sáng cùng bạn cờ bạc, tối lên lầu kỹ nương…"

"Vung tiền trả nợ rượu, chất vàng chọn Nga Mi. Chỉ biết chuyện ăn chơi bời, còn lại chẳng biết chi... Cỏ trên đỉnh núi, tùng trong khe, vị thế đã khác nhau từ gốc.."

Tùng trong khe và cỏ trên núi, địa vị đã khác nhau từ gốc.

Bài văn này chỉ một đêm đã truyền khắp nơi, từ viện Hàn lâm học sĩ cho đến ngõ Yên Chi, các lầu hoa quán trà hai bên cầu Lạc Nguyệt đều đem chuyện này và bài văn làm thành vở tuồng truyền hát khắp nơi.

Quan sai của Thẩm hình viện muốn bắt người, nhưng pháp luật không thể trị hết thảy, ai ai cũng đang truyền, ai ai cũng đang nói, không thể bắt hết tất cả mọi người trong kinh thành được—ngục thất của Hình ngục ty cũng không đủ chỗ giam!

Bài văn này cũng truyền vào cung.

Sự phẫn nộ của giới học trò tưởng chừng không đáng kể, nhưng khi gom lại thành một khối lại như ngọn lửa hừng hực, khó mà dập tắt. Các thư sinh nghèo từ các học viện tụ tập lại chặn kiệu của Ngự sử giữa đường, tấu chương của Ngự sử bay như bông tuyết đến án tiền của Hoàng đế.

Thiên tử vốn đã nghe phong thanh về việc gian lận trong khoa cử, nay kỳ thi lại xảy ra chuyện xấu lớn như vậy, mất hết thể diện. Cùng với cảm giác bị các đại thần lừa dối chơi xỏ, Hoàng đế vô cùng phẫn nộ, hạ lệnh điều tra triệt để sự việc này, Lễ Bộ Thị Lang lập tức bị cách chức bắt giam, điều tra rồi điều tra, cuối cùng điều tra đến tận đầu của Phạm Chính Liêm, Tường đoạn quan của Thẩm hình viện——

Trong phủ họ Phạm, mọi nơi đều hỗn loạn, tôi tớ khóc thành một đám, phu nhân Triệu thị nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Phạm Chính Liêm, hoảng hốt lên tiếng: "Lão gia, chuyện này là thế nào?"

Người đến khám xét đã đến cửa phủ, Ninh Vương đích thân phụng chỉ xử lý, trong phủ Phạm Chính Liêm còn có khách đang dự tiệc, thấy cảnh này liền tản đi như chim.

Nha dịch canh gác cả cửa trước lẫn cửa sau, một ngày trước, Phạm Chính Liêm còn sai người đến nhà Ngô Hữu Tài ở đầu phố lục soát uy hiếp, định áp đặt vụ việc này xuống, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vị trí đã đảo ngược.

Ông ta run rẩy trong lòng, lê bước đến bên Ninh Vương đang phụng chỉ xử sự, khẽ cầu xin: "Vương gia, Vương gia, Hoàng thượng đây là..."

Lúc này vẫn chưa đến mức tịch biên, sự việc vẫn còn có thể xoay chuyển. Ninh Vương vốn là người tốt bụng, nghe vậy chỉ nhẹ nhàng khuyên: "Phạm đại nhân không cần gấp gáp, Hoàng thượng chỉ bảo tiểu vương đến kiểm tra tài sản trong phủ đại nhân thôi." Một mặt ông ta sai người bên cạnh kiểm kê ghi chép, một mặt nói với Phạm Chính Liêm: "Chỉ là đại nhân cũng phải đi cùng tiểu vương một chuyến đến Hình ngục ty, đại nhân yên tâm, chỉ là hỏi vài câu thôi, ngài vốn thanh liêm, đợi thẩm vấn rõ ràng, nhất định sẽ trả lại trong sạch cho ngài."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"À, phải rồi,", Ninh Vương lại nhớ ra điều gì đó, "Lễ Bộ Thị Lang đã nhận tội, đang bị giam trong ngục. Ngài cũng chỉ tạm thời bị giam giữ thôi, không cần lo lắng."

Giọng nói của ông ta ôn hòa, mang theo ý cười, nhưng như sét đánh giữa trời quang, đánh cho Phạm Chính Liêm hồi lâu không định thần lại được.

Lễ Bộ Thị Lang đã nhận tội rồi!

Sao lại nhanh như vậy?

Những năm qua ông ta âm thầm cấu kết với Lễ Bộ Thị Lang, một khi Lễ Bộ Thị Lang vào ngục, làm sao ông ta có thể thoát được? Hơn nữa, tại sao lại là Hình ngục ty chứ không phải Thẩm hình viện, Ninh Vương nói chỉ là tạm giam, nhưng ý tứ trong lời nói, rõ ràng là ngày tốt đẹp của Phạm Chính Liêm đã đến hồi kết!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-76-dong-nha-dau-1.html.]

Ông ta ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy trong hư không một cầu thang vàng lấp lánh dần dần vỡ thành bụi, như một nắp quan tài nặng nề, đập mạnh xuống đầu ông ta.

"Lão gia, lão gia——"

Phía sau vọng lại tiếng khóc hoảng loạn của Triệu thị.

Phạm Chính Liêm mắt trợn trắng, ngất đi.

......

Từ sau khi thí sinh trong Cống viện uống thuốc độc tutu, tin tức mới cứ lần lượt truyền đến.

Đầu tiên là phát hiện Lễ Bộ Thị Lang và gia đình thí sinh âm thầm cấu kết, công khai gian lận thi cử trong Cống viện, Lễ Bộ Thị Lang bị bắt giam. Sau đó, ngay cả vị "Phạm Thanh Thiên" nổi tiếng ở kinh thành cũng bị liên lụy.

Nghe nói vị quan Thẩm đoán "Phạm Thanh Thiên" của Thẩm hình viện chính là người cấu kết với Lễ Bộ Thị Lang, lợi dụng kỳ thi Thu để thu tiền bỏ túi riêng.

Phạm Chính Liêm ở kinh thành tiếng tăm rất tốt, tin này vừa ra, đa số người đều không tin.

Trong y quán, Đỗ Trường Khanh đang bê tấm biển gỗ ngoài cửa vào. Trời âm u, sắp mưa rồi.

Hắn nói: "Cái tên Phạm Thanh Thiên quản ngục mà tay còn vươn vào tận Cống viện, bản lĩnh không nhỏ nhỉ." Lại hỏi thăm Lục Đồng, "Trước đây nàng không phải còn lên nhà ông ta đưa thuốc cho phu nhân sao? Sao không nhìn ra ông ta là loại súc sinh này?"

Lục Đồng đáp: "Người thanh liêm thật sự thì không cần danh tiếng, kẻ lập danh là vì tham lam."

Đỗ Trường Khanh trợn mắt: "Nghe không hiểu."

hắn đặt tấm biển gỗ lên tủ, liếc nhìn tấm rèm nỉ bên trong, ghé gần Lục Đồng: "Này, nàng với Dung Dung rốt cuộc là sao?"

Lục Đồng theo ánh mắt hắn nhìn về phía tấm rèm nỉ treo giữa sân và gian trong, không động đậy. Nàng mím môi, không nói gì.

Những ngày này Hạ Dung Dung luôn tránh Lục Đồng.

Trước kia khi y quán không có bệnh nhân, Hạ Dung Dung còn ngồi trong tiệm thêu thùa, tiện thể nói chuyện với Lục Đồng. Những ngày này, khi Lục Đồng ngồi trong quán, Hạ Dung Dung và người hầu thường chạy ra ngoài, đến khi về trời đã tối, cũng không nói chuyện nhiều với Lục Đồng.

Người có mắt đều thấy được nàng ta đang tránh Lục Đồng, ngay cả Đỗ Trường Khanh cũng nhận ra.

"Hai người cãi nhau à?", Đỗ Trường Khanh nghi ngờ nhìn Lục Đồng, "Cũng không đúng, với tính cách của cô, không giống người có thể cãi nhau."

Ngân Tranh đi qua giữa hai người, đẩy Đỗ Trường Khanh sang một bên, cười nói: "Chuyện phụ nữ với nhau, Đỗ chưởng quầy đừng hỏi nữa, ngài có hỏi cũng không hiểu đâu."

Đỗ Trường Khanh "hừ" một tiếng, "Ta cũng lười hỏi.", rồi gọi A Thành về, lúc đi còn dặn dò Lục Đồng: "Tối nay chắc là sẽ mưa đấy, đóng cửa sổ cho cẩn thận kẻo ướt hết thuốc."

Lục Đồng gật đầu đồng ý. Sau khi Đỗ Trường Khanh rời đi, nàng đóng cửa chính của y quán lại rồi quay về hậu viện.

Đã đến giờ thắp đèn, trời thu tối sớm, trong phòng của chủ tớ Hạ Dung Dung đã sáng đèn, một vệt sáng vàng nhạt xuyên qua khe cửa sổ rọi xuống nền đá trong sân.

Loading...