Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 73: Phát Độc 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 11:13:52
Lượt xem: 43

Mồng một tháng tám, trước kỳ thi Mùa Thu.

Trước cổng trường thi, thí sinh chen chúc chật ních, chuẩn bị vào thi.

Kỳ thi Mùa Thu của triều Lương hai năm tổ chức một lần, vừa hay hai năm nay hoàng gia ban ân khoa, năm nay cũng được dự thi. Thi Mùa Thu gồm ba kỳ, mỗi kỳ ba ngày. Chưa nói đến học vấn, riêng về thể lực, cũng là một thử thách không nhỏ.

Trước xe ngựa, Đổng phu nhân nắm tay Đổng Lân, đảo mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, miệng lẩm bẩm: "Bộ quần áo này của con có phải hơi mỏng không? Nghe nói trong phòng thi lạnh lắm, ngay cả lò than cũng không được đốt, gió thu se lạnh, nếu bị cảm thì phải làm sao?"

Đổng Lân từ nhỏ được nuông chiều, bất ngờ phải ở trong phòng thi chín ngày bảy đêm, Đổng phu nhân trong lòng lo lắng vô cùng.

"Mẹ, con không sao đâu.". Đổng Lân hơi thấy không thoải mái. Trước cổng trường thi, thí sinh đi đi lại lại đông như vậy, chỉ mình hắn ta là mang xe ngựa và một đám đông người hầu đến, trông thật không hợp cảnh.

"Chỉ là mẹ lo cho con thôi, một khi đã vào trường thi, phải đợi đến khi thi xong mới được ra. Nếu con ở trong đó mà đói bụng, hay lạnh thì biết làm sao được. Thắng Quyền,", Đổng phu nhân gọi thị vệ bên cạnh, "ngươi kiểm tra lại giỏ đựng đồ thi của thiếu gia xem, có thiếu gì không?"

"Vâng."

Đúng lúc này có một thư sinh đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tình mẫu tử thắm thiết của họ, bỗng ngẩn người.

Ngô Hữu Tài đứng ngây người tại chỗ.

Những năm trước, mỗi lần vào trường thi, mẹ cũng tiễn y đến cổng trường thi như vậy, dặn dò không ngừng. Bà chưa bao giờ lo lắng hắn viết văn có tốt không, có thể làm quan hay không, những điều bà nói nhiều nhất, lo lắng nhất, cũng chỉ là trong phòng thi có lạnh không, quần áo có đủ ấm không, hắn có bị đói không.

Cuối cùng, bà lại cười với hắn, nói: "Mẹ ở nhà đợi con thi xong!"

Mà giờ đây, trong nhà đã không còn người đợi hắn về nữa, trước cổng trường thi, cũng không còn lời dặn dò của mẹ hiền.

Bên cạnh có người vỗ vai hắn: "Hữu Tài!"

Ngô Hữu Tài ngoảnh đầu nhìn, thì ra là một lão giả ăn mặc như thư sinh, mặc áo vải xanh đã sờn, đội mũ vuông, râu tóc bạc phơ, mặt vàng gầy, tay xách một giỏ đựng đồ thi cũ kỹ. Hắn ngẩn ra: "Tôn lão gia?"

Người này hắn biết, là một vị tiên sinh sống gần chùa, năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi, từ khi trưởng thành dến giờ đã thi hàng chục năm, nhưng chưa lần nào đỗ. Ngô Hữu Tài nghe nói những năm gần đây thân thể ông càng không tốt, đi lại cũng khó khăn, không ngờ kỳ thi Mùa Thu năm nay ông vẫn đến.

"Từ xa đã thấy ngươi,", râu bạc của Tôn lão gia nhấp nhô, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười, "Ta vừa xem danh sách thấy phòng thi của ngươi, ở cạnh ta. Vừa hay, coi như là một điềm lành, biết đâu hai ta lần này đều đỗ."

Ngô Hữu Tài nhìn bước chân run rẩy của ông, không nói gì.

Tôn lão gia không để ý thấy vẻ mặt khác lạ của hắn, chỉ nhìn những thí sinh trẻ tuổi đi lại xung quanh, trong mắt lộ vẻ ngưỡng mộ ghen tị.

Đã đến giờ, quan giám khảo bắt đầu thúc giục, các thí sinh cùng vào cổng trường thi, để quan giám khảo kiểm tra bút mực trong giỏ đựng đồ thi, lần lượt vào phòng thi.

Khu nhà thi hướng nam, xếp thành một dãy dài với tổng cộng sáu mươi sáu gian. Gian mà Ngô Hữu Tài được phân nằm ở giữa, ngay bên cạnh là gian của thí sinh lão Tôn. Gần đến cửa, lão Tôn thần bí nói với hắn: "Cố mà làm bài cho tốt nhé. Hôm trước ta nằm mộng thấy điềm báo, năm nay chắc chắn cả hai ta cùng đỗ!"

Ngô Hữu Tài chỉ cười nhẹ, xách làn đựng bài thi bước vào gian của mình.

Xa xa, cổng lớn của trường thi đã đóng lại.

Phòng thi như một con quái vật khổng lồ ẩn mình trong kinh thành, lặng lẽ nuốt chửng hàng vạn thí sinh vào lòng.

Kỳ thi mùa thu gồm ba kỳ, mỗi kỳ kéo dài ba ngày. Kỳ đầu thi Tứ thư Ngũ kinh, kỳ thứ hai thi văn sách, kỳ thứ ba thi thơ phú. Trong suốt thời gian thi, thí sinh ăn uống sinh hoạt đều phải ở trong phòng thi, không được ra ngoài.

Ngô Hữu Tài ngồi trong phòng thi, nhìn tờ giấy thi trước mặt. Hắn đọc kỹ từng câu một giống như đã làm suốt mười hai năm qua, rồi cầm bút cúi người xuống bắt đầu làm bài.

Thời gian trôi chậm rãi, bầu trời trên khuôn viên thi từ sáng chuyển tối, rồi lại từ tối sang sáng.

Trong thời gian đó họ phải đổi phòng hai lần. Đến lần cuối sau khi thi xong văn sách, bên ngoài bắt đầu có mưa phùn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-73-phat-doc-1.html.]

Đúng canh ba, Ngô Hữu Tài cùng các thí sinh khác chờ quan chủ khảo gọi để đổi phòng. Trời tối đen như mực, không thể phân biệt ai với ai. Bên cạnh phòng thi có phòng trực, trước phòng trực cây cối um tùm, ẩn hiện bóng người di động. Có lẽ vì hôm nay Ngô Hữu Tài rất có tinh thần, không hiểu sao trong cơn mưa lạnh này tầm nhìn lại tốt đến kỳ lạ, hắn nhìn rõ được có người đang thay đổi trang phục, ẩn mình trong bóng tối trước phòng trực.

Cho đến khi đồng khảo đi điểm danh, người được gọi tên lại không lên tiếng, lặng lẽ lùi vào bóng tối của bụi cây, lúc này lại có người khác bước ra, nhận lấy mũ và áo ngoài của người được điểm danh, rồi bước ra giả làm người đó.

Người được điểm danh vốn có thân hình béo tốt, còn người bước ra lại là một người thấp gầy.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Trong tích tắc, Ngô Hữu Tài đã hiểu rõ mọi chuyện.

Hắn há miệng định hô to, nhưng trong đầu chợt hiện lên lời của Lục Đồng: "Ngài chỉ là kẻ thấp cổ bé họng, bọn quan lại cấu kết với nhau, nói không chừng sẽ tìm cớ bắt ngài giam lại, đợi đến sau kỳ thi mới thả ra, lúc đó chứng cứ cũng không còn."

Hắn đột nhiên im lặng.

Hô lên, nói ra, rồi thì sao?

Chủ trì kỳ thi mùa thu có hai quan chủ khảo, bốn đồng khảo, một chỉ huy điều hành, và rất nhiều quan tuần khảo. Nhiều người như vậy, lẽ nào không phát hiện ra có người thi hộ?

Cổng khuôn viên trường thi đã đóng chặt, sẽ không được mở ra cho đến khi thi xong, nếu không có sự thông đồng trước đó, những người thi hộ này làm sao có thể lẻn vào được? Dù bây giờ hắn có hô hoán lên, quan chủ khảo chỉ cần tìm một cớ bắt giữ hắn lại, cho dù lời nói của hắn có thể khiến các thí sinh nghi ngờ, nhưng kỳ thi vẫn chưa kết thúc, không ai vì chút nghi ngờ đó mà từ bỏ tiền đồ của mình.

Hắn cũng không thể tiếp tục thi được nữa.

Cơn mưa thu rả rích làm ướt gấu áo, Ngô Hữu Tài đứng tại chỗ, khóe miệng nở một nụ cười cay đắng.

Hắn nhìn về phía xa, dưới mái che, hai vị quan chủ khảo mặc cẩm y hoa phục, đang ngồi thong dong, gác chân lên, thảnh thơi nhấp trà.

Trong bóng tối, dường như có một người phụ nữ khoác áo trắng ngồi ở xa xa, mỉm cười nói với hắn.

"Nếu là ta…"

"Đương nhiên là, g.i.ế.c hắn."

Giết hắn.

Góc nhọn của gói giấy trong tay áo đ.â.m vào ngón tay đến phát đau, Ngô Hữu Tài chợt tỉnh lại, từ từ nắm chặt gói nhỏ trong lòng bàn tay.

Mưa thu vẫn rơi, từng giọt từng giọt đập vào người, như thấm vào tận trong lòng. Điểm danh đã xong, Ngô Hữu Tài theo đoàn thí sinh dài như rắn, bước vào căn phòng thi tối đen mới được phân cho, như bước vào ngôi mộ đã được đúc sẵn cho mình.

Kỳ cuối cùng, thi thơ phú.

Đáng lẽ đây là phần Ngô Hữu Tài giỏi nhất, nhưng hắn vẫn chưa động bút, chỉ ngồi trước bàn, đờ đẫn nhìn ngọn đèn đồng trong căn phòng thi chật hẹp.

Hắn vừa bị mưa làm ướt một lớp áo, người có chút hơi ẩm. Ngô Hữu Tài không để ý, chiếc áo này là mẹ may cho hắn mười hai năm trước khi lần đầu đi thi, dùng vải thô màu đỏ để cầu may. Mười hai năm trôi qua, cổ áo và tay áo đã bị thời gian làm sờn, nhưng hắn không nỡ tháo ra may lại, bởi trên đó còn dấu vết đường chỉ cũ mẹ đã vá.

Hắn ngồi lặng trong phòng thi rất lâu, rất lâu, cho đến khi phía đông ánh lên màu bụng cá, tiếng gà gáy lác đác vọng từ phố chợ xa xăm, hắn mới chậm rãi cầm bút lên, bắt đầu viết trên tờ giấy thi trước mặt.

Hắn viết rất chậm, từng nét từng chữ đều hết sức dụng tâm, thần thái thậm chí có thể gọi là thành kính, nhưng nhìn kỹ lại, còn có một sự khô khan của vạn sự đã tận.

Nét cuối cùng viết xong, Ngô Hữu Tài thu tay lại, đặt bút sang một bên.

Hắn cầm tờ giấy lên, ghé sát nhìn kỹ một lượt, rồi mới đặt xuống, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Ngoài cửa sổ phòng thi, trời đã sáng, kỳ thi mùa thu này sắp kết thúc, không lâu nữa, quan chấm thi sẽ thu bài thi, tiền đồ tương lai của những người trong sáu mươi sáu phòng thi này sẽ được định đoạt.

Ngô Hữu Tài móc gói giấy nhỏ từ trong tay áo ra.

Hắn mỉm cười bình thản, rồi mở gói giấy trong tay ra.

......

Loading...