ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 71: Bí Mật Hiềm Khích 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 04:13:46
Lượt xem: 42
Ngô Hữu Tài cúi người, kéo chiếc giỏ thi cũ từ dưới gầm giường ra.
Giỏ thi này vẫn là năm đó khi hắn lần đầu đi thi, mẹ bỏ ra năm mươi văn tiền mua lại từ tay một thí sinh đỗ cử nhân, nói là để hưởng chút vận khí may mắn của người ta. Ai ngờ một cái chớp mắt hơn mười năm trôi qua, đợi đến khi mẹ cũng đã đi rồi, hắn vẫn chưa được toại nguyện.
Hắn kéo giỏ thi ra, nhưng chưa mở hòm sách, mà thuận thế ngồi xuống đất, ánh mắt quét qua góc bàn nhỏ , nơi đó có một gói giấy to bằng bàn tay.
Đó là gói giấy Lục Đồng đưa cho hắn.
Trong căn phòng tối đen, gói giấy như có thể phát ra ánh sáng trắng yếu ớt, thu hút toàn bộ tâm thần hắn, như tiểu quỷ vô thường ngồi trên bàn, độc ác chế nhạo hắn.
Ngô Hữu Tài hơi ngẩn người.
Lời Lục Đồng nói ngày đó lại vang bên tai.
"Ngô Hữu Tài, mười tám tuổi ngài lần đầu dự thi, đến nay đã mười hai năm. Mười hai năm rồi, chẳng lẽ ngài chưa từng nghĩ, vì sao một lần cũng không đỗ?"
"Đúng vậy, nếu việc gian lận trong khoa cử không được giải quyết, thì sau khi ngài để tang, đốt vàng mã, mua đất chôn cất mẹ xong, sau này cũng sẽ như trước đây, suốt đời lận đận, chịu khuất phục trong đám người tầm thường. Đó là số phận của ngài."
"Nếu trong phòng thi có người chết, c.h.ế.t một hai người, thì không còn là chuyện nhỏ mà Lễ bộ có thể che đậy được nữa. Thẩm hình viện, Chiêu ngục ty thậm chí cả Binh Mã Ti đều sẽ vào cuộc, người càng nhiều, càng khó giấu giếm, khi các bên lợi ích đan xen vào nhau, chuyện vốn đơn giản cũng sẽ trở nên phức tạp."
"Những vị chủ khảo đó đều là lũ cẩu tặc mặc áo cân đai, quấy nhiễu quan trường, khiến người có tài ngược lại bị kẻ vô tài áp chế, nếu là ta…"
"Đương nhiên là, g.i.ế.c hắn đi."
Hắn vội vàng hoàn hồn, như tỉnh giấc từ một cơn mộng kinh hoàng, hai tay nắm chặt nắp giỏ thi.
Muốn g.i.ế.c một quan chủ khảo, đâu phải chuyện dễ dàng. Chưa nói đến việc có làm được hay không, giờ đây hắn chỉ còn một thân một mình, người thân đều đã qua đời, không cần lo lắng liên lụy đến ai, nhưng là một kẻ đọc sách từ nhỏ đã học "xa nghĩ đến đức của tổ tiên, gần nghĩ đến ơn của cha mẹ; trên nghĩ đến ơn nước, dưới nghĩ đến phúc nhà; ngoài nghĩ đến cứu người khốn khó, trong nghĩ đến ngăn lòng tà", việc vì tư dục mà g.i.ế.c hại người vô tội, đối với hắn như chuyện bị ma quỷ mê hoặc.
Vị quan chủ khảo kia với hắn vốn không thù không oán, cho dù đúng như Lục Đồng nói là bị người ta mua chuộc, cũng không đáng chết, làm sao hắn có thể ra tay?
Huống chi, hắn đã làm một người dân thường bao nhiêu năm nay, đã quen với việc nhẫn nhục chịu đựng, những chuyện bất công, áp bức, ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng không có.
Nếu là Ngô Hữu Tài mười tám tuổi, có lẽ còn một chút can đảm để đối đầu với cuộc đời, với quyền quý, nhưng Ngô Hữu Tài hôm nay đã bị đời mài mòn, không còn khí phách ấy nữa, như tờ giấy mực đã được ủi phẳng, nằm im trong trời đất, mặc cho gió mưa vùi dập.
Công bằng là thứ xa xỉ, là thứ người nghèo không dám mơ tưởng, có lẽ chỉ khi c.h.ế.t đi, xuống âm ty gặp Diêm Vương phán quan mới có được một chút công bằng.
Hắn lắc đầu, như muốn xua đi những suy nghĩ rối ren trong đầu, cúi xuống dùng sức mở nắp giỏ thi.
Trong giỏ thi là một số đồ cũ, hắn cần bỏ thêm giấy mực mới vào, ngày mai mang tất cả vào phòng thi.
Hắn thò tay lấy ra vài tờ giấy cũ, mò được một lúc, đầu ngón tay chợt chạm phải một vật cứng, trong lòng nghi hoặc, lấy ra xem, hóa ra là một gói được bọc nhiều lớp vải hoa đỏ.
Đây là… Ngô Hữu Tài tập trung nhìn kỹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-71-bi-mat-hiem-khich-2.html.]
Vải hoa đỏ là loại vải mẹ vẫn thường dùng để vá áo còn thừa lại, gói này chắc là mẹ lén đặt vào giỏ thi. Hắn cầm gói lên, ngón tay vuốt ve lớp vải thô ráp, như còn cảm nhận được hơi ấm của mẹ.
Nhìn một lúc, Ngô Hữu Tài thử mở gói ra, vừa mở ra mới phát hiện gói này được bọc rất kỹ từng lớp một, phải mở đến năm sáu lớp mới hoàn toàn mở được, bên trong rải rác một số cỏ khô, giữa đám cỏ khô là 10 thỏi bạc xếp ngay ngắn.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Tổng cộng là một trăm lạng bạc.
Ngô Hữu Tài lập tức đứng hình.
Đây là số bạc mẹ để lại cho hắn!
Như có một mũi kim đột ngột đ.â.m vào tim, nỗi đau âm ỉ từ trong tim bỗng lan tỏa, nước mắt Ngô Hữu Tài lập tức trào ra.
Mẹ cả đời tiết kiệm, g.i.ế.c cá bán cá, một con cá chỉ kiếm được mười mấy văn tiền, hắn không biết một trăm lạng bạc này mẹ phải tích góp bao lâu, nhưng đây chắc chắn là số tiền tiết kiệm mà bà đã vất vả để lại cho hắn. Bà không nói cho Ngô Hữu Tài biết, có lẽ sợ Ngô Hữu Tài lấy tiền này đi mua thuốc vô ích, hoặc vì lý do nào khác.
Nho sinh ngồi bệt xuống đất, nước mắt như suối trào đổ xuống đất. Hắn như thấy hình ảnh mẹ kéo lê tấm thân bệnh tật, đổi cả rương tiền đồng lấy mười thỏi bạc đẹp đẽ, rồi lại lau chùi từng thỏi một thật sạch sẽ, cẩn thận gói vào vải cất trong giỏ thi này. Hắn như thấy mẹ đứng trước mặt, như ngày xưa cười an ủi hắn: "Sau này con thi đỗ làm quan, không thể không lo lót bốn phía, keo kiệt thì thành ra cái gì? Cầm lấy số bạc này, đừng để người ta coi thường!"
Dung mạo và giọng cười của mẹ như ở trước mặt, nhưng hắn lại phủ phục xuống đất khóc than thảm thiết, trong nỗi đau buồn, lại có sự oán hận và không cam lòng bùng cháy từ trong tim.
Hắn vĩnh viễn không thể thi đỗ, vĩnh viễn không thể làm quan! Bởi vì nấc thang đi lên đã bị người ta chặn lại, bởi vì hắn chỉ là một kẻ nghèo g.i.ế.c cá ở phố bán cá tươi!
Ngô Hữu Tài đột ngột ngẩng đầu, trừng mắt nhìn gói giấy dầu ở góc bàn, gói giấy dầu trong ánh sáng mờ tối, giữa những thỏi bạc vương vãi dưới đất, lặng lẽ cười nhạo anh.
Như bị mê hoặc, hắn từ từ đưa tay về phía gói giấy dầu đó.
Tại sao chứ?
Tùng cô độc dưới khe, mầm non rải rác trên núi. Lấy thân cành tấc đó, che bóng trăm thước này...
Hắn không muốn cả đời làm cây tùng dưới khe, cũng không muốn cả đời cúi mình dưới những mầm non trên núi.
Những lời xáo động lòng người của Lục Đồng lại từ từ hiện lên trong tâm trí.
Trong linh đường mịt mờ, nho sinh hỏi Lục Đồng: "Tại sao Lục đại phu lại muốn giúp ta?"
Người con gái im lặng nhìn hắn, không trả lời, trong đôi mắt như chứa đựng một màu tối thẫm, sâu thẳm không nhìn rõ.
Ngô Hữu Tài trong lòng hiểu rõ, nàng ta muốn lợi dụng hắn, những lời hứa giúp đỡ kia chắc chắn có mục đích khác. Nhưng lúc này, hăn lại sẵn lòng để nàng mê hoặc. Cảm ơn nàng đã tìm cho hắn một con đường tuyệt vọng nhưng sảng khoái, cho hắn xả được nỗi oán hận đau khổ này, để hắn không phải chìm đắm trong nỗi buồn khổ vô tận.
Đầu ngón tay nho sinh chạm vào gói giấy trên bàn.
Gói giấy lạnh lẽo, như một lời nguyền băng giá, trong thoáng chốc, dường như có tiếng cười lớn của quỷ vô thường vang lên phía sau, như đang ăn mừng chiến thắng cuối cùng trong ván cờ này.
Hắn nắm chặt gói giấy trong lòng bàn tay, trong căn phòng trống trải, cúi người xuống, thầm lặng bật khóc.