ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 62: Phần 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 10:53:17
Lượt xem: 53
Lục Đồng cúi đầu, lặng lẽ ăn một miếng mì.
Vị biểu thẩm này trông không còn vẻ mộc mạc của ngày xưa nữa, già đi một chút, nhưng cũng sang trọng hơn nhiều.
Hơi nóng bốc lên từ tô mì làm mờ tầm nhìn của Lục Đồng, bên tai truyền đến tiếng trò chuyện của Vương Xuân Chi với khách quen phía trước.
"Bà chủ, không lâu nữa là kỳ thi mùa thu rồi, công tử nhà bà năm nay thi mùa thu, chắc chắn sẽ đỗ cao!"
Vương Xuân Chi cười, giả vờ đánh người đó: "Đâu có dễ đỗ vậy, mỗi năm thi Hương, được ghi tên trên bảng có được mấy người? Tử Đức lần đầu vào trường thi, có thể thi xong suôn sẻ đã là tốt rồi, mơ mộng gì chứ?"
"Bà chủ sao lại khiêm tốn thế, chúng ta đâu phải không biết hai công tử nhà bà đều giỏi giang, đại công tử hai năm trước đã đỗ, tiểu công tử đương nhiên không kém được, đến lúc tiểu công tử đỗ cử nhân, đừng quên mời chúng ta uống rượu mừng nhé!"
Một tràng nịnh nọt nói đến mức Vương Xuân Chi miệng cười không khép lại được, vui vẻ đến mức liên tục đồng ý, như thể Lưu Tử Đức đỗ đạt đã là chuyện chắc chắn.
Tay Lục Đồng đang cầm đũa khựng lại.
Lưu Côn và Vương Xuân Chi có hai con trai, chính là biểu ca của Lục Đồng là Lưu Tử Hiền và Lưu Tử Đức.
Nhưng mà...
Trong ấn tượng của Lục Đồng, hai người này, đâu phải là người có tố chất đọc sách.
Nàng gắp thêm một đũa mì, không đưa vào miệng, mùi cay thơm từ tô mì dần dần lan tỏa lên, làm gương mặt Lục Đồng cũng ửng hồng.
Ánh mắt Lục Đồng trầm xuống.
Hai con trai của Lưu Côn, con trai lớn Lưu Tử Hiền, con trai nhỏ Lưu Tử Đức, là biểu ca của Lục Đồng.
Khác với biểu thúc biểu thẩm, thực ra Lục Đồng không mấy thích hai người biểu ca này.
Hai người này tính tình kiêu ngạo, lại quen thói coi thường người khác, khi ở huyện Thường Vũ, để trốn việc, thường đem việc của mình đẩy cho Lục Khiêm. Lục Đồng vì vậy mà bất mãn, nhưng Lục Khiêm lại tốt bụng, nghĩ rằng đã là huynh đệ, làm nhiều hơn một chút cũng không sao, không cần so đo.
Nhưng sự khoan dung của Lục Khiêm không nhận được lòng biết ơn.
Lục Khiêm và hai huynh đệ này cùng học ở thư viện, Lưu Tử Đức thậm chí còn lớn hơn Lục Khiêm hai tuổi, nhưng Lục Khiêm học giỏi hơn anh em nhà họ Lưu nhiều. Có lẽ là ghen tị, Lưu Tử Hiền nhìn Lục Khiêm không vừa mắt, lời nói luôn có ý mỉa mai.
Vậy mà chính vị đại biểu ca học hành bình thường, viết văn loạn xạ này, lại đỗ cử nhân trong kỳ thi mùa thu hai năm trước, sau này nếu qua được kỳ khảo hạch, có lẽ sẽ được ra làm quan địa phương.
Tuy nói cách nhau ba ngày phải nhìn lại cho kỹ, nhưng sự thay đổi này cũng quá lớn.
Còn về người em họ Lưu Tử Đức...
Lục Đồng nhớ, hắn thậm chí còn không viết rõ được tên mình.
Hiện giờ Lưu Tử Hiền đã đỗ đạt, Lưu Tử Đức cũng sẽ tham gia kỳ thi mùa thu năm nay, nhìn vẻ mặt của biểu thẩm, tuy cố gắng che giấu, nhưng trong thần thái vẫn khó giấu được vẻ nắm chắc phần thắng.
Là nắm chắc về văn chương của Lưu Tử Đức sao?
Chưa chắc.
Nhà họ Lưu trước kia chỉ biết kiếm tiền ăn uống, bây giờ thật sự là tổ tiên phù hộ, hai anh em đều đỗ đạt cao, thật sự tài giỏi đến thế sao? Phải biết rằng trên đời này người có tài như cá tươi trong chợ, có tài như Ngô Hữu Tài ở phố Tiên Ngư, đèn sách mười mấy năm, vẫn rớt như thường.
Huống chi kỳ thi mùa thu hai năm trước, thời điểm Lưu Tử Hiền đỗ đạt...
Tính ra, đúng là không lâu sau khi Lục Khiêm bị bắt.
Bên ngoài Vương Xuân Chi vẫn đang cười nói vui vẻ trong những lời nịnh bợ "đại công tử làm quan, tiểu công tử cũng làm quan" của mọi người, Lục Đồng tự mình trầm ngâm, cho đến khi tiếng Ngân Tranh đặt đũa xuống cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Lục Đồng thấy nàng ta đặt bát xuống, mới nói: "Ăn xong thì đi thôi."
Ngân Tranh gật đầu, lau khóe miệng, lại nhìn tô mì trước mặt Lục Đồng, nghi hoặc hỏi: "Cô nương không ăn thêm sao? Mì nguội hết rồi."
Sợi mì nguội đóng thành cục, mùi thơm cũng tan đi.
"Thôi."
Lục Đồng cúi đầu nhìn tô mì một cái, đứng dậy.
Mì này, không còn là hương vị ngày xưa nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-62-phan-2.html.]
Bên trong cổng Thượng Tân, hương cơm canh tỏa khắp Phủ Điện Soái trong buổi chiều tà.
Đoàn Tiểu Yến ngồi xổm trên đất, đang gạt mì trong bát cho một con ch.ó đen trong sân.
Con chó đen có vóc dáng nhanh nhẹn, cơ thể cân đối, toàn thân phủ lông đen bóng như lụa, lấp lánh dưới ánh hoàng hôn như vảy rồng, là một con ch.ó săn rất đẹp, chỉ có tư thế ăn uống là không được thanh nhã cho lắm.
Bùi Vân Ánh vừa bước vào cửa đã thấy cảnh tượng này, im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Sao lại cho ăn nữa?"
Đoàn Tiểu Yến ngẩng đầu lên, trước tiên gọi một tiếng "Ca ca", rồi hào hứng nói: "Huynh xem này, dạo gần đây Chỉ Tử có phải gầy đi nhiều không? Thuốc của Lục đại phu quả nhiên lợi hại."
Bùi Vân Ánh liếc nhìn con ch.ó đen: "Nó có béo đâu mà gầy."
"Huynh cứ chiều nó quá.", Đoàn Tiểu Yến vuốt đầu con chó, "Chỉ Tử là chó của Điện Tiền Ti, đại diện cho thể diện của ty chúng ta, huống chi lại là chó cái, đã là phái nữ thì tất nhiên phải mảnh mai một chút mới đẹp chứ."
"Từ bao giờ thể diện của Điện Tiền Ti lại để chó đại diện vậy?"- Bùi Vân Ánh cười mắng một câu, rồi đi thẳng vào sân.
Đoàn Tiểu Yến thấy hắn đi vào, chợt nhớ ra điều gì đó, đứng dậy đuổi theo gọi: "À phải rồi, Phó sứ vừa mới về, hình như đang tìm huynh."
Bùi Vân Ánh vào trong ty, trước tiên đi đến phòng binh tịch, đợi khi cất xong cuốn sổ binh tịch trong tay, vừa ra khỏi cửa phòng, liền bị Tiêu Trục Phong chặn ở cửa.
"Về sớm vậy.", Bùi Vân Ánh đi về phía nhà ở, Tiêu Trục Phong đi theo sau.
"Hôm nay ta dẫn người đến Binh Mã Ti một chuyến."
Bùi Vân Ánh tiếp lời: "Thế nào?"
"Lôi Nguyên c.h.ế.t rồi."
Bùi Vân Ánh bước vào cửa: "Trong dự liệu, vụ Lữ Đại Sơn liên quan đến nhiều bên, mấy tên đinh của Binh Mã Ti rơi vào tay ta, họ tất nhiên phải vội vàng bịt miệng."
Tiêu Trục Phong quay người đóng cửa lại: "Vụ án Lữ Đại Sơn có liên quan đến Thái tử, hiện giờ Binh Mã Ti và Hình ngục ty đều có dính líu... Thái tử, e rằng đã có sự ủng hộ của phủ Thái sư."
"Yên tâm đi,", Bùi Vân Ánh cười cười, đưa tay tháo thanh đao dài bên hông, "trong hoàng thành này có nhiều ngoạ hổ tàng long, chưa đến phút cuối, thắng thua chưa thể biết được, ngươi lo lắng cái gì."
Tiêu Trục Phong im lặng một lúc, rồi tiếp tục: "Còn một chuyện nữa."
"Chuyện gì?"
"Hôm nay ta thấy Lục đại phu ở trước Phạm phủ Chính Liêm tại Thẩm hình viện, nàng ấy từ Phạm phủ đi ra."
Động tác tháo đao của Bùi Vân Ánh khựng lại.
Tiêu Trục Phong mặt lạnh nhắc nhở: "Chính là vị nữ đại phu mà trước đây chúng ta đã gặp ở Vạn Ân Tự, người mà ngươi đã giúp giải vây nhưng nàng ta lại không muốn để ý đến ngươi đấy."
Bùi Vân Ánh bật cười: "Ngươi thấy nàng ấy không muốn để ý đến ta ở chỗ nào?"
"Ta và Đoàn Tiểu Yến, bốn mắt đều thấy cả.". Tiêu Trục Phong hỏi: "Ngươi không tò mò về mục đích nàng ấy đến Phạm phủ sao?"
"Nói thật là, có hơi tò mò.", Bùi Vân Ánh đặt đao lên bàn, tự mình ngồi xuống ghế, "Vị Lục đại phu này xem ra không thích quyền quý, thậm chí là ghét cay ghét đắng, ngay cả quan gia đến mua thuốc cũng phải mời ba bốn lần, việc đích thân đến Phạm phủ quả thật ngoài dự đoán."
"Nói nàng ta không có mục đích gì, ta không tin."
Tiêu Trục Phong hỏi: "Có cần phái người theo dõi nàng ta không?"
Bùi Vân Ánh cười: "Không cần, dạo này trong ti nhiều việc, người đã gần như không đủ, đừng lãng phí nhân lực nữa."
Tiêu Trục Phong "ồ" một tiếng.
Nhưng Bùi Vân Ánh lại đổi ý: "Thôi được, lát nữa ngươi nói với Đoàn Tiểu Yến một tiếng, bảo đệ ấy tìm người theo dõi Phạm phủ, cũng chú ý động tĩnh của Lục Đồng vào Phạm phủ."
Tiêu Trục Phong nhìn hắn một cái đầy thâm ý.
Bùi Vân Ánh nhặt chặn giấy trên bàn ném qua, cười nói: "Đừng hiểu lầm, chỉ là ta nghĩ, Phạm Chính Liêm và phủ Thái sư âm thầm qua lại, có lẽ có thể lấy được không ít tin tức từ phủ ông ta."
"Còn về vị Lục đại phu kia…"
Hắn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, trầm ngâm nói: "Phạm Chính Liêm là quan triều đình, không phải thương hộ bình thường, một khi xảy ra chuyện, ắt sẽ dẫn đến việc quan phủ điều tra. Huống chi trong Phạm phủ còn nuôi hộ vệ."
"...Dù nàng ấy có gan to bằng trời, chắc cũng không dám g.i.ế.c người trong phủ quan chứ?"