ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 48
Cập nhật lúc: 2025-01-26 19:56:54
Lượt xem: 81
Lục Đồng không ngờ sẽ gặp Bùi Vân Ánh ở đây.
Hôm qua thoáng nhìn trong mưa, nàng thấy Bùi Vân Ánh đi theo vị tăng nhân về hướng khác, có lẽ trong chùa còn việc phải làm. Nào ngờ sáng nay lại gặp hắn ở đây.
Nàng chưa kịp trả lời, bên cạnh Bùi Vân Ánh, một nam tử cao lớn mặc áo xanh hỏi hắn: "Vị này là..."
Hắn khẽ cười: "Một người quen."
Lục Đồng tự nhận với vị Bùi thế tử này chỉ mới gặp một lần, tuyệt đối không thể gọi là quen biết. Nhưng hiện giờ đã gặp ở đây, lờ đi không đáp lại càng khiến người sinh nghi, bèn đàng hoàng gật đầu chào: "Bùi đại nhân."
Bùi Vân Ánh cười bước đến trước mặt nàng.
Khách đến Vạn Ân Tự dâng hương phần lớn là nữ quyến, lại vì pháp hội trang nghiêm nên đều ăn mặc giản dị. Người này tuy quần áo không sặc sỡ, nhưng mũ vàng áo đen khoác trên người hắn, sau lưng là tầng tầng liễu xanh mơn mởn, cỏ xuân thơm ngát, khiến hắn có vài phần phong lưu tuấn tú mà người thường không có.
Thanh niên tuấn mỹ dù đứng ở đâu cũng thu hút ánh nhìn. Chẳng mấy chốc, đã có người từ cơn hoảng loạn về vụ án mạng vừa rồi tỉnh táo lại, liên tục ngó về phía này.
Bùi Vân Ánh nhìn Lục Đồng, liếc nhìn hành lang Vô Hoài Viên phía sau nàng, hỏi: "Sao Lục đại phu lại ở đây?"
Lục Đồng đáp: "Ta đến dâng hương."
Hắn cười nói: "Chẳng phải nói, đại phu với Diêm Vương là kẻ đối đầu, sao Lục đại phu lại tin Phật thần?"
Lục Đồng giọng không đổi: "đại phu cũng phải cầu duyên phận."
Nghe vậy, Bùi Vân Ánh có vẻ hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng nhìn về phía cổng vườn, nơi đó, càng nhiều nha dịch áo đen đang đi về phía điện Pháp.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Lục Đồng theo ánh mắt hắn nhìn qua, nghe hắn nói: "Điện Phóng Sinh có người chết."
Bùi Vân Ánh quay đầu nhìn nàng, giọng không biết là nghiêm túc hay đùa cợt: "Sao Lục đại phu không đến xem thử?"
Mưa đêm qua chưa khô, phía sau hắn, vài chiếc lá chuối còn đọng nước mưa lăn xuống, như rải đầy những hạt châu long lanh vỡ vụn.
Ngân Tranh lo lắng đến nỗi lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Lục Đồng bình tĩnh lên tiếng: "Đại phu xem người sống, ngỗ tác mới xem người chết. Ta không phải ngỗ tác."
Hắn gật đầu: "Cũng phải." Rồi lại nhìn Lục Đồng, thở dài một tiếng: "Lục đại phu, sao ta cảm thấy cô nương luôn đề phòng ta thế. Nói ra, ta còn từng cứu nàng, trước đây cũng chưa từng đắc tội với nàng mà."
Người này tuy đang thở dài, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười. Lần trước ở phố bán phấn son ánh sáng mờ tối, giờ dưới nắng ấm nhìn rõ ràng, khi hắn cười, bên môi có một lúm đồng tiền nhỏ, vô tình khiến hắn thêm vài phần trong sáng thân thiện của người trẻ tuổi.
Nếu có thể bỏ qua ánh mắt dò xét trong đáy mắt hắn, sẽ là một khuôn mặt sáng sủa.
Sắc mặt Lục Đồng không đổi, nhạt giọng: "Bùi đại nhân nghĩ nhiều rồi."
Hắn liếc nhìn Lục Đồng một cái, đang định nói thêm, bỗng có người chạy đến, dừng lại bên cạnh hắn: "Đại nhân!"
Đó là một thiếu niên mặc áo lụa màu tử đằng, mặt tròn mắt tròn, thấy Lục Đồng, thiếu niên này cũng sửng sốt, rồi vui mừng nói: "Đây chẳng phải là cô nương chúng ta gặp dưới lầu Bảo Hương lần trước sao!"
Lục Đồng cũng nhận ra được, lần trước, chính Bùi Vân Ánh đã bảo thiếu niên này đưa Lữ Đại Sơn về, nàng còn mơ hồ nhớ tên thiếu niên này, hình như gọi là Đoàn Tiểu Yến.
Đoàn Tiểu Yến dường như có cả bụng chuyện muốn tâm sự với Lục Đồng, nhưng Bùi Vân Ánh chỉ nhạt nhẽo liếc nhìn cậu ta một cái, cậu ta đành phải đứng nghiêm chỉnh, từng chữ từng chữ báo cáo tin tức vừa nhận được.
"Trong điện Phóng Sinh có người chết, c.h.ế.t đuối trong chum nước thả rùa phóng sinh. Quan khám nghiệm đã đến xem, nói là người này say rượu mất trí, trượt chân ngã vào chum nước không bò lên được nên chết."
Tiêu Trục Phong bên cạnh nghe vậy, nhíu mày hỏi: "Đã say rượu, sao còn đến điện bỏ hoang?"
Đoàn Tiểu Yến tiến lên một bước, hạ thấp giọng nói: "Đúng vậy, trong điện còn phát hiện giấy vàng mã sớ, trong long án còn có tro hương. Người này đến bái thần, không bái vị thần nào khác, lại đi bái tượng thần triều trước. Lần này phiền phức lớn rồi, người tuy đã chết, e rằng gia đình còn phải liên lụy."
Tuy không có lệnh cấm thờ cúng tượng thần triều trước, nhưng thờ cúng tượng thần triều trước có tội hay không, thiên hạ đều biết rõ.
Bùi Vân Ánh cười nhạt: "Uống rượu còn đi cúng bái, người này gan to thật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-48.html.]
"Ta cũng thấy lạ.". Đoàn Tiểu Yến lại nói: "Nhưng sau đó người ta tra hỏi tiểu đồng của người chết, hình như trước đó người c.h.ế.t đã bị tà ma nhập, suốt ngày nói những lời thấy ma, mấy ngày trước còn mời đạo sĩ đến phủ trừ tà. Nghe nói lần này đến pháp hội, là để nhờ Bồ Tát siêu độ oán hồn."
Cậu ta nói đến đây, bản thân cũng cảm thấy rợn người: "Chỉ là không ngờ oán hồn bám theo hắn lại lợi hại đến thế, không những không bị tiêu diệt, còn mê hoặc tâm trí hắn, khiến hắn tự mình c.h.ế.t đuối trong chum nước."
Bùi Vân Ánh cười nhạt: "Chuyện ma quỷ này ngươi cũng tin."
"Ban đầu tất nhiên là ta không tin rồi! - Đoàn Tiểu Yến kêu oan: "Nhưng quan khám nghiệm cũng không phát hiện vấn đề gì khác, hắn đúng là tự mình c.h.ế.t đuối."
Bùi Vân Ánh trầm ngâm một lúc, hỏi: "Tên tiểu đồng đó đêm qua làm gì?"
Hắn nói chủ nhân hắn ngủ sớm, hắn hầu hạ chủ nhân lên giường, đợi chủ nhân ngủ say rồi, đi sang bên cạnh đánh bài lá tre với mấy tiểu đồng cả đêm. Thời điểm xác nhận tử vong, hắn đã đánh bài được lâu rồi. Có người làm chứng, không phải hắn giết.
Bùi Vân Ánh không nói gì.
Đoàn Tiểu Yến thận trọng hỏi: "Đại nhân, ngài thấy việc này có uẩn khúc gì chăng?"
Tiêu Trục Phong lạnh lùng lên tiếng: "Dù có uẩn khúc hay không, người này lén lút thờ cúng thần Phật triều trước, việc này đều đã đến đây là kết thúc rồi."
Cái c.h.ế.t của hắn, không quan trọng bằng tội riêng của hắn. Không ai sẽ đi tìm sự thật cho một tội nhân, thậm chí người nhà người chết, e rằng còn phải liên lụy vì hắn.
Bùi Vân Ánh nhạt giọng: "Vụ án này không thuộc quyền quản của Điện Tiền Ti, Đoàn Tiểu Yến, đệ ít can thiệp thì hơn."
Đoàn Tiểu Yến ấp úng vâng dạ.
Họ nói chuyện này, không hề tránh né Lục Đồng, có lẽ cũng vì nội dung trò chuyện không có gì bí mật, Vạn Ân Tự hôm nay khách hành hương đông đúc, những tin tức bề nổi này, sớm muộn gì cũng sẽ truyền đi khắp nơi.
Lục Đồng không định ở lại đây lâu, hôm nay trong chùa có người chết, pháp hội Thanh Liên chưa chắc đã diễn ra bình thường, lúc này những nha dịch kia vẫn chưa phong tỏa cổng chùa.
Nên xuống núi sớm mới phải...
Lục Đồng vừa nghĩ đến đây, đột nhiên nghe thấy phía trước đám đông truyền đến những tiếng kêu kinh hãi, kèm theo tiếng người hoảng sợ hét lên: "Chết người rồi!"
Nàng ngẩng đầu nhìn, đám đông phía trước đang nhanh chóng tản ra, như thể tránh xa dịch bệnh, đám đông tản ra dần dần để lộ tầm nhìn bị chắn, chỉ thấy trong một tiểu đình không xa Vô Hoài Viên, một công tử hơi mập đang nằm sấp trên đất, thở hổn hển từng hơi lớn.
Lục Đồng nhíu mày, chỉ do dự trong chớp mắt, liền nhanh chóng tiến lên.
Phía sau Ngân Tranh hoảng hốt: "Cô nương?"
"Không sao." - Lục Đồng nói: "Đem hòm thuốc của ta lại đây."
Nàng bước vài bước đến đình, thấy người thanh niên kia mặt đỏ bừng, như một con cá sắp chết, đang ra sức bấu cổ họng mình, thở không ra hơi, gần như ngất đi.
Ngân Tranh đã lấy hòm thuốc từ trong phòng ra, vội vàng chạy đến, Lục Đồng mở hòm thuốc, lấy kim châm từ vải dài ra, nhắm vào các huyệt đạo Bách Hội, Phong Trì, Đại Chùy, Định Suyễn và các huyệt khác châm cứu.
Ngân Tranh nói: "Cô nương, hắn là..."
"Đờm ứ trong phổi, gặp nhân tố kích thích, dẫn đến đờm tắc đường khí, đường khí co thắt, phổi mất chức năng hạ giáng, khí phổi nghịch lên gây ra tiếng đờm rít và khó thở." - Lục Đồng giữ tay người nằm dưới đất, không để hắn tiếp tục bấu loạn làm chạm vào kim châm, chỉ nói với Ngân Tranh: "Không sao, châm cứu là được."
Vừa nói xong câu đó, phía sau đột nhiên vang lên tiếng phụ nhân lo lắng kêu dài: "Lân nhi—"
Chưa kịp để Lục Đồng lên tiếng, đã thấy một phụ nhân đầy người trang sức vàng, thân hình đẫy đà, mặc quần áo lụa là vội vã bước đến, chỉ vài bước đã đẩy Ngân Tranh và Lục Đồng ra, nhào đến bên cạnh công tử kia, trước tiên liên tục gọi "Tâm can của ta", "Lân nhi" loạn cả lên, rồi lại trừng mắt nhìn Lục Đồng: "Ngươi là ai? Sao dám đối xử với con ta vô lễ như vậy!"
Lục Đồng thấy tay bà ta vô ý chạm vào kim châm, không khỏi nhíu mày, bước lên nói: "Hắn phát cơn khó thở..."
Lời chưa dứt, bên cạnh phụ nhân không biết từ đâu xuất hiện một võ sĩ cao lớn, hung hăng đẩy Lục Đồng ra phía sau: "Định làm gì?"
Võ sĩ này người cao to lực lớn, động tác lại cực kỳ thô bạo, Lục Đồng bị hắn đẩy một cái, liên tiếp lùi về sau mấy bước, suýt ngã xuống đất.
Nhưng vào lúc này, có người đỡ lấy cánh tay nàng từ phía sau, lưng nàng chạm vào n.g.ự.c người đó, như thể được ôm vào lòng. Lục Đồng ngửi thấy mùi hương lan xạ nhàn nhạt từ vạt áo đối phương, u nhã lạnh lẽo.
Ngay sau đó, bàn tay đỡ cánh tay nàng buông ra nhanh chóng, Bùi Vân Ánh đứng sau lưng nàng, khoảng cách vừa phải không gần không xa, vẻ mặt rất nhạt nhẽo, như thể sự thân mật vừa rồi chỉ là ảo giác.
Lục Đồng còn chưa kịp cảm ơn Bùi Vân Ánh, bên kia, phụ nhân kia lại chỉ về phía nàng đầy giận dữ, gằn giọng quát: "Hỗn trướng, ngươi đã làm gì con ta?"