ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 46
Cập nhật lúc: 2025-01-26 19:56:51
Lượt xem: 82
Mưa đêm tịch mịch, ngọn đèn leo lét trong khám thờ cũ kỹ.
Tượng thần loang lổ đã rỉ sét, trong làn khói xanh, nửa mặt từ bi, nửa mặt kim cang.
Trong bể nước lớn giữa điện, thỉnh thoảng vang lên tiếng nước văng tung tóe khi rùa ba ba hoảng loạn, xen lẫn những tiếng thở dốc bị kìm nén, chìm vào sự tĩnh lặng vô thanh.
Người con gái thân hình mảnh khảnh, đứng dưới chân tượng thần, bóp cổ kẻ trong tay, từ tốn hỏi từng câu.
nàng hỏi: "Lục Khiêm bị vu oan vào tù, Đề hình quan Phạm đại nhân của Hình ngục ty có biết nội tình không?"
nàng hỏi: "Kha lão phu nhân nói Lục Nhu chủ động quyến rũ công tử phủ Thái sư, công tử phủ Thái sư có làm nhục, làm ô danh Lục Nhu không?"
nàng hỏi: "Trên đường vào kinh, Lục lão gia gặp nạn nước, ai là người sắp đặt tai họa đó?"
nàng hỏi: "Một trận hỏa hoạn ở huyện Thường Vũ, Lục phu nhân thiệt mạng trong đó, nhà họ Kha các ngươi có góp sức không?"
Mỗi câu hỏi, nàng lại ấn đầu Kha Thừa Hưng xuống nước một lần, cho hắn nếm trải cảm giác ngạt thở, tức nghẹn khi bị dìm nước.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
nàng hỏi đi hỏi lại cẩn thận, hết lần này đến lần khác hành hạ hắn đến c.h.ế.t đi sống lại, cuối cùng, còn bình tĩnh quát: "Sao ngươi không trả lời?"
Hắn trúng độc, miệng lưỡi cứng đờ, làm sao có thể trả lời?
Làm sao có thể trả lời được!
Kha Thừa Hưng toàn thân ướt sũng, dù gần đến mùa hè nhưng lại cảm giác được cái lạnh thấu xương như giữa mùa đông. Hắn cảm thấy mình trở thành miếng thịt trên thớt của người khác, chỉ có thể mặc người ta xẻ ra. Tuyệt vọng và sợ hãi bao trùm lấy hắn, khiến hắn cảm thấy còn đau khổ hơn cả việc bị hồn ma người vợ quá cố ám ảnh.
Vương Anh Anh lôi hắn đi như kéo một đống bùn nhão hay con ch.ó chết, nhìn về phía tượng thần trước khám thờ, khẽ cất tiếng: "Kha đại gia, ngài một lòng hối lộ thần phật, chẳng lẽ chưa từng cầu xin nghiệp báo sao?"
nàng cúi đầu mỉm cười, giọng như mang ý chế giễu: "Cũng phải, nếu trên đời thật sự có nghiệp báo, sao đến giờ ngài vẫn còn được gấm vóc ngọc thực, cao gối vô tư. Có thể thấy Bồ Tát cúi đầu, chẳng thấy chúng sinh."
"Đã Bồ Tát vô dụng, ta đành phải tự tay làm vậy."
Kha Thừa Hưng sợ đến cực điểm, không kìm được giận dữ trừng mắt nhìn nàng ta, rồi nhìn tượng Phật trước khám thờ.
Sao nàng ta dám?
Sao dám ngay trước mặt Bồ Tát, trong nơi trang nghiêm thiêng liêng này mà g.i.ế.c người diệt khẩu? Chẳng lẽ nàng ta không sợ báo ứng sao?
Vương Anh Anh nhận ra ánh mắt của hắn, dường như chỉ trong thoáng chốc đã hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, nàng nói: "Ngươi muốn hỏi ta vì sao không sợ thần phật sao?"
Kha Thừa Hưng run rẩy toàn thân, nhìn nàng như nhìn ác ma đáng sợ nhất trần gian.
Nàng bỗng nhiên bật cười: "Ta không sợ."
"Hôm nay ta lên núi, không phải để cầu phúc."
Nàng khẽ nghiêng người lại gần, giọng dịu dàng, từng chữ từng chữ thốt ra bên tai hắn.
"Ta đến để báo thù."
Huỵch một tiếng.
Đầu hắn lại bị ấn xuống nước, rùa ba ba trong bể hoảng sợ vì động tĩnh này, vùng vẫy bơi tán loạn. Không biết là ảo giác hay sao, hắn như thấy bóng dáng người vợ quá cố trong vực sâu tăm tối nhất đó.
Người vợ quá cố thần thái dịu dàng rạng rỡ, xinh đẹp thuần khiết tựa hoa bách hợp, thế nhưng khuôn mặt lại có ba phần giống với con quỷ ác độc vừa rồi. Nàng cười bảo hắn: "Muội muội ta, tính tình quả thật khác ta."
Kha Thừa Hưng mơ màng mê muội, nàng ta đang nói gì vậy? Sao nàng lại có muội muội, có phải là Vương Anh Anh không?
Nhưng Vương Anh Anh là họ hàng xa của nhà họ Lục, sao khuôn mặt lại có thể giống Lục Nhu?
Còn về tính tình—
Lục Nhu nhìn hắn, hơi ngượng ngùng cười nói: "Khi muội ấy thất lạc vẫn còn là một cô bé, mới chỉ tám chín tuổi, chưa lớn hẳn, bề ngoài có vẻ kiêu căng tùy hứng, thực ra rất nhút nhát, gặp rắn hay ong đều sợ đến khóc. Những năm qua không biết sống thế nào."
Thất lạc...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-46.html.]
Như một tia chớp xé ngang bầu trời đêm, chợt nhiên, hắn sực nhớ ra.
Không đúng! Lục Nhu, từng có một người muội muội.
Không phải họ hàng xa của nhà họ Lục, không phải Vương Anh Anh, mà là muội muội ruột cùng cha cùng mẹ với Lục Nhu và Lục Khiêm, là con gái út nhà họ Lục, là nàng con gái nhỏ của nhà họ Lục đã bị bắt cóc bảy năm trước và không rõ tung tích!
Kha Thừa Hưng hoàn toàn nhớ ra.
Lúc đó Lục Nhu vừa mới về nhà họ Kha không lâu, sau khi ân ái quấn quýt với hắn, đã kể lại một chuyện cũ.
Nói rằng nhà họ Lục vốn có một nàng con gái út, muội muội của Lục Nhu, bảy năm trước huyện Thường Vũ có dịch bệnh, cả nhà họ Lục bốn người đều ngã bệnh, chỉ có Tam cô nương nhà họ Lục một mình chống đỡ, thấy lúc đó người nhà họ Lục sắp không qua khỏi, không biết Tam cô nương từ đâu tìm được mấy gói thuốc, sắc xong uống vào, người nhà họ Lục dần dần khỏe lại.
Đang thấy tình cảnh trong nhà dần tốt lên, ai ngờ một ngày Tam cô nương ra ngoài không về. Sau đó có người ở đầu phố nói, thấy nàng theo một người lạ mặt đeo khăn che mặt lên xe ngựa. Nhà họ Lục vội phái người đi tìm, nhưng chẳng tìm thấy gì.
Chính vì chuyện này, Lục phu nhân mắc phải tâm bệnh, luôn luôn u sầu, những năm qua người nhà họ Lục cũng không từ bỏ việc tìm kiếm nàng con gái thất lạc, vẫn không thu được kết quả gì.
Nàng e dè nhìn hắn: "Phu quân, ta nghe nói đồ gốm nhà họ Kha được gửi đi các nơi, có thể vẽ chân dung và tên của muội muội ta lên các thùng gỗ đựng đồ gốm không? Nếu có người quen hoặc muội muội ta nhìn thấy, may ra còn có thể tìm được về, đời này còn có ngày đoàn tụ."
Hắn đáp đại cho qua chuyện "Chuyện nhỏ", thực ra chẳng để tâm chút nào.
Một là, nhà họ Kha cố ý khoe khoang quy mô làm ăn trước mặt nhà họ Lục, thực tế chỉ có danh hão, đừng nói là gửi đi các nơi, ở kinh thành làm ăn cũng chỉ miễn cưỡng duy trì.
Hai là, Kha Thừa Hưng cũng không tin nàng con gái út nhà họ Lục còn có thể tìm được. Bao nhiêu năm rồi, cô bé đó nhiều khả năng đã chết, hoặc bị bán vào lầu xanh, tìm về thì danh tiếng cũng không hay ho gì.
Cần gì phải tốn tiền oan uổng như thế? Kha Thừa Hưng nghĩ, mời họa sĩ đến vẽ chân dung cũng phiền phức.
Nên hắn miệng thì nhận lời, nhưng chẳng làm gì cả.
Sau đó lại xảy ra chuyện ở Phong Nhạc Lâu, Lục thị mang thai rồi chết, hắn lại cưới Tần thị, những câu chuyện vợ chồng ngày xưa sớm đã bị hắn ném ra sau đầu, cho đến lúc này, khi hắn bị người ta dìm trong bể nước cầu sinh bất đắc cầu tử thì, đột nhiên nhớ ra.
Vương Anh Anh chỉ là họ hàng xa của nhà họ Lục, sao lại vì nhà họ Lục mà làm đến mức này, trừ phi là người ruột thịt của nhà họ Lục.
nàng con gái út nhà họ Lục còn sống sao?
Người phụ nữ này, chính là muội muội thất lạc của Lục Nhu sao?
Kha Thừa Hưng đầy bụng nghi vấn, nhưng không thể nói ra được, chỉ thấy thân thể hắn càng lúc càng chìm, bể nước thả sinh dường như trở nên mênh m.ô.n.g vô bờ, sâu không thấy đáy, nước trong bể cũng đen kịt, như vực sâu địa ngục.
Tuy nhiên trong màn đen kịt đó, lại có ánh sáng rực rỡ truyền đến. Hắn thấy một điểm lửa, ánh lửa càng lúc càng to, càng lúc càng sáng, kèm theo tiếng chiêng trống vang trời, hoa đuốc đỏ thắm, hóa ra có người đang tổ chức hôn lễ.
Trên màn thêu treo đôi nút thắt đồng tâm đỏ thắm, nến đỏ cháy cao, một đôi tân nhân ngồi trước giường, tay cầm chén rượu, đang uống rượu giao bôi.
Kha Thừa Hưng thấy bản thân mặc giá y, cả khuôn mặt đều đầy khí phách phong lưu, còn người phụ nữ đối diện hắn, má đào như hoa, đầu đầy châu ngọc vàng bạc, trâm cài khẽ đung đưa, ánh mắt nhìn hắn chứa chan tình ý.
Nàng e thẹn nói: "Phu quân, uống cạn chén rượu hợp cẩn này, chúng ta phu thê nhất thể, sinh tử không rời."
Hắn cười ha hả, bắt chước giọng điệu thư sinh trong tuồng kịch mà thề thốt: "Ta trong bùn có nàng, nàng trong bùn có ta. Ta với nàng, đời này kiếp này, sống chung chăn gối, c.h.ế.t chung huyệt mộ."
Bỗng nhiên, tiếng pháo hoa và tiếng trống chiêng đều im bặt, có tiếng người vọng lại từ xa: "Cứu mạng! Cứu mạng!"
Hắn hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn thấy bên hồ vào một buổi trưa hè, sen đỏ nở rực như m.á.u khắp mặt hồ, Lục Nhu bị gia đinh ấn xuống nước, nàng ra sức vùng vẫy, tóc xõa rối bời, hai tay vội vã bám víu lên trên, nắm chặt thành hồ không chịu buông. Trong lòng hắn vừa gấp vừa giận, một mặt chê bọn người hầu ra tay quá chậm, một mặt lại sợ động tĩnh bị người ngoài nghe thấy, bèn bước tới định bịt miệng nàng.
Lục Nhu thấy hắn thì không còn vùng vẫy nữa, chỉ lặng lẽ để hai hàng lệ chảy dài, đờ đẫn nhìn hắn.
Hắn quay mặt đi không nỡ nhìn thêm, dùng sức bẻ gãy tay nàng, ấn nàng xuống hồ sen đầy ắp, cho đến khi làn nước lạnh buốt nuốt chửng tất cả.
Có giọng nữ nhân dịu dàng, vang vọng bên tai hắn từng hồi: "Phu quân, xin uống chén rượu giao bôi này, chúng ta vợ chồng một thể, sống c.h.ế.t không rời xa nhé."
Một tiếng sấm giật phá tan đêm tĩnh mịch trên núi, tia chớp chiếu sáng khói xanh nơi điện cũ, cũng soi rõ đôi mắt lạnh lùng của người trước tượng Phật.
Nàng lặng lẽ nhìn người không còn vùng vẫy trong chum nước, khẽ hỏi: "Ngươi có phải đang rất sợ không?"
Không ai đáp lời, chỉ có từng sợi tóc đen như những dải rong cuộn xoắn, trôi nổi trên mặt nước đen ngòm đục ngầu của ao phóng sinh.
"Sợ là phải rồi."
Lục Đồng bình thản lên tiếng: "Tỷ tỷ ta khi ấy, cũng sợ như thế."