ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 257: Ngoại truyện về Lục Đồng: Bức Tranh (2)
Cập nhật lúc: 2025-01-28 15:30:24
Lượt xem: 18
Sau khi đi dạo thêm nửa canh giờ ở phố Phan Lâu, đến khi trời tối hẳn, Lục Đồng và Bùi Vân Ánh mới quay về phủ.
Ngân Tranh đã về nghỉ ngơi. Cửa hàng phía nam thành rất bận rộn, Lục Đồng cũng không muốn làm phiền nàng. Bùi Vân Ánh còn chút công vụ phải xử lý, bảo Lục Đồng đi ngủ trước. Hắn vào thư phòng xử lý xong văn thư thì đêm đã khuya.
Bùi phủ yên tĩnh. Sau khi tắm rửa, chỉnh trang, khi trở về phòng ngủ, hắn thấy ánh đèn trong phòng vẫn sáng.
Lục Đồng chưa ngủ.
Bùi Vân Ánh đẩy cửa bước vào, thấy nàng đang ngồi bên đèn, một tay chống cằm, dường như đang chợp mắt. Hắn khẽ cười: "Ta đã bảo nàng đi ngủ trước rồi mà…" Ánh mắt hắn lướt qua bàn, đột nhiên sững lại.
Trên bàn, một hũ sứ nghiêng ngả.
Nhìn kỹ, hũ sứ này có chút quen mắt, chính là hũ rượu hoa quế mà Thân Phụng Ứng đã đưa cho Lục Đồng ở phố Phan Lâu.
Một linh cảm xấu dâng lên, Bùi Vân Ánh vội vàng nhấc hũ rượu lên lắc thử, bên trong rỗng không. Đúng lúc này, Lục Đồng tỉnh dậy, xoa mắt nhìn lên.
"Nàng uống hết rồi?" Hắn kinh ngạc.
"Ngọt mà," Lục Đồng đáp, ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn, "Hơn nữa, ta bách độc bất xâm, tửu lượng rất tốt, huynh cũng biết mà."
Bùi Vân Ánh day trán.
Lục Đồng đúng là bách độc bất xâm, nhờ kinh nghiệm làm dược nhân mà những loại rượu thông thường không có tác dụng gì với nàng. Hồi ở Điện Tiền Ti, trong một bữa tiệc, Lục Đồng từng tham gia náo nhiệt, chỉ trong lúc hắn rời đi gọi người, khi quay lại, phân nửa cấm vệ đã bị nàng uống gục.
Có thể nói, tửu lượng của hắn so với nàng chỉ có thể cam bái hạ phong.
Nhưng đó là chuyện ngày trước.
Từ khi cơ thể nàng dần hồi phục, thuốc của Kỷ Tuân có tác dụng chữa lành, thì tửu lượng của nàng cũng thay đổi. Những lần sau trong các bữa tiệc gia đình, triệu chứng say rượu của nàng dần lộ rõ.
Điều buồn cười là, khi say, nàng không đỏ mặt, không nói lảm nhảm, thần thái hoàn toàn tỉnh táo, chỉ có một điểm khác thường:
Nàng trở nên cực kỳ cố gắng.
Lần đầu tiên say, Lục Đồng chép phương thuốc suốt đêm.
Lần thứ hai say, nàng sắp xếp thuốc trong hậu viện cả đêm.
Lần thứ ba say, nàng gọi tất cả mọi người trong phủ dậy giữa đêm để bắt mạch từng người, ngay cả Bảo Châu cũng không tránh khỏi.
Sau đó, Bùi Vân Thục nhiều lần cảnh báo Bùi Vân Ánh rằng không được để Lục Đồng uống say, vì quả thật rất doạ người.
Đêm nay xem ra, nàng lại tái phát tật cũ. Quả nhiên, chưa đợi Bùi Vân Ánh lên tiếng, Lục Đồng đã vớ lấy một cây bút chu sa trên bàn, kéo một tờ giấy trắng, định viết chữ.
"Khoan đã," Bùi Vân Ánh vội giữ tay nàng lại, "…Giờ muộn rồi, để mai hẵng viết."
Nàng hơi nhíu mày, ngẩng lên nhìn hắn. Ánh mắt nàng chăm chú khiến hắn có chút không tự nhiên. Đang định nói thêm gì, bỗng nàng vỗ vai hắn.
"Ngồi xuống," Lục Đồng nói, "Ta vẽ chân dung cho huynh."
"Vẽ chân dung?"
Lục Đồng gật đầu.
Bùi Vân Ánh khó hiểu.
Hắn vẽ tranh rất khá, lúc mới thành thân với Lục Đồng, nàng cũng từng bộc phát hứng thú muốn học vẽ như hắn. Hắn cũng sẵn lòng dạy thê tử, tiện thể vun đắp tình cảm. Nhưng không ngờ, Lục Đồng, người cực kỳ kiên nhẫn ẩn nhẫn trong kế hoạch báo thù, lại hoàn toàn thiếu kiên nhẫn khi học vẽ. Không chỉ vẽ lung tung, mà khi hắn góp ý vài câu, nàng đã vứt bút xuống, tuyên bố không học nữa, và thật sự không học thật. Đoàn Tiểu Yến từng trêu hắn: "Trước đây không nhận ra, Lục đại phu lại nóng tính thế này."
Lục Đồng đúng là khá nóng tính, vì thế việc nàng tối nay chủ động muốn vẽ chân dung hắn quả thật kỳ lạ.
"Chắc chứ?"
Lục Đồng ấn hắn ngồi xuống trước bàn, "Ngồi yên đi." Nàng tự trở về bàn, trải giấy, cầm bút, cúi đầu vẽ, trông có vẻ rất nghiêm túc.
Biết tối nay không tránh khỏi bị làm phiền, Bùi Vân Ánh bất lực lắc đầu, ngả người tựa lưng ra sau, chờ xem nàng định làm gì.
Lục Đồng rất nghiêm túc.
Mỗi lần vẽ hai nét, nàng lại nhấc tay áo chấm mực. Đêm thu yên tĩnh, ánh đèn dịu dàng chiếu lên khuôn mặt nàng. Nàng vẽ một lúc, lại ngẩng lên nhìn Bùi Vân Ánh, ánh mắt tập trung, như muốn khắc sâu dáng vẻ hắn vào lòng.
Ban đầu hắn chỉ mỉm cười quan sát, nhưng càng nhìn, hắn càng mất tập trung.
Thời gian dường như chậm lại, ánh đèn lắc lư cũng như đông cứng trong màn đêm.
Hắn im lặng nhìn Lục Đồng, cảm giác mãn nguyện lạ kỳ dâng lên trong lồng ngực, như thể muốn để khoảnh khắc này kéo dài đến tận cùng thời gian. Cho đến khi Lục Đồng "Cạch" một tiếng đặt bút xuống, mực b.ắ.n ra làm bẩn bàn, nàng cũng không để ý, vui vẻ nâng bức vẽ lên: "Xong rồi!"
Bùi Vân Ánh sực tỉnh, đứng dậy đi tới, cười nói: "Để ta xem nào."
Vẽ lâu như vậy, lại chăm chú đến thế, ngay cả tư thế của hắn cũng cứng đơ, hắn có đôi chút kỳ vọng muốn xem nàng vẽ mình thế nào. Dù sao thì nàng cũng đã có cố gắng, vẽ xấu cũng không sao.
Hắn bước đến phía sau nàng, chống tay lên mép bàn, cúi xuống nhìn bức vẽ. Chỉ liếc qua, hắn liền im lặng.
Lục Đồng quay đầu lại: "Đẹp không?"
Bùi Vân Ánh: "…"
Bức vẽ này thực sự không thể nói là đẹp hay không, bởi nếu nàng không nói trước, rất khó để người khác nhận ra đây là ai. Trên giấy, nàng chỉ vẽ sơ sài một bộ khung xương, bên cạnh dùng bút mảnh ghi chú huyệt vị.
"Bách Hội, Cưu Vĩ, Thiên Đột…" Lục Đồng vừa nói vừa đối chiếu với bức vẽ. "Không sai mà, sao huynh không vui?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-257-ngoai-truyen-ve-luc-dong-buc-tranh-2.html.]
Bùi Vân Ánh tiếp tục im lặng.
Vậy là nàng bắt hắn ngồi suốt nửa ngày chỉ để vẽ một bức đồ huyệt vị?
Thậm chí đến ngũ quan cũng chẳng buồn vẽ đủ.
Tuy tài vẽ của nàng cực kỳ bình thường, nhưng khả năng quan sát sắc mặt thì cực tốt. Nhạy bén nhận ra vẻ lặng im của hắn, nàng có chút nghi hoặc: "Chẳng lẽ ta vẽ sai?"
Nàng trải bức vẽ ra bàn, quay người lại, đối chiếu với bức vẽ, rồi đưa tay chạm vào mặt hắn.
"Bách Hội, Đầu Duy…"
"Toán Trúc, Tứ Bạch…"
Ngón tay nàng lướt qua mắt mày hắn, lần theo sống mũi xuống dưới.
Hắn sững sờ, ánh mắt dõi theo nàng. Lục Đồng dường như không nhận ra, vẫn tiếp tục chạm đến.
"Thủy Câu…"
Ngón tay nàng lướt qua môi, lại tiếp tục xuống dưới. Yết hầu hắn khẽ động.
Nàng vẫn đang sờ, từ cổ xuống vai, lần đến ngực, hơi thở thoảng hương rượu ngọt: "Thiên Đột, Đản Trung…"
Bùi Vân Ánh chịu không nổi, nắm lấy tay nàng: "Đừng sờ nữa."
Lục Đồng không vui: "Sao lại không được? Y giả vô nam nữ, ta còn không sợ, huynh sợ cái gì?"
Bùi Vân Ánh: "…"
Bùi Vân Ánh vừa tức vừa buồn cười.
Người này rõ ràng đã say, nói toàn lời say, nhưng lại dùng giọng điệu nghiêm túc và cổ hủ như vậy, khiến hắn có cảm giác nếu làm gì nàng lúc này sẽ như đang lợi dụng.
"Thật sự không sợ chứ?" Hắn hỏi, giọng đầy hàm ý.
Lục Đồng lắc đầu.
Bùi Vân Ánh gật đầu, cân nhắc một chút, bỗng kéo tay nàng vòng qua cổ mình, nhấc bổng nàng lên.
Lục Đồng bị hắn bế về giường, ngẩn người. Nàng chợt nhớ ra bức đồ huyệt vị còn dang dở, liền nói: "Khoan đã, ta chưa vẽ xong đồ huyệt vị."
Hắn cười khẩy: "Đừng vẽ nữa, bức đồ huyệt vị ấy sơ sài quá, ta thấy Lục đại phu dạo này lơ là y thuật rồi. Để vi phu giúp nàng ôn tập vậy."
"Nói bậy!" Lục Đồng giận dữ, "Ta sao có thể lơ là y thuật?"
"Vậy thì đối chiếu với người thật, xem khác nhau chỗ nào…"
Rèm buông xuống, tiếng nói trong màn dần trở nên mơ hồ.
…
Sáng hôm sau, Lục Đồng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đau nhức khắp mình, mơ màng không hiểu.
Trong đầu thoáng hiện lên vài đoạn ký ức lộn xộn, không rõ ràng, nhưng nàng cũng không muốn nhớ lại, tránh lúng túng, cứ để vậy cho qua, không ép mình hồi tưởng.
Bùi Vân Ánh sáng sớm đã vào hoàng cung làm việc. Nàng dậy, bước đến bàn, bỗng sững người.
Trên bàn có hai bức tranh.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Một bức nhìn là biết ngay của nàng, đường nét xiêu vẹo, nhân vật thô sơ, chỉ có một bộ khung xương, bên trên đánh dấu huyệt vị, còn viết to ba chữ: Bùi Vân Ánh.
Lục Đồng: "…"
Thật sự là thảm họa. Nàng nghĩ nếu đổi lại là mình, chắc giờ đã ném bức tranh này vào mặt hắn rồi.
Còn bức tranh kia…
Ánh mắt nàng dừng lại.
Đêm thu, ánh đèn lẻ loi, người trong phòng chưa ngủ. Nàng trong tranh mặc trung y, tóc buông xõa, một tay chống đầu, đang ngồi bên bàn chợp mắt, đôi mắt khép hờ. Trên bàn, một hũ rượu nghiêng ngả.
Nét vẽ của người vẽ vô cùng tinh tế, sống động như thật. Tựa như qua bức tranh, có thể cảm nhận ánh trăng đêm thu dịu dàng, và người trong tranh cũng hiện lên đầy sức sống, từng sợi tóc được vẽ tỉ mỉ, phảng phất như bay trong gió, hoàn toàn khác biệt với lối vẽ qua loa của nàng.
Người đó chính là nàng.
Nàng ngẩn ngơ một lúc, trong lòng gợn sóng.
Bức tranh này, là hắn vẽ tối qua hay sáng nay?
Thật đúng là tinh lực dồi dào. Nhưng quả thực, bức tranh rất giống nàng, chứng tỏ hình ảnh này đã khắc sâu trong tâm trí hắn.
Bên cạnh hai bức tranh còn có một mảnh giấy. Lục Đồng cầm lên xem.
Nét chữ sắc sảo, thanh thoát, rất đẹp. Hai dòng chữ lớn, mạnh mẽ:
"Phu nhân lấy tranh tặng ta, ta cũng lấy tranh đáp lại."
"Hy vọng nàng không tiếc tặng thêm, lúc rảnh rỗi lại vẽ tiếp một bức nữa."
Lục Đồng: "…"