ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 249: Đèn hoa cười 2
Cập nhật lúc: 2025-01-28 22:22:24
Lượt xem: 13
Đến đây, mọi nghi lễ đã hoàn thành. Bùi Vân Thục hạ màn giường, đuổi hết đám người náo nhiệt ra khỏi phòng. Bùi Vân Ánh vốn muốn ở lại nói chuyện với Lục Đồng, nhưng chưa kịp đến gần đã bị Bùi Vân Thục đẩy ra: “Không được phá hỏng quy củ, đệ mau ra tiền sảnh tiếp khách đi!” Sau đó quay lại, nhỏ giọng dặn dò Ngân Tranh: “Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, Ngân Tranh cô nương, đợi chúng ta đi rồi, hãy để Đồng Đồng ăn chút gì đó nhé. Hôm nay muội ấy vất vả cả ngày, chưa được nghỉ ngơi chút nào.”
Ngân Tranh gật đầu đáp ứng, Bùi Vân Thục mới đẩy cửa rời đi.
Khi Bùi Vân Thục đi rồi, trong phòng không còn ai khác, Lục Đồng lập tức không khách sáo kéo khăn trùm xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Ngân Tranh định ngăn lại, nhưng thấy vẻ mặt thoải mái của nàng, nghĩ ngợi một chút lại không nói gì, để mặc nàng đặt chiếc khăn sang một bên.
“Quả thật là mệt.” Lục Đồng nói.
Thực ra trước khi thành thân, nghe đến những thủ tục rườm rà này nàng đã cảm thấy đau đầu, nên nàng cùng Bùi Vân Ánh bàn bạc, mọi thứ đều làm thật đơn giản. Nhưng dù đã giản lược rất nhiều so với lễ cưới của Bùi Vân Thục và Văn Quận Vương ngày trước, hôm nay vẫn khiến Lục Đồng cảm thấy choáng váng.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Có lẽ vì giờ đây độc tố trong cơ thể nàng đã dần được thanh lọc, cuộc sống ở Nhân Tâm Y Quán yên bình thoải mái, không còn lo âu gì nữa, nên cơ thể nàng càng lúc càng yếu ớt, không chịu nổi chút mệt mỏi nào.
Ngân Tranh nhặt mấy quả trái cây trong giỏ đồng tâm đưa cho Lục Đồng: “Cô nương ăn chút đi, bận rộn như vậy hẳn là đói rồi.”
Nghe Ngân Tranh nhắc đến, Lục Đồng mới cảm thấy đói, cùng Ngân Tranh chọn vài món điểm tâm ngọt ăn. Ăn xong một chút đồ ngọt, nàng mới thấy tinh thần hồi phục phần nào. Ngồi nghỉ thêm lát nữa, nàng mới đứng lên, bắt đầu quan sát căn phòng.
Phòng tân hôn được trang trí rất rực rỡ, khắp nơi điểm xuyết bằng những sợi dây màu. Bên cạnh chiếc giường gỗ hoa lê, bàn sách đặt một cặp bình hoa sen, tượng trưng cho lời chúc "liên sinh quý tử". Bên cạnh còn có tượng “Hòa Hợp Nhị Tiên”, biểu tượng cho vợ chồng hòa thuận.
Lục Đồng đang chăm chú nhìn bức tượng thì bất ngờ Ngân Tranh đến gần, nhỏ giọng nói:“Cô nương.”
Lục Đồng quay lại nhìn.
Mặt Ngân Tranh thoáng đỏ, ngập ngừng nói: “Chuyện này... có chút khó nói…”
Lục Đồng nhìn nàng, không hiểu ý.
“Cô nương biết đó, nữ nhân khi xuất giá, đêm tân hôn là lần đầu tiên, trong nhà thường có người mang sách dạy để học, nếu không sẽ chẳng biết phải làm gì… Ta đã nhờ Tôn quả phụ lấy mấy quyển, nhân lúc Tiểu Bùi Đại nhân chưa quay lại, cô nương có muốn… có muốn…”
Ngân Tranh nói đến đây, bản thân cũng thấy ngại. Thực ra nàng không xấu hổ, nhưng khi nói chuyện này với Lục Đồng lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Nhưng ngoài nàng ra, chẳng ai khác dám nhắc chuyện này với Lục Đồng.
“Không cần.” Lục Đồng bình thản đáp. “Ta biết phải làm gì.”
Những lời chuẩn bị nói của Ngân Tranh liền nghẹn lại, trợn mắt kinh ngạc: “Hả?”
“Ta là đại phu.” Lục Đồng nhìn nàng như thể phản ứng của nàng mới là không bình thường: “Ta rất hiểu về cơ thể con người.”
Ngân Tranh ngớ người: “Thật… thật sao?”
“Đương nhiên. Không cần phải đưa sách cho ta. Đối với cơ thể người, ta rất quen thuộc.”
Ngân Tranh cảm thấy lời này vừa buồn cười vừa kỳ lạ.
Mặc dù biết Lục Đồng luôn bình thản với mọi thứ trước mắt, nhưng chẳng lẽ nàng có thể bình tĩnh đến mức này? Câu “cơ thể người” của nàng nói ra chẳng khác nào tối nay là một cuộc phẫu thuật chứ không phải đêm động phòng hoa chúc đầy ân ái.
Bình tĩnh đến đáng sợ.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Hai người nhìn nhau, Ngân Tranh nói: “Tiểu Bùi Đại nhân trở lại rồi, nhanh!”
Lục Đồng ngồi lại mép giường, Ngân Tranh giúp nàng đội lại khăn trùm. Bùi Vân Ánh đẩy cửa bước vào.
Phía sau anh, Đoàn Tiểu Yến và Tiêu Trục Phong cũng bước theo. Tiêu Trục Phong đưa người về xong liền rời đi, chỉ có Đoàn Tiểu Yến cứ quấn quýt: “Cho ta nhìn thêm chút nữa đi, ít nhất để ta thấy huynh vén khăn rồi mới đi chứ.”
Bùi Vân Ánh không kiên nhẫn, lạnh lùng nói một tiếng: “Cút.”
“Thế còn trò nháo động phòng thì sao?”
Bùi Vân Ánh lườm cậu một cái, ánh mắt sắc lạnh khiến Đoàn Tiểu Yến giật mình, ngoan ngoãn nói: “Được rồi, ta không nhìn, ta đi ngay.” Cậu kéo Tiêu Trục Phong rời khỏi.
Ngân Tranh cúi người chào Bùi Vân Ánh, nhỏ giọng nói: “Ta cũng đi đây, nhờ ngài chăm sóc cho cô nương.” Nói xong, nàng vội vã rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Lục Đồng: “…”
Vừa rồi có người bên cạnh, Lục Đồng còn không để ý, nhưng giờ trong phòng chỉ còn hai người, đêm khuya tĩnh lặng, bất giác nàng cảm thấy có chút không tự nhiên. Cúi đầu nhìn, nàng thấy một đôi giày da đen dừng ngay trước mặt mình.
Lục Đồng siết chặt lấy chăn.
Một chiếc hỉ xứng nhẹ nhàng đưa tới, gỡ chiếc khăn trùm trên đầu nàng ra. Lục Đồng ngẩng lên, lập tức bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm.
Bùi Vân Ánh đứng trước mặt nàng.
Từ sáng đến giờ, phải đến lúc này nàng mới thật sự nhìn thấy hắn. Người này khoác trên mình bộ lễ phục đỏ rực, sắc màu rực rỡ ấy làm nổi bật nét khôi ngô và khí chất tươi sáng khác xa dáng vẻ nghiêm nghị thường ngày trong công phục.
Hắn mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt tựa ánh mặt trời mùa hạ, nóng rực khiến gò má Lục Đồng thoáng đỏ bừng.
“Xem ra Lục đại phu rất căng thẳng.” Hắn dường như nhận ra sự bối rối thoáng qua của nàng, khóe môi khẽ nhếch, “Có cần uống chút rượu để lấy can đảm không?”
Uống rượu… lấy can đảm?
Lấy can đảm cho chuyện gì?
Lời nói ấy nghe như nửa đùa nửa thật, nhưng trong đó mang theo chút ý tứ mập mờ khiến người khác không khỏi suy nghĩ lung tung.
Những điều nên nghĩ và không nên nghĩ cùng lúc tràn lên trong đầu, Lục Đồng chưa bao giờ biết mình lại có thể suy nghĩ đến mức này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-249-den-hoa-cuoi-2.html.]
Nàng cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh, làm như không có chuyện gì, chỉ đáp: “Có gì mà phải lấy can đảm, chẳng có gì đáng sợ cả... Đợi đã,” nàng bỗng ngẩng lên, nghi hoặc nhìn Bùi Vân Ánh: “Sao huynh không say?”
Lâm Đan Thanh từng bảo, trong ngày cưới, tân lang thường bị chuốc rượu đến say mềm, nếu say rồi thì đêm ấy cũng chẳng làm được gì. Biết tửu lượng của Bùi Vân Ánh không tốt, nàng đã chuẩn bị tâm lý trước. Nhưng lúc này, rõ ràng hắn rất tỉnh táo, đôi mắt sáng ngời không chút vương men say.
“Tại sao ta phải say?”
"Không phải tửu lượng của huynh kém lắm sao?”
Bùi Vân Ánh bật cười: “Ta hình như chưa từng nói mình tửu lượng kém.”
Lục Đồng ngẩn người.
Trước đây, trong dịp mừng 50 năm Nhân Tâm Y Quán, hắn mới uống một ít mà đã tỏ vẻ ngà ngà say, khi đó nàng còn nghĩ tửu lượng hắn không bằng nàng. Nhưng nhớ lại đêm giao thừa ở Tô Nam, bị Thường Tiến và đồng nghiệp của nàng trong Y Quan Viện ép rượu, hắn dường như chẳng hề hấn gì.
Hóa ra tửu lượng của hắn cũng không tồi.
Nàng nghĩ ngợi, không nhận ra hắn đã bước đến bên cạnh và ngồi xuống. Mùi hương thanh khiết trên người hắn hòa lẫn hương rượu nhàn nhạt, tựa như một màn sương êm dịu bao trùm lấy nàng.
“Lục Đồng,” Bùi Vân Ánh nhìn nàng, ánh mắt không rõ ý tứ, “Đêm xuân ngắn ngủi, nhân duyên khó gặp, nàng định bàn chuyện tửu lượng với ta suốt đêm nay sao?”
Hai chữ “nhân duyên” vừa thoát ra, mặt Lục Đồng đỏ lên, ánh mắt chệch sang ngọn nến đỏ trên bàn. Ngọn nến cháy bừng, từng giọt sáp nhỏ xuống như đóa hoa, ánh sáng lung linh hòa với ngọn đèn đồng đang cháy.
“Tim đèn dài quá,” nàng tìm cớ, “Huynh cắt bớt đi.”
Hắn nhìn theo hướng mắt nàng, im lặng một lát rồi không nói gì, nghiêng người lấy kéo bạc cắt ngắn tim đèn và thêm dầu.
Lục Đồng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía hắn.
Chàng trai trẻ trong bộ lễ phục đỏ đang cúi đầu chỉnh ngọn đèn, ánh lửa nhảy nhót trên gương mặt hắn, làm hàng mi dài tựa như đôi cánh bướm, vô cùng dịu dàng.
Không hiểu sao, nàng bỗng nhớ đến đêm ở Tô Nam, trong ngôi miếu đổ nát, họ đã cùng nhau thắp một ngọn đèn.
Khi ấy hắn nói: “Đèn nở hoa là điềm lành, tương lai chúng ta sẽ gặp may mắn.”
Nhưng đêm đó ở Tô Nam, gió tuyết lạnh buốt, nàng vừa từ pháp trường nhặt xác trở về, còn hắn thì bị trọng thương, bị truy sát. Đó là những ngày tồi tệ nhất, lời nói đó lúc đó chỉ là sự an ủi hời hợt, nàng không dám hy vọng xa vời. Nhưng không ngờ, sau bao thăng trầm, vận mệnh lại đưa điềm lành ấy trở lại, dù muộn màng.
Bùi Vân Ánh ngẩng lên, thấy nàng nhìn mình chằm chằm không nói gì, liền nhướn mày hỏi: “Ta đẹp lắm sao?”
Ánh mắt nàng rơi trên khuôn mặt hắn, đôi mắt đen láy sâu thẳm, đôi môi mỏng hơi nhếch lên cười... Như bị mê hoặc, nàng không kiềm được, khẽ nói: “Đẹp.”
Người này vốn đã không quá nghiêm túc, ngày thường mặc công phục còn đè nén được vài phần, nay khoác lễ phục đỏ rực, nụ cười nửa như trêu chọc lại thêm phần quyến rũ.
Không thể nào nói dối rằng không đẹp.
Bùi Vân Ánh thoáng dừng, ánh cười trong mắt càng thêm rực rỡ: “Ta hỏi là đèn.”
Chợt hiểu mình bị hắn trêu, Lục Đồng ho nhẹ, lúng túng bổ sung: “Ta đang nói đèn.”
Hắn nhìn nàng vài giây, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Lục Đồng tức giận quay đi, nghĩ ngợi một lát, nàng tự rót một chén rượu mật, uống cạn. Lần đầu tiên nàng ghét tửu lượng cao của mình đến vậy.
Bùi Vân Ánh thấy thế, đẩy ngọn đèn đồng ra góc bàn, đứng dậy đi đến ngồi cạnh nàng, cầm lấy chiếc chén bạc trong tay nàng: “Thật sự cần lấy can đảm sao?”
“Ta không sợ.”
Hắn gật đầu, lười biếng nói: “Ta biết, Lục đại phu là người hiểu rõ cơ thể, tất nhiên không ngại.”
“Huynh…”
Hắn cong môi, lúm đồng tiền dưới ánh đèn càng thêm quyến rũ, cố ý nói chậm rãi: “Nàng rất quen thuộc cơ thể con người, tất nhiên biết phải làm thế nào, đúng không.”
“Bùi Vân Ánh!”
Lục Đồng tức giận, đây là những lời nàng vừa nói với Ngân Tranh, rõ ràng hắn đã nghe thấy, giờ lại cố ý chọc ghẹo.
Hắn nhìn nàng, nụ cười đầy ý tứ: “Đáng tiếc ta không phải đại phu, không biết gì cả, tối nay chỉ có thể dựa vào Lục đại phu giúp đỡ.”
Không chịu nổi nữa, nàng giơ tay đẩy hắn, nhưng bị hắn nắm lấy cổ tay.
Trên cổ tay nàng đeo chiếc vòng ngọc xanh mà hắn tặng, ngọc lạnh buốt nhưng bàn tay hắn nắm lấy tay nàng lại nóng bỏng.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt đen tĩnh lặng dừng lại trên khuôn mặt nàng. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm, dần nghiêng người về phía nàng.
Nàng đưa tay ôm lấy cổ hắn.
Mùi hương thanh mát trên người hắn hòa lẫn hương vị ngọt ngào của rượu trên môi. Lục Đồng không phân biệt được là do rượu mật vừa uống hay vì gì khác, chỉ có thể theo bản năng ôm chặt lấy hắn, cùng hắn kéo tấm rèm kết bằng dây lụa xuống.
Đêm đã khuya, ngọn nến trên bàn càng cháy càng ngắn. Trong ánh sáng đỏ chập chờn, đêm xuân vẫn còn dài.
...
"Ánh trăng sáng tựa làn nước bao trùm lên bậc thềm thơm, chiếc vòng vàng rung nhẹ khi cửa vừa đóng lại.
Bóng lạnh đổ xuống từ mái hiên cao, chiếc màn thả buông che đi một phần nóng bỏng."
Khói xanh lượn lờ như mảnh lụa mỏng, ánh đèn lung linh tựa nụ cười chớp lóe. Đây chẳng phải là chốn Cao Đường, nơi giấc mộng thu dài đằng sau bức bình phong sao?