Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 248: Đồng tâm 2

Cập nhật lúc: 2025-01-28 22:22:20
Lượt xem: 9

Đỗ Trường Khanh bực bội không vui, lại chạy vào hậu viện thúc giục thêm vài lần. Đến lần thứ ba thì trong viện bắt đầu có động tĩnh.

“Ra đây, ra đây!” – tiếng cười của Ngân Tranh từ bên trong vọng ra.

Hàng xóm phố xá đứng ngoài y quán đồng loạt rướn cổ nhìn vào, thấy Lâm Đan Thanh và Ngân Tranh dìu Lục Đồng từ bên trong chầm chậm bước ra.

Lục Đồng chưa đội khăn trùm đầu thêu vàng, nhưng đã mặc bộ váy lụa đỏ thắm, trên người có thêu họa tiết mây hồng và hai con cá chép đính vàng, tựa như hoa mộc cẩn trên núi xa, mày ngài mắt phượng đẹp như tranh vẽ.

Vốn dĩ dung mạo của nàng đã rất đẹp, chỉ là tính tình hơi lạnh nhạt, thường ngày quen mặc đồ giản dị, nay khoác lên mình bộ trang phục cưới đỏ rực, càng trở nên động lòng người, tựa như bông hoa trắng muốt bất ngờ nở rộ, sáng rực đến không thể tin nổi.

Trước cửa y quán bỗng một mảnh yên lặng.

Ngay sau đó, tiếng reo hò vui mừng của đám trẻ nhỏ vang lên: “Cô dâu đến rồi! Cô dâu đến rồi!”

Đỗ Trường Khanh vội “suỵt” mấy tiếng bảo mọi người im lặng, rồi bưng một bát chè trôi nước đưa cho Miêu Lương Phương.

"Miêu Lương Phương ngồi trên ghế trước cửa y quán, gậy chống đặt bên cạnh, tay cầm bát sứ, nhìn Lục Đồng cười nói: “Tiểu Lục, ăn bát trôi nước này vào, ngày tháng sẽ trọn vẹn đầy đủ.”.

Lục Đồng im lặng, trong lòng thoáng động."

Trước khi cô dâu lên kiệu hoa, theo phong tục phải được mẹ ruột đích thân đút cho một bát chè trôi nước. Khi còn ở huyện Thường Vũ, nàng từng thấy con gái nhà hàng xóm xuất giá cũng làm như vậy.

Nay cha mẹ, huynh tỷ đều đã không còn, nàng tưởng rằng nghi thức này sẽ phải bỏ qua. Không ngờ người đút chè trôi nước cho nàng lại trở thành Miêu Lương Phương.

Lục Đồng kéo vạt váy bước đến bên cạnh Miêu Lương Phương ngồi xuống, để ông đút cho một viên trôi nước trắng ngần.

Mùi hương ngọt ngào của mè tan chảy trên đầu lưỡi. Miêu Lương Phương nhìn nàng cười nói: “Tiểu Lục, tuy ta và con không phải m.á.u mủ, nhưng năm ấy trước kỳ thi xuân, ta cũng coi như nửa thầy của con. Câu nói ‘một ngày làm thầy, cả đời làm cha’ không sai. Hôm nay con xuất giá, lão phu sẽ mặt dày nhận làm trưởng bối của con.”

Lục Đồng mỉm cười, khẽ nói: “Cảm ơn thầy.”

Nàng có hai vị sư phụ. Một người dạy nàng nhìn thấu sự tàn khốc của nhân thế, lòng người hiểm ác; người còn lại dạy nàng y đức nhân tâm, luôn lấy bệnh nhân làm đầu. Vị trước dạy nàng truy cầu, vị sau dạy nàng buông bỏ.

Tiếng bánh xe ngựa vang lên từ xa đến gần trên phố Tây. Tiểu đồng hô lên: “Kiệu hoa của tân lang sắp tới ngõ rồi, đừng chậm trễ nữa, mau đưa Lục Đại phu lên kiệu đi!”

Đỗ Trường Khanh xua tay đám đông. Hôm nay hắn cũng thay một bộ trường sam vàng mới tinh, nổi bật giữa đám người. Hắn bước nhanh vài bước đến trước mặt Lục Đồng, ngồi xổm xuống: “Lên đi!”

Cô dâu mới đều được huynh đệ trong nhà cõng lên kiệu hoa. Ở Nhân Tâm y quán, việc này chỉ có thể để Đỗ Trường Khanh đảm nhận.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Ngân Tranh dìu Lục Đồng nằm sấp trên lưng Đỗ Trường Khanh. Bình thường, Đỗ Trường Khanh trông như không có xương, suốt ngày ngồi ngả ngớn trong tiệm, nhưng không ngờ lưng hắn lại rất rộng và vững chãi.

Hắn cõng Lục Đồng một cách nhẹ nhàng, vừa đi về phía kiệu hoa vừa lải nhải: "Trang sức hôm qua ta đưa cho ngươi, đã mang đi hết chưa? Ngân phiếu giữ kỹ chưa? Đến nhà chồng thì cứ tỏ vẻ kiêu ngạo một chút, đừng để người ta coi thường. Ngân Tranh sẽ đi cùng ngươi lo liệu mọi thứ."

Những lời dông dài của hắn giống hệt như một huynh trưởng thật sự đang lo lắng cho muội muội sắp xuất giá. Lục Đồng nghe mà khóe mắt dần trở nên ươn ướt.

Nếu Lục Khiêm còn sống, hôm nay người cõng nàng lên kiệu hẳn là Lục Khiêm. Lục Nhu sẽ chải tóc cho nàng, cha mẹ sẽ đút cho nàng viên chè trôi nước đầu tiên trước khi ra cửa.

Gia đình cũ không còn nữa, nhưng nàng lại có một gia đình mới. Dù những người này khác với những người trước kia, nhưng có lẽ sự ấm áp và gắn bó, tình yêu thương và sự quan tâm, vẫn giống nhau.

Đỗ Trường Khanh vừa đi vừa nói, thỉnh thoảng lại mắng mỏ Bùi Vân Ánh vài câu. Khi đến trước kiệu hoa, hắn đặt Lục Đồng xuống. Ngân Tranh dìu nàng lên kiệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-248-dong-tam-2.html.]

“Khởi hành nào!” – Tiếng hô vui vẻ của A Thành vang lên bên ngoài.

Miêu Lương Phương bắt đầu phân phát lụa màu và tiền mừng đã chuẩn bị sẵn cho các khách đến dự lễ.

“Ôi trời!” Hồ viên ngoại bị chen lấn trong đám đông, râu bị giật rụng vài sợi, nhưng ông vẫn giành được hai xâu tiền mừng từ tay người khác. Ông tiện tay đưa một xâu cho Ngô Hữu Tài bên cạnh, cười nói: “Hữu Tài à, ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà chưa cưới vợ, nhận chút phúc khí của Lục Đại phu đi!”

Bên cạnh ông, Ngô Hữu Tài mặc áo dài nho sinh màu xanh, cầm tiền mừng cười gượng gạo.

Khi nhận được thiệp mời từ Nhân Tâm Y Quán, Ngô Hữu Tài đã xin nghỉ hai ngày từ gia đình thuê mình dạy học để về thành dự lễ. Hiện tại, hắn dạy học ở vùng ngoại thành, cuộc sống khá tự tại, trông có vẻ vui vẻ hơn trước, không còn vẻ u sầu như ngày xưa. Nghe nói gia đình thuê hắn rất tốt, năm ngoái còn hỏi hắn có muốn tham gia kỳ thi nữa không, nhưng hắn đã khéo léo từ chối.

Đôi khi, khi con người nhìn về phía xa, họ sẽ cảm thấy thế giới rộng lớn, không bị bó buộc bởi một nơi chốn nhỏ bé.

“Ôi!” – Hắn bỗng bị ai đó va vào. Ngô Hữu Tài quay đầu lại thì thấy một cô gái mặc váy vải bị đám đông xô đẩy lùi về phía sau. Nàng nhanh chóng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý.”

“Không sao đâu,” Ngô Hữu Tài đáp.

Cô gái đó cúi xuống nhặt dải lụa màu rơi trên đất.

Nàng đến đây là để dự lễ cưới của Lục Đồng.

Kể từ sau khi Viện sử Y Quan Viện là Thôi Mân gặp chuyện, Y Quan Viện tạm thời chưa có ai nhậm chức, chỉ để Thường Tiến tạm đảm nhận. Tân hoàng chỉnh đốn triều đình, Y Quan Viện và Ngự Dược Viện đều phải tự kiểm điểm từ trên xuống dưới. Những y công bị đày đến Nam Dược Phòng cuối cùng cũng có cơ hội được giải oan. Những người từng bị áp bức, không thấy ánh sáng mặt trời, giờ đây có thể làm lại từ đầu. Bởi vì quy định phát phối y công đến Nam Dược Phòng trước đây không hợp lý, nên sau này, bất kể xuất thân, tất cả tân y quan đều phải luân phiên phục vụ ở Nam Dược Phòng.

Mai Nhị Nương cũng đã từ chức tại Y Quan Viện, rời khỏi hoàng thành.

Hà Tú vẫn ở lại Nam Dược Phòng, nhưng không còn phải làm những công việc thu thập Hồng Phương Tự nữa. Ngự Dược Viện cảm thấy nàng rất giỏi phân biệt dược liệu, nên đã nhờ Viện sử của Ngự Dược Viện thuyết phục Thường Tiến để đưa nàng từ Nam Dược Phòng về Ngự Dược Viện.

Công việc tại Ngự Dược Viện nhàn nhã hơn nhiều so với Nam Dược Phòng. Hơn nữa, nàng còn làm việc với người thích trốn việc như Thạch Xương Bồ, nên cuộc sống của nàng dễ chịu hơn trước nhiều. Khi nhận được thiệp cưới của Lục Đồng, nàng đã xin phép Thạch Xương Bồ để đến Tây Nhai dự lễ.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Hiện tại, độc tố Hồng Phương Tự trong cơ thể nàng đã được giải hết, các đốm đỏ trên mặt cũng hoàn toàn biến mất. Mỗi tháng nàng đều về nhà thăm đệ đệ muội muội, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt.

Hà Tú bước lên phía trước vài bước, Lục Đồng cũng nhìn thấy nàng. Hà Tú lén vẫy tay với Lục Đồng, khiến Lục Đồng mỉm cười, Hà Tú cũng cười theo.

Hà Tú cảm thấy, Lục Đồng giờ đây thoải mái hơn nhiều so với khi còn ở Nam Dược Phòng. Hồi ở Nam Dược Phòng, dù xảy ra chuyện gì, Lục Đồng luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Dù sự bình tĩnh đó khiến người khác an tâm, nhưng cũng giống như một bức tường vô hình ngăn cách nàng với mọi người.

Giờ đây, không còn bức tường ấy, nụ cười của nàng có chút ngây thơ, đúng như một cô gái trẻ đang ở độ tuổi đẹp nhất, vui vẻ một cách đơn thuần, chỉ càn quan tâm đến điều trước mắt.

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng hô: “Tới rồi, tới rồi! Tân lang đến rồi!”

Đám đông chen chúc bên đường nghe vậy liền tản ra. Từ cuối con phố dài ở Tây Nhai, một đoàn xe ngựa dần tiến tới. Người dẫn đầu cưỡi trên một con ngựa cao lớn, yên ngựa sáng bóng, mặc áo bào đỏ, thắt đai vàng, đi giày da đen. Người ấy tuấn tú phong lưu, gương mặt rạng rỡ, hớn hở cưỡi ngựa tiến đến.

Tây Nhai không phải chưa từng có người cưới hỏi, nhưng mặc áo bào đỏ đẹp mắt như vậy quả thực là lần đầu tiên. “Trời ơi!” – Từ phía trước, Tôn quả phụ nhìn thấy khuôn mặt đó liền hít một hơi lạnh, kích động vỗ mạnh lên tay người bên cạnh: “Đúng là ‘kẻ phong lưu nhất trấn này’!”

Đới Tam Lang chịu đựng cơn đau từ cánh tay bị nàng vỗ, chỉ biết cười trừ.

Lục Đồng trong kiệu cũng nghe thấy tiếng náo động bên ngoài.

Nàng rất muốn vén rèm nhìn xem cảnh tượng bên ngoài ra sao, nhưng giọng của Ngân Tranh vang lên từ ngoài rèm: “Cô nương, người tuyệt đối đừng ra ngoài. Sắp khởi hành rồi, cố nhịn đi.”

Lục Đồng đành phải kiềm chế sự tò mò.

Ngoài kia, tiếng từ biệt của Bùi Vân Ánh và Đỗ Trường Khanh vọng vào. Kiệu hoa chao đảo được nhấc lên. Nàng cảm nhận được tiếng vó ngựa dừng lại bên mình, dường như đối phương đang chăm chú nhìn nàng từ bên ngoài. Trong lòng nàng cảm thấy an tâm hơn đôi chút.

Ngoài kia lại vang lên tiếng reo hò phát tiền mừng, tiếng hô dõng dạc của người khiêng kiệu: "Xuất phát nào!"

Loading...