Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 248: Đồng tâm 1

Cập nhật lúc: 2025-01-28 22:22:18
Lượt xem: 8

Gửi rượu đưa dâu cũng đã xong, bà mai cũng đã định, sính lễ được trao, chẳng mấy chốc đã đến lập thu. Ngày tốt mà lão Hà mù tính toán là mùng 1 tháng 8.

Lúc này thời tiết không còn nóng bức như những ngày trước, đã bắt đầu mát mẻ dần. Phía bên Y Phương Cục cũng đã nhàn nhã hơn, Lục Đồng không còn bận rộn như trước. Hoàng thượng đặc biệt cho phép Bùi Vân Ánh nghỉ 5 ngày về nhà thành thân.

Từ sáng sớm, Nhân Tâm Y quán đã trở nên nhộn nhịp.

Phố Tây từ hôm qua đã treo đầy đèn lồng chữ "Hỷ" dọc theo hai bên cây trên đường dài, sáng sớm đã vang tiếng pháo, xác pháo rải đỏ rực cả mặt đất. A Thành ôm một cái giỏ tre thắt dây đỏ đi từng nhà phát kẹo, hàng xóm nhận kẹo liền vui vẻ nói những lời chúc tốt lành: "Kim đồng ngọc nữ", "Trăm năm hạnh phúc".

Từ ô cửa nhỏ trong viện, thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng bàn tán.

"Thấp một chút, búi tóc này cài cao hơn chút nữa thì hợp hơn." Trong phòng, Lục Đồng ngồi trước gương trang điểm.

Ngân Tranh đứng sau, đang chải đầu cho nàng, Lâm Đan Thanh cẩn thận nghiêng người bên cạnh để chỉ điểm.

Lục Đồng không có cha mẹ hay thân thích, sống một mình ở Thịnh Kinh. Tống tẩu ở tiệm bên từng đề nghị bảo Lục Đồng mời một bà mai đến làm tóc trong lễ thành hôn, nhưng Lục Đồng kiên quyết muốn Ngân Tranh làm tóc cho mình.

"Cùng đồng hành bao năm, tuy không cùng huyết thống, nhưng Ngân Tranh còn thân thiết hơn cả người thân. Nàng mong ngày xuất giá, mình được người bên cạnh đồng hành.

""Yên tâm đi,"" Ngân Tranh khéo léo luồn tay, từng chiếc trâm vàng, châu ngọc được cắm vào tóc, điểm xuyết chút sắc lấp lánh giữa mái tóc đen, ""Trước giờ ta chải tóc không tệ, biết sắp làm tóc cho cô nương, ta đã đến tiệm làm tóc giỏi nhất học hỏi cả tháng. Tuy không dám nói đẹp hơn họ, nhưng nhất định là dồn hết tâm sức. Với lại, cô nương trời sinh đã xinh đẹp, làm kiểu nào cũng xinh."""

"Thật sự rất đẹp," Lâm Đan Thanh ngồi nghiêng, cảm thán, "Lục muội muội của chúng ta bình thường đến chút son phấn cũng không thoa, lần đầu thấy muội mặc lễ phục màu đỏ, thật sự làm ai nhìn cũng phải ngỡ ngàng."

Nàng ấy nói khoa trương như vậy, Lục Đồng không đáp lời.

"Thực ra ban đầu ta không nghĩ rằng muội và Bùi Điện soái lại thành đôi." Lâm Đan Thanh cảm thán, "Hai người, một người ánh mắt lúc nào cũng từ trên cao nhìn xuống, một người thì ở y quán chỉ tập trung vào thuốc thang, cuối cùng lại thành phu thê. Quả thật duyên phận trên đời này thật khó mà nói được."

"Nhưng mà," nàng lại tiện tay lấy một quả nhãn trong giỏ cưới, bóc ra ăn, giọng đầy tinh nghịch, "Ta cũng đã nói rồi, từ sớm đã thấy hai người không bình thường. Đôi mắt của ta quả thật lợi hại. Khó trách tổ tiên nói nhà họ Lâm chúng tôi là Nguyệt Lão hạ phàm, mấy sợi dây đỏ rối tung rối mù, nhìn một cái là biết ai với ai."

Ngân Tranh nghe vậy, bật cười: "Không phải Lâm đại phu từng nói tổ tiên là Hoa Đà giáng thế sao?"

"Lâm Đan Thanh cười lớn: ""Nguyệt Lão cũng có thể vừa chữa bệnh vừa xe duyên, hai việc chẳng ảnh hưởng gì."".

Lục Đồng nghe hai người nói chuyện, không khỏi buồn cười, sự căng thẳng trước ngày thành thân cũng vơi đi nhiều."

Cứ như vậy, trong phòng mấy cô nương trò chuyện rôm rả, phía trước A Thành đã mấy lần vào giục. Ngân Tranh cài xong chiếc trâm hoa mộc cẩn cuối cùng lên tóc Lục Đồng, thở phào nhẹ nhõm: "Xong rồi!"

Lục Đồng đứng dậy.

Trong gương là một nữ tử mặc váy gấm thêu kim tuyến màu hồng đỏ, khoác ngoài áo choàng rộng thêu hoa mẫu đơn. Tà váy tinh tế nhẹ nhàng, khi di chuyển như một đám mây hồng lượn lờ. Mái tóc đen được búi gọn, trên đầu đội chiếc mũ nhỏ đính châu ngọc. Giá y tuy lộng lẫy nhưng không nặng nề, nhẹ nhàng thanh thoát, cực kỳ hợp với nàng.

Lâm Đan Thanh quay quanh nàng hai vòng: "Bùi Điện soái lần này thật chịu chi, bộ giá y này khiến ta cũng phải động lòng."

Ngân Tranh đùa: "Lâm đại phu không cần động lòng, có lẽ không lâu nữa ngài cũng được mặc thôi. Cô nương nhà ta hôm nay xuất giá, không biết khi nào mới được uống rượu mừng của Lâm đại phu đây?"

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Lâm Đan Thanh giật mình, giả vờ nghiêm nghị trách mắng: "Ngươi còn trẻ mà sao nói chuyện giống di nương của ta? Tổ tiên đã dạy, không nên vì một bông hoa mà bỏ cả khu vườn, ta vẫn chưa chơi chán đâu. Hơn nữa, tự mình yêu đương sao thú vị bằng nhìn người khác yêu đương được?"

Nói rồi, nàng lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Lục Đồng: "Này, quà cưới cho muội."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-248-dong-tam-1.html.]

Lục Đồng mở ra xem, suýt bị ánh sáng phản chiếu từ chiếc hộp làm lóa mắt. Bên trong là một chiếc đèn lồng vàng lớn, nặng trịch, khắc chữ "Hỷ".

Lục Đồng nghi hoặc: "Đây là..."

"Muội xuất giá về nhà Bùi, tuy rằng nhìn Bùi Vân Ánh đối xử không tệ, nhưng cầm chút của riêng trong tay vẫn tốt hơn. Tiền công ở y quán thì làm được gì, đến mua chút đồ ăn vặt cũng không đủ. Sau khi về từ Tô Nam, số tiền thưởng vì chữa dịch ta đã đổi thành bạc, nhờ Bảo Hương Lâu làm cho muội chiếc đèn lồng vàng này."

"Tuy có hơi tục khí, nhưng vàng đôi khi còn hữu dụng hơn mấy món trang sức hào nhoáng kia." Lục Đồng nhìn chiếc đèn lồng vàng. Thủ nghệ của nó không mấy tinh xảo, trong mắt người khác có lẽ còn bị chê xấu, nhưng rất chắc chắn, nhìn là biết chế tác vì giá trị thực chất.

Nàng nín cười, đóng hộp lại, nhờ Ngân Tranh cất giúp, thành tâm nói: "Đa tạ tỷ."

"Không có gì," Lâm Đan Thanh ghé sát lại, "Nhưng mà, Bùi Vân Ánh tặng muội bao nhiêu sính lễ, ta nghe nói ông chủ của y quán cũng thêm vào hồi môn cho muội, đó là gì vậy?"

"Hồi môn..."

Nhắc đến điều này, ánh mắt của Lục Đồng chợt thay đổi, không biết nghĩ đến gì, bật cười.

Cùng lúc đó, dưới gốc cây mận của y quán, hàng xóm chen chúc đứng xem náo nhiệt. Thợ may Cát vừa gặm hạt dưa vừa hỏi: "Đỗ chưởng quầy, Lục đại phu nhà ngươi xuất giá rồi, ông chủ như ngươi tặng thêm gì đây? Chẳng lẽ chỉ tặng một giỏ kẹo mừng?"

"Im đi," Đỗ Trường Khanh giận dữ: "Ta là người nhỏ mọn vậy sao? Đừng nói là Lục đại phu, ngay cả cây mận trước cửa y quán này ra quả, cũng phải treo mấy chiếc đèn lồng vàng!"

"Ồ?" Tôn quả phụ tò mò: "Vậy ngươi tặng Lục đại phu mấy chiếc đèn lồng vàng?"

"Thiển cận," Đỗ Trường Khanh hừ một tiếng: "Dùng tiền chỉ là cách làm tầm thường, thứ ta tặng, tất nhiên phải tốt nhất."

Nói rồi, hắn cười tự đắc.

Lục Đồng vốn dĩ trắng tay, làm y quan ở viện thuốc suốt một năm mà chẳng kiếm được gì ngoài hai trăm lượng bạc hắn đưa cho sau kỳ thi mùa xuân. Một năm làm coi như không công, Đỗ Trường Nhai tức đến nỗi muốn cạy đầu Lục Đồng ra xem rốt cuộc cả năm qua nàng đã làm những gì.

Lục Đồng chỉ có một thân một mình, lại còn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, nhưng lại cứ làm ra vẻ như nhà cao cửa rộng, đang làm quan trong Hoàng thành. Đỗ Trường Khanh nghĩ mãi vẫn không nuốt nổi cục tức này. Nhưng nếu thật sự muốn gom góp sính lễ cho tử tế, cho dù lấy toàn bộ tiền tháng của mọi người trong Nhân Tâm Y Quán gộp lại, cũng còn kém xa so với bên nhà trai. Suy đi tính lại, cuối cùng hắn nghĩ ra một kế sách tuyệt vời.

Đỗ Trường Khanh quyết định để Lục Đồng lấy thân phận cổ đông thứ hai của y quán về nhà chồng.

Lục Đồng không cần phải bỏ ra đồng nào, chỉ cần giao nộp công thức thuốc đúng hạn, chăm chỉ làm việc, sau này mọi lợi nhuận từ y quán đều chia đôi cho nàng.

Tất nhiên, hắn tuyệt đối không thừa nhận rằng mình hy vọng các đơn thuốc mới của Lục Đồng có thể giúp y quán ngày càng phát đạt.

Đỗ Trường Khanh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy bản thân nghĩ ra được cách này, đúng là thiên tài.

"Như vậy, Lục Đại phu thoắt một cái từ vị trí ngồi khám bệnh trở thành nhị Đông gia của y quán, nghe qua thật là có mặt mũi. Hơn nữa, cho dù có bao nhiêu bạc gả làm của hồi môn, lỡ như bị kẻ nào đó tham lam nuốt trọn thì sao? Chi bằng như lời ta nói, mỗi tháng chia lãi đúng hạn. Nếu ngày nào đó hoà ly, một thân trắng tay bị đuổi ra khỏi nhà, chí ít cũng còn nơi trú thân, không đến nỗi phải đi ăn xin ngoài đường. Bùi Vân Ánh dù muốn cãi nhau với Lục đại phu cũng phải cân nhắc vài phần, dù sao người ta cũng có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.

A Thành không nói nên lời: “Chưởng quầy, Lục Đại phu còn chưa xuất giá, ngài đã nguyền rủa người ta hoà ly rồi, như thế không tốt lắm đâu?”

“Có gì mà không thể nói chứ?” Đỗ Trường Khanh không đồng tình, nghiêm túc giảng giải: “Cha mẹ yêu con cái thì phải tính xa, ngươi không hiểu đâu.”

Đang nói, bên ngoài lại có một tiểu đồng mặc đồ đỏ đến thúc giục trang điểm.

Cô dâu xuất giá, nhất định phải thúc giục vài lần mới khởi hành. Tiểu đồng ấy nói: “Phiền quản lý Đỗ thúc giục thêm một chút, tân lang đã trên đường tới rồi.”

Loading...