Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 247: Giá y 1

Cập nhật lúc: 2025-01-28 22:22:14
Lượt xem: 8

Từ Thường Vũ đến Thịnh Kinh là cả một quãng đường dài. Tất cả người của Lục gia, người có thể tìm được mộ, chỉ có mình Lục Nhu.

Cái c.h.ế.t của Kha Thừa Hưng đầy bí ẩn, lão phu nhân nhà họ Kha cũng qua đời vội vã. Hậu sự của nhà họ Kha do một bà v.ú từng phục vụ lão phu nhân lo liệu, thậm chí còn sơ sài hơn cả khi Lục Nhu qua đời. Chính vì sự sơ sài ấy mà Lục Nhu không được an táng chung với Kha Thừa Hưng.

Lục Đồng đã nhờ người mang về một ít đất từ Thường Vũ, cùng với những di vật khó khăn lắm mới tìm được của gia đình, lập một phần mộ gió cạnh mộ của Lục Nhu.

Như vậy, người thân trong gia đình có thể ở cạnh nhau.

Còn Bùi Vân Ánh thì khác. Sau khi Bùi Lệ qua đời, nhà họ Bùi như một đống cát nhão. Hắn trở về Bùi gia một chuyến, mang bài vị của mẹ mình từ từ đường nhà họ Bùi chuyển về bên ngoại, từ đó mẹ hắn, hắn và tỷ tỷ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Bùi gia, không còn dây dưa gì với phủ Chiêu Ninh Công nữa.

"Lục Đồng và Bùi Vân Ánh đã đến hai mộ phần, đem theo hôn thư, thông báo với người thân dưới suối vàng và hứa hẹn với nhau dưới sự chứng kiến của họ. Sau đó họ lại bắt đầu bận rộn. Đến giữa mùa hè, tiệm may ở phố Tây bắt đầu mang vải vóc tới.

""Ngày hạ chí, bách quan được nghỉ ba ngày,"" cũng vào dịp hạ chí ấy, giá y của Lục Đồng được đưa đến y quán. "

Khi Thanh Phong mang giá y đến, Đỗ Trường Khanh đang vùi đầu trong tiệm làm "bánh hạ chí." Nhìn thấy Thanh Phong đến, nửa cái bánh trong miệng hắn rơi "bộp" xuống bàn, nhưng hắn cũng mặc kệ, chỉ nhìn người tới với vẻ không vui: "Lại đến làm gì nữa?"

Đỗ Trường Khanh vốn chẳng có thiện cảm gì với Bùi Vân Ánh.

Vị Bùi Vân Ánh tâm tư sâu xa, lại có một khuôn mặt đẹp này, không biết đã cho Lục Đồng uống thứ mê hồn dược gì mà lừa được nàng về nhà. Chuyện này không nói, từ khi định thân, hắn ngày càng không kiêng dè, mỗi ngày sau khi tan làm ở Hoàng thành đều đến Nhân Tâm Y Quán tìm Lục Đồng, mang theo nào là điểm tâm, nào là đồ ngọt.

Tây Nhai vốn là nơi người dân vốn ít khi được nhìn thấy mấy thứ bóng bẩy, hắn lại mặc một bộ công phục đứng trước cửa y quán, dáng người cao ráo, khôi ngô tuấn tú, nổi bật như ánh lửa trong gió. Các bà thím ở Tây Nhai làm sao có thể chống đỡ được? Ai nấy đều xuýt xoa khen ngợi, nói rằng còn cuốn hút hơn cả Đới Tam Lang ở cổng miếu.

Đỗ Trường Khanh tức đến mức mắng sau lưng: "Đây là 'Nhân Tâm Y Quán,' chứ không phải 'Quán rượu Dược An!' Ngày nào cũng có cả đám phụ nữ ở đây ngó ngó nghiêng nghiêng, nhìn giống cái gì chứ!"

Tôn quả phụ hích vai hắn một cái: "Nói bậy, người này còn trẻ đẹp hơn cả Phan An." Đỗ Trường Khanh: ...

Bùi Vân Ánh ngày ngày không mời mà đến đã đành, nhưng quá đáng hơn là hôm hắn đến y quán để đưa sính lễ. Hàng chục gánh sính lễ, cùng một danh sách dài hơn cả đoạn đường đến nhà Đới Tam Lang, khiến cả dân Tây Nhai đứng nhìn mà trố cả mắt.

Ai cũng thốt lên: "Trời ạ, cả chục gánh sính lễ kìa!"

Quan trọng là trước đó, Đỗ Trường Khanh còn nói với người khác: "Người càng giàu thì càng keo kiệt, người nhà giàu tính toán từng cây kim sợi chỉ, đều chỉ là ra vẻ cho người ngoài nhìn. Có khi cuối cùng chỉ là một chút lễ mọn qua loa."

Thế là lúc đó, những lời nói xấu kia chẳng còn thốt ra được nữa.

Nhìn lại danh sách lễ vật, ôi trời, còn là có cả đại thủ bút, ruộng đất, cửa hàng đến nhà cửa,…tất cả đều viết rất rành mạch. Nói thật, nếu không phải mình là đàn ông, chỉ với số tài sản này, Đỗ Trường Khanh cũng muốn tự mình gả đi.

Tóm lại, ngày hôm đó, lễ vật sính lễ đã làm náo động cả phố Tây, sau đó còn lan truyền tới Hoàng thành, đồng liêu của Bùi Vân Ánh sau lưng đều gọi anh là "phá gia chi tử."

Từng là "phá gia chi tử," Đỗ Trường Khanh cũng cảm thấy danh xưng này của Bùi Vân Ánh không hề quá đáng. Đồng thời trong lòng hắn còn thầm mắng, đúng là người có tâm cơ sâu, cố ý đến phố Tây phô trương một vòng, để thu phục lòng người.

Lục Đồng không có của hồi môn, của hồi môn chính là số tiền hàng tháng mà Đỗ Trường Khanh phát cho nàng. Số tiền hàng tháng này, phần lớn đã bị nàng tiêu hết để mua đồ ngọt cho mọi người trong y quán. Nói ra thì, Lục Đồng cũng rất thoải mái trong chuyện tiêu tiền, chẳng hề biết tiết kiệm.

"Thanh Phong đặt chiếc hộp nặng trịch lên bàn, trầm giọng nói: ""Đại nhân lệnh cho ta mang giá y đến cho phu nhân."".

Đỗ Trường Khanh cau mày: ""Còn chưa qua cửa mà đã gọi bừa rồi."" Thanh Phong mặc kệ hắn. "

Lục Đồng cùng Ngân Tranh bước ra, Miêu Lương Phương cười nói: "Tiểu Lục tới thật đúng lúc, mau đến xem giá y của ngươi đi."

Giá y của Lục Đồng là do Bùi Vân Ánh chuẩn bị.

Theo phong tục hôn lễ của triều Lương, giá y của tân nương thường do chính nàng thêu trước khi kết hôn, quá trình này có thể kéo dài nhiều năm. Nhưng Lục Đồng thật sự quá bận rộn, mỗi ngày đều phải ngồi ở y quán, còn phải phụ trách chỉnh lý phương thuốc cho Y Phương Cục. Hơn nữa, tay nghề thêu thùa của nàng... Bùi Vân Ánh có lẽ lo lắng nàng sẽ làm loạn sau lưng, dẫn đến tình huống xấu hổ trong hôn lễ, vì vậy đặc biệt mời người thêu giỏi nhất để may gấp cho nàng.

Lục Đồng bước đến bàn, dưới ánh mắt của mọi người mở chiếc hộp, lấy ra một chiếc giá y nặng trịch, là một bộ giá y tuyệt đẹp.

Chiếc váy dài màu đỏ với tay áo rộng dệt kim tuyến, kèm theo thắt lưng cùng màu, lại có mão trang trí ngọc trai, mạng che mặt thêu kim tuyến... và một đôi giày mũi cong màu đỏ.

Trên đó là những hoa văn chim phượng, cây cỏ được thêu bằng chỉ vàng vô cùng tinh xảo. Ở tiệm may cách vách cũng có giá y làm sẵn, nhưng không thể tinh xảo và tỉ mỉ đến thế.

"Thêu đẹp quá!" Ngân Tranh trầm trồ, "Kiểu dáng như thế này ta còn chưa từng thấy ở tiệm may cách vách."

Thanh Phong gật đầu: "Họa tiết trên giá y là do đại nhân tự tay vẽ."

Lục Đồng trong lòng kinh ngạc.

Nàng đã biết Bùi Vân Ánh vẽ tranh rất đẹp, nhưng không ngờ họa tiết giá y cũng là do hắn vẽ. Hắn ngày thường bận rộn công vụ, đêm khuya còn phải xử lý công văn, vậy mà vẫn có thời gian để vẽ ra một họa tiết như thế, khiến Lục Đồng tự cảm thấy mình thật thua kém.

A Thành đứng bên cạnh khen ngợi: "Tiểu Bùi Đại nhân vẽ đẹp thật! Với tài năng này, dù ngày sau không làm ở Điện Tiền Ti nữa, cũng có thể tự nuôi sống bản thân."

Miêu Lương Phương bên cạnh kín đáo nhéo một cái.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-247-gia-y-1.html.]

Giá y đã được giao đến, Thanh Phong cũng rời đi để báo cáo với chủ nhân. Đêm đến, khi cửa y quán đã khóa, Miêu Lương Phương và Đỗ Trường Khanh đều trở về nhà, Ngân Tranh lấy giá y từ trong hộp ra, bảo Lục Đồng thử xem có vừa người không.

Lục Đồng thay váy áo, bước ra từ sau bình phong, Ngân Tranh lập tức sáng mắt.

Cô gái mặc bộ váy thêu hoa mẫu đơn, tay áo rộng, dưới ánh đèn trông như một đóa hoa rực rỡ. Bình thường nàng luôn mặc những bộ váy áo giản dị, hôm nay hiếm khi mặc rực rỡ như vậy, dù tóc vẫn buông xõa chưa búi, nhưng đã toát lên vẻ khác biệt hoàn toàn so với ngày thường.

Ngân Tranh kinh ngạc, đẩy Lục Đồng đến trước gương.

Lục Đồng nhìn bóng mình trong gương, một nữ tử mặc váy đỏ tay rộng, đang chăm chú nhìn nàng, trong đôi mắt có chút bối rối, như nhìn thấy một người khác.

Nàng do dự, quay sang hỏi Ngân Tranh: "Đẹp không?"

"Đẹp lắm!" Ngân Tranh cười tươi, kéo Lục Đồng xoay một vòng, gật đầu nói: "Kích thước vừa vặn, không cần sửa gì nữa. Đợi đến ngày thành thân, đội thêm mũ phượng và trang sức vàng, búi tóc kiểu hoa, chắc chắn sẽ đẹp như tiên nữ giáng trần!"

Nàng nói có phần khoa trương, khiến Lục Đồng cũng hơi ngượng ngùng, để Ngân Tranh dìu ngồi xuống bên giường.

"Cô nương sắp về Bùi gia rồi." Ngân Tranh vuốt ve họa tiết thêu trên tay áo của Lục Đồng, giọng nói có chút cảm thán. "Thời gian trôi qua thật nhanh."

Dù rằng sau khi Lục Đồng thành thân, vẫn sẽ ngồi ở Nhân Tâm Y Quán, ngày nào cũng gặp nhau, nhưng trong lòng Ngân Tranh vẫn có chút không nỡ.

Từ khi gặp Lục Đồng trên đỉnh Lạc Mai Phong, hai người dìu dắt nhau đến Thịnh Kinh. Nàng đã chứng kiến Lục Đồng từ tay trắng đến lúc báo được mối thù lớn, lại thấy Lục Đồng dần có được cuộc sống bình yên nơi phố Tây. Nàng vui mừng vì Lục Đồng tìm được người xứng đáng, nhưng khi Lục Đồng thực sự sắp xuất giá, tâm trạng nàng lại rất phức tạp.

Có lẽ giống như cảm giác nhìn muội muội dần trưởng thành, sắp rời xa gia đình, dù biết đối phương thông minh quả cảm, không dễ bị ức hiếp, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng.

"Ngân Tranh." Lục Đồng nhìn nàng, "Sau khi ta thành thân, ngươi cũng chuyển đến Bùi gia đi.".

Ngân Tranh ngẩn người, theo phản xạ xua tay: "Sao mà được chứ?"

"Ta đã nói với Bùi Vân Ánh rồi, ngươi ở một mình trong y quán không an toàn, dù ta vẫn sẽ ngồi quán ở phố Tây, nhưng nếu ngươi cũng chuyển đến, ngày ngày đi cùng ta cũng được mà."

Ngân Tranh nhoài người: "Sao lại có chuyện thành thân rồi, còn dắt người khác theo..."

"Giữa chúng ta không cần phân biệt như vậy?" Lục Đồng mỉm cười nói: "Nếu sau này ngươi có người trong lòng, muốn rời đi, lúc đó hãy rời xa ta không muộn."

Nghe đến "người trong lòng," ánh mắt Ngân Tranh hơi động.

Lục Đồng thấy vậy, liền hỏi: "Còn ngươi thì sao? Chuyện với Đỗ chưởng quầy thế nào rồi, vẫn định như trước sao?" Từ khi trở về từ Tô Nam, Lục Đồng thấy mọi chuyện dường như không có gì thay đổi.

Ngày tháng vẫn trôi qua như cũ, Đỗ Trường Khanh vẫn làm một ông chủ ngoài mặt lạnh lùng nhưng trong lòng mềm mỏng, Ngân Tranh vẫn giúp Miêu Lương Phương sắp xếp dược liệu, hai người họ cư xử như bình thường, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ là đôi khi đùa giỡn, Đỗ Trường Khanh có chút ngượng ngùng.

Ngân Tranh cười.

Nụ cười này khác với những lần trước, không còn vẻ chua chát mà thay vào đó là sự thoải mái.

"Tiểu thư, trước đây ta nghĩ mọi chuyện không nên chỉ nhìn trước mắt, phải nghĩ cho tương lai lâu dài. Khi còn ở trong hoa lâu ở Tô Nam, nhìn thấy những gia đình quyền quý, ta cảm thấy cuộc đời cũng chỉ đến thế. Ban đầu ta không có hứng thú với những chuyện này."

"""Nhưng bây giờ, sau khi nhìn người, ta lại có chút thay đổi."".

Lục Đồng: ""Ta ư?"".

Ngân Tranh gật đầu."

"Trước đây ta thấy chúng ta rất giống nhau, trong lòng đều mang chuyện lớn, vì vậy mà người mới nhiều lần từ chối tiểu Bùi Đại nhân. Không ngờ sau khi người trở về từ Tô Nam, ta lại nghĩ thông suốt. Có lẽ cô nương và ta trước đây đều nghĩ chuyện này quá nặng nề, thật ra con người sống cả một đời, dù nhìn xa trông rộng đến đâu, cũng chỉ thấy được bao nhiêu?"

"Nàng thở dài: ""Đời người ngắn ngủi, biết trân trọng hiện tại mới là đúng đắn."".

Lục Đồng mắt sáng lên: ""Vậy là ngươi..."""

Ngân Tranh cười lắc đầu: "Ta vẫn chưa nghĩ xong. Cái này mới chỉ là bắt đầu. Ta thấy Đỗ chưởng quầy chưa chắc đã muốn sống với ta cả đời, cũng như ta chưa thích hắn đến mức không thể rời xa hắn, chỉ cảm thấy hắn là người không tệ."

"Bây giờ như vậy cũng được. Còn tương lai, làm người thân, bạn bè hay tri kỷ, đó là chuyện của sau này. Dù thế nào, Nhân Tâm Y Quán ở phố Tây cũng sẽ không tan rã."

Lục Đồng im lặng một lúc, chưa kịp nói gì, Ngân Tranh đã kéo nàng đứng dậy, ép nàng ngồi trước gương.

"Thôi không nói chuyện này nữa, chuyện cấp bách trước mắt là nghĩ xem làm kiểu tóc hoa cho ngày thành thân thế nào. Ta chưa từng búi kiểu tóc hoa."

Nàng lải nhải rồi lấy các món trang sức trong hộp ra thử trên tóc Lục Đồng. Lục Đồng nhìn một lúc, trong lòng khẽ lắc đầu.

Thôi vậy, Ngân Tranh nói cũng đúng. Thế gian này tình yêu và thù hận vô định, mỗi người có duyên phận riêng, không cần phải cưỡng cầu. Biết đủ là hạnh phúc.

Loading...