ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 242: Hồi Kinh 2
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:53:44
Lượt xem: 7
Bùi Vân Ánh vào cung.
Điện Cần Chính dường như vẫn như xưa, nhưng người ngồi trên ngai vàng đã đổi.
Ninh Vương – không, giờ phải gọi là tân đế – thấy hắn trở về, cực kỳ vui mừng.
“Cuối cùng cũng về rồi.” Hoàng đế nói: “Những ngày ngươi vắng mặt, Long Hổ Vệ ở kinh tập luyện, trẫm nhìn mà chẳng thể vừa mắt. Điện Tiền Ti thiếu ngươi, thật sự là không ổn.”
Bùi Vân Ánh cười: “Có vẻ mấy tháng qua bệ hạ khá là bận rộn nhỉ."
Hoàng đế hừ một tiếng.
Quả thật rất bận.
Tân đế vừa lên ngôi, thế lực cũ rễ sâu khó nhổ. Thích Thanh nắm quyền triều đình nhiều năm, dù nhà họ Thích đã ngã ngựa, nhưng trong triều vẫn còn tàn dư thế lực. Trong thời gian Lương Minh Đế trị vì, thu thuế rất nặng, triều đình tham nhũng, việc thanh trừ không thể hoàn thành trong một sớm một chiều. Ngôi vị thiên tử, ông ngồi vẫn chưa chắc.
“Bên ngoài phải giữ vững biên cương, bên trong phải ổn định xã tắc. Lời dạy của tiên đế, quả thật rất khó khăn.” Ngài thở dài một tiếng.
“Bệ hạ là thiên tử, không thể nói khó.”
Hoàng đế liếc hắn một cái: “Ngươi cũng nói mấy lời đó với trẫm à?”
Bùi Vân Ánh mỉm cười im lặng.
Ninh Vương làm “phế vật vương gia” nhiều năm, ngày ngày mua hoa, chọn rau ở chợ Quan Hạng, ai cũng nói tính tình hiền lành, dù lý do là để ẩn nhẫn, nhưng làm việc gì lâu ngày cũng thành quen. Vì vậy khi ngồi lên vị trí này, thu lại sự tự do ngày xưa, thỉnh thoảng nghĩ lại, quả thật cảm thấy vị trí cao khó làm.
Hoàng đế buông tấu chương trên tay, lắc đầu nói: “Còn ngươi? Trận chiến Kỳ Thủy kết thúc gọn gàng như vậy, là để đi gặp người trong lòng à? Vội vàng đến thế à?”
Bùi Vân Ánh hơi ngừng lại.
Hoàng đế nhìn hắn trêu chọc.
Tân đế lên ngôi, binh mã của nhà mẹ tam hoàng tử là Trần Uy tướng quân đều bị thu hồi, Nguyên Lãng cử Bùi Vân Ánh đến Kỳ Thủy bình loạn. Cuộc loạn binh kết thúc nhanh hơn dự đoán của tất cả mọi người.
Nhưng sau khi kết thúc, Bùi Vân Ánh vội vã gửi một phong thư về Thịnh Kinh, xin được ở lại Tô Nam giúp các quan y cứu dịch.
Hoàng đế chỉnh lại tay áo: “Hôm ấy không ít người trong triều tố ngươi, nói ngươi ỷ vào chiến công mà kiêu ngạo, cố tình lưu lại Tô Nam không chịu về kinh, có ý đồ mưu phản. Là trẫm một mình bảo vệ ngươi trước đám hồ ly già đó. Nếu không có trẫm, giờ ngươi đã gặp không ít rắc rối rồi.”
“Tạ ơn bệ hạ đã tin dùng thần.”
Nguyên Lãng xua tay: “Họ không biết, nhưng trẫm thì biết, ngươi rốt cục cũng là kẻ si tình mà thôi.”
Bùi Vân Ánh: “……”
Nguyên Lãng hứng thú nhìn hắn: “Thật lòng mà nói, Bùi điện soái, trước đây trẫm cũng không ngờ, ngươi lại là người tình sâu nghĩa nặng đến thế.”
Bùi Vân Ánh một đường thuận lợi xử lý vụ loạn binh Kỳ Thủy, nhưng sau đó lại chuyển hướng đến Tô Nam, khiến mọi người ai cũng bất ngờ.
Dù phong thư hắn gửi về viết rất chính nghĩa, nhưng Nguyên Lãng vẫn từ những lời lẽ vì chính nghĩa đó nhìn ra hai chữ – Lục Đồng.
Hắn đến Tô Nam là vì Lục Đồng.
Hoàng đế chậc lưỡi hai tiếng: “Có cần trẫm ban hôn cho hai người không? Trẫm lớn ngần này rồi, chưa từng ban hôn, không bằng bắt đầu từ ngươi đi.”
Bùi Vân Ánh ngừng lại, nói: “Bệ hạ, hôn sự vẫn nên để thần tự lo liệu.”
“Sao vậy?” Hoàng đế nheo mắt, nhìn hắn đầy ý tứ sâu xa, “Ngươi ở Tô Nam ở cùng vị quan y ấy mấy tháng, nàng ấy vẫn chưa coi trọng ngươi sao?”
“Không phải…”
"Bùi Vân Ánh à Bùi Vân Ánh, dù sao ngươi cũng là Chỉ huy sứ được tuyển chọn kỹ càng từ Điện Tiền Ti, dung mạo, gia thế, phẩm chất đều là hạng nhất, cớ sao trong chuyện tình cảm lại vô dụng như vậy, đúng là giống y như Nghiêm Đại nhân…”
Ba chữ “Nghiêm Đại nhân” vừa thốt ra, cả hai người đều sững lại.
Như thể một điều cấm kỵ ngầm hiểu nào đó bị nhắc đến, ánh mắt Nguyên Lãng và Bùi Vân Ánh đồng loạt trầm xuống.
Sau biến cố trong cung, cục diện Tam Nha đã thay đổi hoàn toàn.
Tam hoàng tử bị giam lỏng, phe Thái tử sụp đổ hoàn toàn, những kẻ gió chiều nào xoay chiều nấy trong triều đình vội vã đổi phe, kẻ thì mưu phản, kẻ thì đầu hàng. Hoàng thành Thịnh Kinh náo nhiệt mỗi ngày, chiêu ngục của Hoàng Thành Ti luôn có người mới bị tống vào.
Hậu cung cũng được sắp xếp ổn thỏa. Thái hậu tự xin đến Vạn Ân Tự để tụng kinh lễ Phật. Có lẽ để tránh điều tiếng, hoặc cũng có thể vì lương tâm cắn rứt – nguyên nhân thực sự khiến tiên hoàng và tiên thái tử qua đời, Thái hậu không phải không biết. Chỉ là vì bà không phải thân mẫu của tiên thái tử hay Lương Minh Đế, nếu điều đó không ảnh hưởng đến vị trí của bà, thì một số chuyện bà chọn cách làm ngơ.
Giờ đây Nguyên Lãng lên ngôi, triều thần thay đổi, Thái hậu là người thông minh, chủ động tránh khỏi tình thế nhạy cảm trước người khác một bước.
Chuyện hậu cung tuy khó nhưng vẫn dễ thu xếp hơn so với tiền triều, tiền triều vẫn là nơi hiểm nguy hơn nhiều.
“Nghiêm Đại nhân đi rồi,” một lúc sau, Hoàng đế mới mở lời, “Xu Mật Viện giờ đây không đầu mà như rắn mất đầu, triều đình có nhiều thế lực ngầm chực chờ. Ngươi trở về thật đúng lúc, trẫm có thể mượn đôi mắt của ngươi mà nhổ sạch từng cái gai ngầm trong triều đình.”
Bùi Vân Ánh mỉm cười nhẹ: “Bệ hạ, đây là nhiệm vụ của Hoàng Thành Ti, không thuộc phạm vi quản lý của Điện Tiền Ti.”
“Ngươi trách trẫm lương bổng chưa đủ sao?” Nguyên Lãng cười, “Đợi ngươi thành thân, trẫm sẽ gộp thêm một phần lương bổng vào lễ vật, sai người đưa đến phủ của ngươi.”
“Vậy thần xin cảm tạ bệ hạ trước.”
Hoàng đế bật cười, ánh mắt dừng lại trên người hắn, không biết nghĩ đến điều gì, bất chợt khẽ thở dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-242-hoi-kinh-2.html.]
“Khi xưa tiên hoàng còn tại vị, trẫm từng nghe tiên hoàng dạy huynh trưởng: ‘Vua là đầu, thần là tay chân, đồng lòng hiệp sức mới thành toàn. Thân thể không đầy đủ thì chưa thành người hoàn chỉnh. Dù đầu cao quý đến đâu, cũng cần có tay chân để thành thân thể hoàn chỉnh, vua sáng suốt đến đâu, cũng phải nhờ tay chân mà trị quốc. Nếu bỏ tay chân, tự mình độc đoán, chẳng thể nào thành được.’”
“Giờ đây tuy đại cục đã định, nhưng thiên hạ rộng lớn, bốn bể dân chúng, nghìn việc trăm mối, mỗi khi nghĩ đến, trẫm lại cảm thấy bản thân như đang đi trên băng mỏng.”
Ngài nhìn về phía Bùi Vân Ánh.
“Đối với trẫm, ngươi chính là ‘tay chân.’”
“Bùi Vân Ánh, trẫm không quan tâm sau này ngươi có dự định gì, nhưng ít nhất hiện tại, ngươi hãy dốc hết tinh thần vì trẫm, trẫm cần ngươi.”
Bùi Vân Ánh cúi đầu.
“Bệ hạ có lòng tin tưởng thần, dùng người hiền để an dân, quốc gia càng thêm rạng rỡ. Thần nguyện theo chân bệ hạ, làm đôi mắt bệ hạ mà hành sự.”
“Đó là ngươi tự nói đấy.”
Bùi Vân Ánh ngừng lại một chút: “Chỉ là bệ hạ đừng quên lễ vật.”
Nguyên Lãng bật cười, giả vờ cầm một chặn giấy ném qua, vừa cười vừa mắng: “Xem đức hạnh của ngươi kìa! Lo mà theo đuổi người trong lòng ngươi trước đi!”
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
“Người trong lòng” của Bùi Vân Ánh lúc này đang cùng các quan y trở về Y Quan Viện.
Các quan y từ Tô Nam trở về nhận được sự chào đón nồng nhiệt của Y Quan Viện.
Cứu chữa dịch bệnh vốn là việc nguy hiểm, đầy khó khăn. Lúc họ lên đường, có kẻ chê họ ngốc, có người thương hại họ xui xẻo, cũng có kẻ thở phào vì mình không phải nhận việc khổ cực. Nhưng khi các quan y an toàn trở về Thịnh Kinh, tất cả đều không khỏi cảm phục.
Lâm Đan Thanh đang định kéo Lục Đồng về phòng nghỉ ngơi thì nàng lại bước đến trước mặt Thường Tiến: “Y chính, ta có chuyện muốn nói với ngài.”
Thường Tiến sững người, nghĩ rằng nàng muốn nói chuyện liên quan đến dược nhân, liền ra hiệu cho mọi người lui ra: “Vào phòng nói đi.”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Lục Đồng theo Thường Tiến vào phòng.
Vừa vào, Thường Tiến ngồi xuống bàn.
“Lục Y Quan,” ông nói, “Ta vừa về đã sai người đến Ngự Dược Viện đánh tiếng. Họ sẽ đổi vài vị thuốc cho ngươi.”
“Ngự Dược Viện và Y Quan Viện trước đây không hòa thuận, vốn chuyện này không dễ dàng, nhưng nhờ chuyện Hồng Phương Tự trước đây, Viện Sử của họ có ấn tượng tốt về ngươi. Nghe nói ngươi bị bệnh, họ cũng không làm khó mà sẵn sàng theo đơn bốc thuốc. Đổi thuốc mới, việc điều dưỡng cơ thể ngươi sẽ thuận lợi hơn.”
Thấy Lục Đồng im lặng, ông chợt nghĩ ra điều gì đó, vội bổ sung: “Ngươi yên tâm, ta không nói chuyện liên quan đến dược nhân ra ngoài, chỉ nói ngươi tái phát bệnh cũ.”
Lục Đồng gật đầu: “Đa tạ Y chính.”
“Khách sáo gì,” Thường Tiến lại nói: “Chuyến đi Tô Nam lần này, ngươi tìm ra Hoàng Kim Đàm, có hiệu quả lớn, ta đã viết vào tấu chương. Đợi sau này thi khảo hạch, sẽ được miễn 3 cấp, ngươi cố gắng thêm một chút, thì việc được làm Ngự Y cũng không còn xa…”
Ông đang nói hứng khởi thì bị Lục Đồng ngắt lời: “Y chính.”
“Sao vậy?”
“Ta muốn từ chức Hàn Lâm Y Quan.”
Thường Tiến ngẩn người.
“Lục Y Quan,” ông nhíu mày, “Sao ngươi lại đột nhiên nói như vậy?”
Lục Đồng khẽ gật: “Bệnh tình của ta, Y chính cũng biết rõ. Công việc ở Y Quan Viện bận rộn, ngày ngày làm việc đến khuya, không có lợi cho việc điều dưỡng. Ta muốn trở về phố Tây, chuyên tâm dưỡng bệnh một thời gian.”
“Nhưng đâu cần từ chức,” Thường Tiến vội giữ lại, “Ngươi có thể nghỉ một thời gian, ta sẽ duyệt cho ngươi nghỉ.”
“Y chính có thể cho ta nghỉ bao lâu? Mười ngày, nửa tháng hay một tháng?”
Lục Đồng mỉm cười: “Ngài cũng biết, bệnh của ta muốn khỏi hẳn không phải chuyện ngày một ngày hai.”
“Nhưng mà…”
Thường Tiến nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
Lục Đồng là một nhân tài.
Nàng đứng đầu kỳ thi mùa xuân, lại có thiên phú trong ngành y, trong số các quan y trẻ của Y Quan Viện, nàng là người xuất sắc, không ai tranh cãi. Một nhân tài như vậy rời khỏi Y Quan Viện, làm sao không tiếc nuối được.
Nhưng ông cũng biết những gì Lục Đồng nói là sự thật.
Làm quan y rất vất vả, ngày ngày trực đêm, thức khuya, không tốt cho việc dưỡng bệnh. Ông tuy tiếc tài, nhưng cũng thấu hiểu những năm tháng Lục Đồng phải chịu đựng làm dược nhân, cũng đồng cảm với nàng.
“Y chính,” Lục Đồng nhìn ông, giọng nói bình thản, “Ta đã làm đại phu nhiều năm, từng đích thân trải qua ranh giới sinh tử, đã nhìn thấu rất nhiều thứ. Y Quan Viện không phù hợp với ta. Xin ngài cho phép ta được ích kỷ một lần, để ta trở về phố Tây, sống cuộc đời t muốn sống."
Thường Tiến khẽ sững người.
Người con gái trước mặt mặc áo Y Quan, dáng vẻ thanh nhã, nét mặt sáng ngời, làm cho người ta chợt nhớ đến ngày đông ở Tô Nam ấy, nàng nằm trên giường, nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch yếu ớt.
Những lời định nói ra để khuyên nàng lại nghẹn trong cổ, không thể thốt lên được câu nào.
Hồi lâu, Thường Tiến thở dài.
“Để ta suy nghĩ thêm.”