ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 242: Hồi Kinh 1
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:53:42
Lượt xem: 9
Vào ngày thứ bảy sau đêm giao thừa, các quan y của Bình Châu đã đến Tô Nam.
Toàn bộ công việc trị dịch ở Tô Nam được bàn giao, các quan y cũng chuẩn bị trở về Thịnh Kinh.
Trước cổng thành, xe ngựa tập trung đông đúc, Thái Phương và Lý Văn Hổ tiễn biệt tại cổng. Sau lưng họ, dân chúng tự giác đi ra, dẫn đầu là những bệnh nhân từng được chữa trị tại nơi cách ly, họ cúi mình cảm tạ các quan y.
Sau khi áp dụng phương thuốc mới, những bệnh nhân bị nhiễm dịch, ngoại trừ một vài trường hợp rất nặng, dần dần đều có chuyển biến tốt.
Mấy tháng ở Tô Nam, các quan y đến từ Thịnh Kinh ngày ngày bận rộn ở nơi cách ly, vất vả mệt nhọc. Khí hậu Thịnh Kinh và Tô Nam không giống nhau, các quan y lớn tuổi thường phàn nàn rằng mùa đông ở Tô Nam ẩm lạnh thấu xương, ngày nào cũng kêu gào muốn trở lại Thịnh Kinh. Thế nhưng sau một thời gian cùng chia sẻ khó khăn, đến lúc chia tay lại không khỏi cảm thấy quyến luyến.
Thúy Thúy bước đến bên cạnh Lục Đồng.
“Cảm ơn tỷ, Lục Y Quan.”
Cô bé cúi đầu, ngại ngùng không dám nhìn vào mắt Lục Đồng: “… Xin lỗi.”
“Không sao đâu.” Lục Đồng xoa đầu cô bé.
Cha mẹ Thúy Thúy đều không còn, bà mối ở nơi cách ly thương xót cảnh cô bé không nơi nương tựa, bản thân bà cũng không có con, nên quyết định nhận Thúy Thúy làm con nuôi.
Một trận dịch lớn đã khiến biết bao gia đình ở Tô Nam ly tán, để lại nhiều số phận đáng thương. Thái Phương và Lý Văn Hổ sau đó sẽ còn rất bận rộn. Đời người là thế, luôn đầy rẫy khó khăn, nhưng con người vẫn phải bước về phía trước.
“Lục Y Quan, sau này ta cũng muốn học y.” Thúy Thúy lấy hết can đảm nói, “Ta cũng muốn giống tỷ, cứu thật nhiều người.”
Cô bé đã ở nơi cách ly rất lâu, từng trực tiếp trải qua sự tuyệt vọng của bệnh tật, rồi lại chứng kiến các quan y mang đến hy vọng cho những người đang đứng bên bờ vực.
Thần Phật vô dụng, cô bé muốn trở thành người cứu giúp kẻ khác, mang đến hy vọng cho họ.
“Được,” Lục Đồng mỉm cười nói, “Thịnh Kinh có Thái Y Cục, nếu sau này muội có cơ hội đến Thịnh Kinh, hãy đến Nhân Tâm Y Quán ở phố Tây tìm ta.”
Kỷ Tuân hơi khựng lại.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nhưng nàng lại hoàn toàn không nhận ra.
Thái Phương đứng trước đoàn người, cúi người thật sâu.
“Các vị đã vượt ngàn dặm đến Tô Nam, mấy tháng qua cùng Tô Nam đồng cam cộng khổ, ân đức này, dân chúng Tô Nam không bao giờ quên.”
“Chỉ là cuộc đời luôn hội ngộ rồi chia ly. Các vị quan y trở lại Thịnh Kinh, nếu sau này có dịp đến Tô Nam, tại hạ nhất định sẽ hết lòng tiếp đãi.”
“Bảo trọng.”
Hội ngộ rồi chia ly, cuối cùng vẫn là chia ly…
Lục Đồng quay đầu nhìn lại.
Đã là mùa xuân mới, Tô Nam lâu rồi không có tuyết, ánh bình minh rực rỡ trải dài từ những ngọn núi.
Phảng phất như thấy trên đỉnh Lạc Mai Phong, có một cô bé gùi tre đi trên núi.
Cô bé đi rất chậm, từng bước từng bước, dáng vẻ trẻ con vẫn chưa phai hết. Đôi lúc có những khoảnh khắc nụ cười thoáng qua, cô bước ra từ ánh bình minh, lướt qua vai Lục Đồng.
Lục Đồng ngẩn người nhìn theo.
“Lục đại phu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-242-hoi-kinh-1.html.]
Có tiếng gọi từ phía sau, nàng quay đầu, Bùi Vân Ánh đứng trước xe ngựa, mỉm cười bước đến.
Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, sáng ngời và ấm áp. Hắn nắm lấy tay Lục Đồng: “Đi thôi.”
Nàng ngẩn ra một chút, rồi nở nụ cười.
“Được.”
Hắn nắm tay nàng lên xe ngựa, rồi tự mình leo lên ngựa đi bên cạnh đoàn xe. Đoàn xe khởi hành, giọng nói của Lý Văn Hổ vọng lại từ phía sau: “Chúc mọi người thượng lộ bình an!”
Thời gian trôi rất nhanh.
Sau Tết không lâu, tiết Xuân đến, vạn vật tràn đầy sắc xuân.
Ngày trước Lập Xuân, có phong tục “Báo Xuân.” Những cậu bé đội mũ xanh đi từng nhà trao tranh Xuân Ngưu.
Nhân Tâm Y Quán cũng nhận được một bức tranh Xuân Ngưu, dán ở cửa lớn. A Thành đi ra ngõ quan mua bánh xuân và kẹo vừng để trong mâm, phát cho mỗi bệnh nhân đến lấy thuốc một phần.
Đỗ Trường Khanh mỗi độ xuân về lại buồn ngủ, chống tay gục đầu trên quầy thuốc. Ngân Tranh đi ngang qua, nói: “Chưởng quầy, chúng ta không đi ra chợ Quan Hạng mua ít đồ sao?”
Đỗ Trường Khanh hé mắt nhìn: “Mua gì?”
“Nàng ấy sắp về Thịnh Kinh rồi, phải chuẩn bị trước một chút chứ.”
Không lâu sau Tết, Miêu Lương Phương nhờ người quen cũ ở Y Quan Viện hỏi thăm, biết tin từ Tô Nam gửi về, nói rằng việc trị dịch ở Tô Nam tiến triển rất thuận lợi. Hoàng đế đã lệnh cho nhóm quan y gần Bình Châu nhất tiếp nhận, những quan y từ Y Quan Viện trước đây không lâu nữa sẽ khởi hành trở về kinh.
Đỗ Trường Khanh đếm ngón tay tính: “Tháng trước nói mười ngày sau đến, mười ngày trước lại nói bảy ngày sau đến, bảy ngày trước bảo năm ngày đến, giờ vẫn chưa đến! Ngày tháng này còn thay đổi nhanh hơn sắc mặt nàng, ai tin thì người đó ngốc. Ta không tin, muốn đi thì tự nàng đi đi.”
Nói chưa dứt lời, A Thành từ ngoài cửa chạy vào thở hổn hển, lớn tiếng nói: “Đến rồi đến rồi!”
Đỗ Trường Khanh giật mình ngồi bật dậy: “Ai đến?”
“Lục đại phu!” Tiểu tử nói, “Lục đại phu về kinh rồi!”
Lục Đồng đã trở lại.
Các quan y đi cứu dịch ở Tô Nam trở về Thịnh Kinh vào buổi sáng mùa xuân hôm ấy, khiến hoàng thành náo nhiệt hẳn lên. Các quan y trong Y Quan Viện kéo nhau ra đón, cổng lớn Y Quan Viện đông nghịt.
Lục Đồng đi sau cùng, Bùi Vân Ánh kéo dây cương xuống ngựa, bước đến trước mặt nàng.
“Nàng về Y Quan Viện nghỉ ngơi trước, lát nữa ta sẽ đến tìm nàng.”
Từ Tô Nam về Thịnh Kinh, hành trình dài dằng dặc. Bệnh của Lục Đồng vẫn chưa khỏi hẳn, đi đường mệt mỏi, cuối cùng cũng không chịu nổi.
“Không cần, ta đi ký sổ sách xong sẽ về phố Tây một chuyến.” Lục Đồng nhìn hắn: “Huynh phải vào cung à?”
“Phải.”
Bùi Vân Ánh rời Thịnh Kinh quá lâu, mọi công việc ở Điện Tiền Ti giao cả cho Tiêu Trục Phong, trở về kinh phải vào diện kiến, báo cáo chi tiết trận chiến Kỳ Thủy với tân đế.
“Huynh đi đi.” Lục Đồng nói, “Hôm nay chắc huynh sẽ bận rộn lắm.”
“Vậy ta sẽ tìm nàng sau.”
Hắn nói xong, xoay người lên ngựa, đi cùng các cấm vệ.