Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 239: Nắm tay 2

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:48:18
Lượt xem: 9

Lục Đồng ngồi trước bàn.

Đêm dần sâu, ngọn đèn trên bàn lung lay trong gió. Nàng đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, mở cửa ra.

Một luồng gió lạnh ùa vào.

Kể từ khi tỉnh lại, ngày nào nàng cũng bị nhốt trong phòng không được ra ngoài. Thường Tiến sợ nàng hứng gió lạnh và tuyết sẽ dễ bị phong hàn. Ở trong nhà lâu như vậy, tay chân nàng cũng có phần tê cứng.

Lục Đồng nghĩ ngợi một lát, lấy một chiếc đèn lồng từ góc tường ra, xách ra ngoài.

Vừa đi được hai bước, phía sau đã vang lên một giọng nói: "Muộn thế này, nàng định đi đâu?"

Nàng ngoảnh lại, nàng một người bước ra từ bóng cây trong sân.

Đêm khuya, ánh đèn lồng chỉ chiếu sáng một khoảng nhỏ dưới chân. Bùi Vân Ánh từ trong bóng tối bước ra, ngũ quan sắc nét dưới ánh đèn vàng nhạt lại trở nên dịu dàng lạ thường. Hắn tiến đến trước mặt nàng, nhíu mày nhìn một lúc rồi cởi áo khoác ngoài của mình choàng lên người nàng.

Lục Đồng hỏi: "Sao huynh lại ở đây?"

"Ta đến tìm nàng," hắn thở dài, "ai ngờ trong phòng nàng lại có người, sợ làm phiền hai người tâm sự nên đợi ở đây."

Tâm sự?

Lục Đồng ngạc nhiên: "Kỷ Y Quan đến để châm cứu cho ta."

"Ồ," hắn nhướng mày, "nhưng khi rời đi, sao trông hắn ta lại thất hồn lạc phách như vậy?"

Lục Đồng: "..."

Nàng không hiểu cái gọi là "thất hồn lạc phách" trong miệng Bùi Vân Ánh là từ đâu mà ra. Rõ ràng Kỷ Tuân rất bình thường.

Bùi Vân Ánh liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu chỉnh lại áo khoác trên người nàng chặt hơn, hỏi: "Túm lại là bây giờ nàng định đi đâu?"

"Trong phòng ngột ngạt quá, ta muốn ra ngoài đi dạo."

Trời đã khuya, dù không có tuyết rơi, nhưng đêm đông ở Tô Nam vẫn lạnh lẽo vô cùng.

Chính nàng cũng cảm thấy ý định này có phần quá đáng. Ngay lúc đó, một bàn tay đột nhiên vươn ra, nắm lấy tay nàng.

Bàn tay ấy ngón tay thon dài, rõ khớp xương, lại ấm áp. Hắn nắm lấy tay nàng. Lục Đồng nghiêng đầu nhìn, hắn như không hay biết, chỉ nói: "Quả thật có chút ngột ngạt, đi thôi."

Lục Đồng ngẩn ra, nhưng hắn đã nắm tay nàng đi lên phía trước.

Trước cổng viện có cấm vệ đang trực. Thấy hai người bước ra, họ cúi đầu hành lễ, ánh mắt lại rơi vào đôi tay đang nắm chặt của họ, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Lục Đồng hơi ngượng ngùng, muốn rút tay ra, nhưng Bùi Vân Ánh lại nắm rất chặt.

Nàng im lặng một lúc, từ bỏ việc vùng vẫy, khóe môi khẽ cong lên một độ cong khó nhận ra.

Ánh sáng từ đèn lồng rọi xuống, tuyết dưới đất phản chiếu một lớp ánh sáng ấm áp lấp lánh. Nhìn ra xa, tuyết trắng khắp nơi. Đôi giày dẫm lên mặt đất phát ra âm thanh "xào xạc". Gió lạnh thổi qua, nhưng được cuốn trong chiếc áo khoác rộng lớn của hắn, nàng cảm thấy ấm áp vô cùng.

Lục Đồng khẽ cúi mắt.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Từ khi xuống núi Lạc Mai Phong mấy ngày trước, Bùi Vân Ánh luôn ở bên cạnh nàng.

Như thể bị cảnh tượng nàng phát bệnh làm sợ hãi, hắn không rời khỏi nàng một khắc. Sau đó khi nàng tỉnh lại, Lâm Đan Thanh lén thì thầm vào tai nàng:

"Vị Chỉ Huy Sứ Điện Tiền Ti này, trước đây ai cũng nghĩ là cao cao tại thượng, không sợ bất cứ điều gì, ai ngờ khi hoảng loạn lên cũng khá chật vật. Ta thấy, nếu lúc đó muội xảy ra chuyện gì, có khi hắn sẽ không bắt Y Quan bồi táng như trong mấy tiểu thuyết hoang đường kia viết đâu..."

"... Hắn sẽ tự mình bồi táng."

Lục Đồng không nhịn được liếc nhìn hắn một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-239-nam-tay-2.html.]

Người thanh niên bước đi trên nền tuyết, bóng đêm như khói sương, làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn của hắn. Trên khuôn mặt hắn không còn vẻ lạnh lẽo như trước đây nữa, ánh mắt hắn dịu dàng, như giọt lệ ấm áp mà nàng thấy khi tỉnh lại.

Cảm nhận ánh mắt nàng, Bùi Vân Ánh cúi đầu nhìn qua, Lục Đồng vội ngoảnh đầu, dời ánh nhìn đi.

Hắn khựng lại một chút, khóe môi thoáng nở nụ cười, nhưng giọng điệu vẫn nhạt nhẽo: "Nhìn đường đi."

Nàng cúi đầu, cố ý giẫm lên một viên đá nhỏ, thân mình hơi nghiêng, được hắn nắm tay giữ lại thật chặt.

Bùi Vân Ánh "Chậc" một tiếng, nhìn nàng đầy ý cười: "Nàng cố ý đấy à?"

"Không có."

Hắn không nói gì, cũng không so đo trò nghịch ngợm của nàng, chỉ nắm tay nàng chặt hơn.

Lục Đồng không nói gì.

Đi đến cuối đường, gần đến ngôi miếu đổ nát bên cạnh pháp trường. Nay nơi bệnh dịch đã dời đi, trước cửa miếu chỉ còn một ngọn đèn leo lét. Theo hướng đó nhìn ra xa, là hướng Lạc Mai Phong, ánh trăng soi tuyết, khiến tuyết tích thành một lớp sáng mờ mờ.

Lục Đồng dừng bước.

Trong mơ, căn nhà tranh ấy dường như vẫn như xưa, nhưng nay nhìn lại, khung cảnh đã không còn nặng nề như trước, có lẽ là do gánh nặng đã được buông xuống.

"Lục Đồng," bên cạnh vang lên giọng nói của Bùi Vân Ánh. Hắn hỏi: "Có một chuyện, ta rất tò mò."

"Chuyện gì?"

Im lặng một lúc, hắn nói: "Ta thấy bia mộ của Mạc Như Vân trên núi. Bà ấy qua đời khi nào?"

Trên vùng cỏ hoang của Lạc Mai Phong, mười bảy ngôi mộ đập vào mắt người nhìn. Trên bia nàng khắc hai chữ "Ân Sư", nhưng rõ ràng nàng chỉ là công cụ thử thuốc của Mạc Như Vân.

Mọi việc phức tạp chồng chéo, mơ hồ khó hiểu.

Tâm tư Lục Đồng chấn động, ngước nhìn người bên cạnh.

Hắn cúi mắt, ánh mắt phản chiếu đêm Tô Nam mơ hồ, giọng rất dịu dàng nhưng câu hỏi lại rất sắc bén.

"Hai năm trước." Lục Đồng trả lời.

"Vậy là nàng xuống núi sau khi bà ấy qua đời?"

"Đúng vậy."

Hắn hơi gật đầu: "Thì ra là vậy." Rồi không hỏi thêm gì nữa.

Như thể cố tình tránh né câu hỏi này.

Gió thổi khẽ qua, Lục Đồng nhìn xa xăm. Trong bóng đêm, Lạc Mai Phong chỉ còn là một bóng dáng mờ mờ cao lớn, như một lớp u ám không tan phủ trên bầu trời Tô Nam.

Những thứ xưa cũ, nàng luôn ép buộc bản thân lãng quên. Nhưng đêm nay lại khác. Có lẽ bởi ánh mắt dịu dàng của hắn, hoặc có lẽ bởi chiếc áo khoác trên vai ấm áp lạ thường, nàng không bị cái lạnh của gió tuyết làm cho tê tái, vì thế mà nàng cảm thấy bình thản và nhẹ nhõm vô cùng.

"Trước đây huynh từng hỏi ta, khi g.i.ế.c Kha Thừa Hưng có sợ hãi không." Lục Đồng bất chợt mở miệng.

Bùi Vân Ánh sững lại.

Đó là chuyện từ rất lâu trước đây. Khi ấy hắn đã biết bí mật báo thù của nàng, bâng quơ dò hỏi, nhưng bị nàng khéo léo né tránh.

"Không có."

Câu trả lời đã chậm trễ từ lâu lại khiến hắn bất chợt nhíu mày, Bùi Vân Ánh nhìn nàng: “Lục Đồng…”

Nàng ngẩng lên, nhìn sâu vào nơi mịt mờ của Lạc Mai Phong.

“Thật ra, người đầu tiên ta giết, không phải là Kha Thừa Hưng.”

Loading...