Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 238: Cáo biệt 2

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:48:14
Lượt xem: 5

Lục Đồng để mặc bà ta kéo mình đi, như ngày nhỏ lần đầu lên núi, phó mặc số phận mơ hồ không biết tương lai sẽ ra sao vào tay người khác, bước về nơi nàng đã quen thuộc đến mức đau lòng, nơi nàng đã trải qua bao nhiêu năm tháng ẩn dật.

Cha mẹ, ca ca, tỷ tỷ đều đã không còn.

Kẻ thù cũng không còn.

Nàng không thể quay về nhà cũ của gia đình họ Lục. Nghĩ lại, ngoài đỉnh Lạc Mai Phong này, nàng chẳng còn nơi nào để dừng chân.

Người cũ đã mất, chẳng còn gì cả.

Lục Đồng cứ mơ màng để người phụ nữ đó kéo đi, nhưng lúc đó, nàng ngửi thấy một mùi hương thơm mát và lạnh lẽo.

Hương thơm như có như không, dịu dàng nhưng lạnh lùng, làm đầu óc nàng bỗng tỉnh táo lại trong chốc lát, như thể có người đang thì thầm bên tai nàng.

Hắn nói: “Nàng thật sự bỏ được tất cả những điều này sao, không còn một chút vương vấn với những người này ư?”

Hắn nói: “Hãy học cách trân trọng chính mình.”

Hắn nói: “Lục Đồng, ta quan tâm đến nàng hơn.”

Như thể có điều gì đó rất quan trọng dần trở nên rõ ràng trong tâm trí nàng, xua tan nỗi sợ hãi và mơ hồ.

Lục Đồng dừng bước.

“Bà nói sai rồi.” Nàng cất lời.

Vân Nương ngạc nhiên.

Nàng nhìn bà ta: “Ta và bà không giống nhau.”

“Ồ? Không giống chỗ nào?”

“Ta là một đại phu.”

“Đại phu?”

Sắc mặt Vân Nương dần thay đổi, cười nhạt một tiếng đầy mỉa mai: “Ngươi là loại đại phu gì? Ngươi cứu được ai? Ngay cả bản thân cũng không cứu nổi, Tiểu Thập Thất.”

“Ta cứu được.”

Nàng nhìn thẳng vào người phụ nữ, không còn lặng lẽ và rụt rè tránh né ánh mắt sâu xa của đối phương như nhiều năm trước nữa.

Hoa mai trên Lạc Mai Phong vẫn rất rực rỡ. Trước đây, nàng luôn thấy sắc đỏ ấy thật đáng sợ, nhưng giờ nhìn lại, lòng nàng lại một mảnh bình thản.

“Ta đã cứu rất nhiều người. Ngô Hữu Tài, Hà Tú, di nương của Lâm Đan Thanh, Bùi Vân Thục, dân chúng Tô Nam… Sau này ta sẽ còn cứu được nhiều người hơn nữa.”

Lục Đồng nói: “Ta cũng cứu được chính mình.”

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Vân Nương nhìn nàng: “Ngươi còn lưu luyến điều gì? Thế gian phàm tục, lòng người hiểm ác, có gì đáng để vương vấn?”

“Đúng là ta đã thấy rất nhiều con người lạnh lùng vô cảm.” Lục Đồng gạt tay bà ra: “Nhưng ta cũng gặp được rất nhiều người tốt.”

Nàng đã gặp rất nhiều người tốt.

Người huyện úy thô kệch trong pháp trường cho nàng kẹo, cô gái yếu đuối mà nàng cứu được từ bãi tha ma vẫn trung thành đi theo nàng, chưởng quầy miệng lưỡi cay nghiệt nhưng tốt bụng của tiệm thuốc nhỏ trong con hẻm tồi tàn, và vị đại phu tốt bụng mà nàng vô tình gặp khi còn nhỏ trên cây cầu ở Tô Nam…

Ở Tô Nam, trên Lạc Mai Phong, trên những con phố Thịnh Kinh.

Họ không nổi bật, không mạnh mẽ, chỉ như những hạt bụi nhỏ bé giữa cuộc đời, nhưng họ lại kiên cường và lương thiện, mang đến cho nàng sự ấm áp từ cuộc sống bình dị, để nàng thấy được sức sống mãnh liệt đến thế nào.

Sức sống ấy đã cứu nàng.

“Ta phải quay về rồi,” Lục Đồng nói, “Có người đang chờ ta.”

“Tiểu Thập Thất…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-238-cao-biet-2.html.]

“Ta không phải Tiểu Thập Thất,” Lục Đồng nhìn bà, khẽ lắc đầu, “Bà chưa từng hỏi tên ta. Ta họ Lục, tên Mẫn, nhũ danh Đồng Đồng.”

“Ta là con gái nhà họ Lục, là đại phu của Nhân Tâm Y Quán, là y quan của Hàn Lâm Y Quan Viện.”

“Ta không còn là dược nhân của bà nữa.”

Nói xong, nàng quay người, chạy xuống núi.

Gió núi một lần nữa lướt qua gò má nàng, qua những nơi nàng đã đi qua vô số lần. Bên tai nàng vang lên rất nhiều giọng nói, từng câu từng chữ rõ ràng.

“Bất kể Lục Đại phu muốn làm gì, Hữu Tài chỉ mong ngài thuận buồm xuôi gió, ước nguyện thành hiện thực.”

“Nào, chúc chúng ta trở thành viện sử!”

“Cô nương, ta sẽ ở đây đợi người. Người nhất định phải quay lại.”

“Phó viện sử Miêu bảo ta, ngươi là ân nhân của ông ấy, cũng là học trò của ông ấy. Ông ấy bảo ta ở trong Y Quan Viện phải chăm sóc cho ngươi thật tốt.

“Hãy nâng ly vì vị sư phụ tuyệt vời này, cảm ơn bà ấy đã tận tâm dạy dỗ Lục đại phu của chúng ta, để Tây Nhai có một nữ thần y—”

“Muội và A Ánh là bạn, gọi ta là vương phi thì xa lạ quá, muội có thể gọi ta là tỷ tỷ.”

“Tiểu Thập Thất, sau này nếu bị thương, phải chữa trị kịp thời. Ngươi là đại phu, càng phải hiểu đạo lý này.”

Những giọng nói ấy càng lúc càng gần, lấp đầy khoảng trống trong lòng nàng.

Nàng không còn cô đơn nữa. Một mạng lưới mềm mại nhưng bền chặt đã bao bọc lấy nàng, và trong câu chuyện tưởng chừng đầy bi thương, xuất hiện những con người bất ngờ. Họ gọi tên nàng, có người dịu dàng, có người lo lắng, có người vui, có người buồn, tất cả đều níu nàng lại, buộc nàng với trần thế.

Nàng có bạn bè, có tri kỷ, và có cả người mà nàng thích.

Nàng không còn là một người đơn độc.

Lục Đồng chạy càng lúc càng nhanh, làn sương trắng tan dần theo bước chân nàng. Phía cuối con đường, nàng nhìn thấy một cánh cửa. Cánh cửa ấy trong đêm tối phát ra ánh sáng vàng nhạt, lúc mờ lúc tỏ, trong đêm tuyết không chịu tắt.

Nàng đẩy cửa ra.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

“Có rồi! Có hơi thở rồi!”

Trong phòng bỗng vang lên một tiếng reo.

Thường Tiến mừng rỡ đến nỗi không kìm được, giữ lấy cánh tay người đang nằm trên giường.

Nhịp đập yếu ớt, tựa như ngọn nến sắp tắt, nay lại xuất hiện, như một kỳ tích bất ngờ, khiến tất cả mọi người trong phòng sửng sốt.

Lâm Đan Thanh nước mắt như mưa: “Lục muội muội—”

Họ đã tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, rằng nàng giống như ngọn nến kia, sẽ không thể bừng sáng thêm lần nữa. Nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, ánh sáng lại lóe lên.

Lục Đồng mở mắt.

Bên ngoài rất ồn ào. Nàng nghe thấy tiếng Thường Tiến đang lớn giọng nói gì đó với các y quan bên ngoài, tiếng cười vui mừng của Lâm Đan Thanh đầy kích động, tiếng hỏi han của Kỷ Tuân bị tiếng bước chân hỗn loạn ngoài cửa át đi, nghe không rõ.

Trước mắt nàng là một bóng dáng.

Người thanh niên ấy không còn vẻ ung dung như trong giấc mơ. Hắn nhìn nàng không chớp mắt, đôi mắt đỏ ngầu rất doạ người.

Nàng sững sờ một chút, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười.

“Bùi Vân Ánh,” Lục Đồng đưa tay chạm vào mắt hắn, “Huynh khóc sao?”

Ngay sau đó, hắn cúi xuống ôm lấy nàng, cơ thể hắn khẽ run rẩy, ôm nàng như thể dồn hết sức lực.

Lục Đồng để mặc hắn ôm, không nói lời nào, nhưng cảm nhận được một giọt nước nóng bỏng rơi xuống cổ mình, khiến nàng cảm thấy nóng rát.

Vậy nên nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lại hắn.

Loading...