Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 235: Hương khí 1

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:41:33
Lượt xem: 11

Núi đã ngừng tuyết rơi.

Những cành mai phủ sương lạnh giá, Lục Đồng đột ngột rùng mình một cái.

Bùi Vân Ánh cúi mắt nhìn nàng.

Nàng đứng trước mặt hắn, chiếc áo bông màu xám xanh bao bọc thân hình gầy gò, càng khiến cả người nàng trông nhợt nhạt, yếu đuối hơn. Tất cả những ai từng gặp Lục Đồng đều nghĩ nàng mảnh mai, yếu ớt. Những người hiểu rõ nàng lại biết cô lạnh lùng, điên cuồng, nhưng không ai biết rằng nàng từng là một "dược nhân" sống cô đơn trên ngọn núi tuyết phủ kín trong nhiều năm trời.

Dược nhân.

Mi mắt Bùi Vân Ánh khẽ run.

Tấm bia đá kia, dòng chữ nguệch ngoạc và quen thuộc khắc trên tấm bia đá thô sơ ấy, mà cái tên "Mạc Như Vân" lại càng quen thuộc hơn. Trước đây, tại bữa tiệc mừng của Nhân Tâm Y Quán, hắn đã từng nghe Miêu Lương Phương nhắc đến cái tên này.

"Hôm ấy, quan sai đào được rất nhiều hài cốt trẻ em trong sân sau của tiểu thư nhà họ Mạc, sau này mới biết, vị tiểu thư này đã bí mật nuôi dược nhân thử thuốc từ lâu."

"Lúc đầu, chỉ có những a hoàn, nữ tỳ trong viện của cô ta, nhưng việc thay đổi người hầu liên tục trong một tháng khiến người khác nghi ngờ. Sau đó, bà ta mua những đứa trẻ nghèo khó từ những người buôn nô lệ, vì bà ta trả giá cao nên dần dần gom được một nhóm người chuyên tìm trẻ ăn xin, con nhà nông trong kinh thành để mua."

"Bà ta giấu những đứa trẻ trong mật thất, cung cấp đồ ăn, thức uống rồi cho chúng uống đủ loại độc dược, sau đó giải độc, cứ như vậy lặp đi lặp lại. Thân thể trẻ nhỏ vốn yếu ớt, không chịu nổi dày vò, nhiều nhất cũng chỉ sống được vài tháng rồi chết."

Trong miệng Miêu Lương Phương, vị y quan nuôi dược nhân kia cuối cùng đã c.h.ế.t trong biển lửa. Tuy nhiên, tấm bia đá tại Lạc Mai Phong chứng tỏ rằng Mạc Như Vân lúc đó vẫn chưa chết.

Hắn không biết Mạc Như Vân làm thế nào thoát khỏi Thịnh Kinh, nhưng hắn rất rõ ràng, Lục Đồng – người khắc chữ "Ân sư" trên tấm bia đá – tuyệt đối không chỉ là "lương đồ" của vị y quan độc ác ấy.

Phía sau bia đá là một hàng mộ vô danh, tổng cộng có mười sáu ngôi, và khi họ lần đầu gặp nhau, nàng tự xưng mình là "Thập Thất."

Thập Thất – dược nhân thứ mười bảy, người thứ mười bảy chuẩn bị bị chôn vào mộ.

Tim Bùi Vân Ánh rung động dữ dội.

Nhiều chuyện trước đây không hiểu, giờ phút này bỗng chốc sáng tỏ.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Lần đầu tiên gặp Lục Đồng, nàng đang nhặt xác người c.h.ế.t tại pháp trường Tô Nam. Lý Văn Hổ từng nói rằng sau đó hắn từng gặp lại nàng ở pháp trường, chứng tỏ nàng nhặt xác không chỉ một lần.

Mật tín của huyện Thường Vũ miêu tả Tam tiểu thư nhà họ Lục kiêu căng, ngang ngạnh, hoạt bát, thông minh. Nhưng Lục Đồng xuất hiện ở Nhân Tâm Y Quán tại Thịnh Kinh thì lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt so với mật tín.

Một cô gái nhỏ rời nhà từ thuở thiếu thời đã phải trải qua những gì, mà lại có thể g.i.ế.c người chôn xác mà không hề biến sắc? Khi trả thù, nàng liều lĩnh, điên cuồng đến quyết tuyệt.

Tại sao nàng luôn không đề cập tới quá khứ ở Tô Nam? Tại sao nàng có thể hành động tự nhiên, quen thuộc với ngọn núi hoang mà người khác tránh xa? Trong căn nhà cỏ, dây thừng kỳ lạ đủ kích cỡ, dấu tay sâu hoắm trên tường... Ngày ấy, tại bữa tiệc mừng, ánh mắt nàng thất thần một cách bất thường.

Trong căn nhà nhỏ ở trà trang làng Mãng Minh, nàng cầm bát trà, giọng điệu bình thản châm biếm hắn: "Đại nhân có lẽ sẽ thất vọng, ta bách độc bất xâm."

Nãng thực sự rất biết nhẫn nại.

Hắn hoàn toàn không nhận ra chút nào.

Những khoảng cách nàng cố tình tạo ra, cái gọi là "tuyệt đối không thể," những khoảnh khắc điên cuồng và yếu đuối thoáng qua, cuối cùng, trong khoảnh khắc này ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, thành một đáp án trọn vẹn.

"Lục Đồng," Bùi Vân Ánh nhìn nàng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Có phải, nàng từng làm dược nhân, làm người thử thuốc của Mạc Như Vân không?"

Lục Đồng cứng đờ ngẩng đầu lên.

Lần đầu gặp, Bùi Vân Ánh luôn cao cao tại thượng, tự tin nắm chắc phần thắng, trêu chọc, thăm dò, chất vấn, giống như một cái bóng phiền phức không thể rũ bỏ. Nàng luôn muốn kéo hắn xuống, tháo bỏ chiếc mặt nạ lúc nào cũng thoải mái của hắn.

Sau đó, khi đã bắt đầu hiểu biết nhau, quen thuộc, giao đấu, hắn hiểu rõ bí mật ẩn giấu của nàng, nằng cũng biết hắn không đơn giản như bề ngoài.

Khoảng cách cố tình vạch ra, bất tri bất giác, sau quá trình tiếp xúc, đã bị xoá nhoà từ lúc nào. Ánh mắt hắn nhìn nàng ngày càng dịu dàng, nụ cười không còn vô vị như trước. Lúc này đây, ánh mắt hắn phức tạp đến mức khiến mắt nàng cay cay, cảm xúc trong tim cuồn cuộn.

Nàng không thể đối mặt.

Nàng theo bản năng muốn chạy trốn.

Nàng muốn tránh xa kết cục đang dần bi thương này, nàng hy vọng câu chuyện của mình kết thúc nhẹ nhàng hơn, dù đột ngột cũng được, chứ đừng nặng nề, chậm rãi chìm vào vũng bùn, khiến người đứng bên bờ cũng đau lòng vì nàng.

Cơn đau quen thuộc nơi lồng n.g.ự.c dần dâng lên, như dòng sóng đắng chát, sắp nhấn chìm nàng. Lục Đồng đẩy hắn ra, quay người đi về phía trước.

Đi được vài bước, nàng không nhịn được ôm lấy ngực, dựa vào tường, từ từ khụy xuống.

Bùi Vân Ánh thấy vậy, tiến tới đỡ lấy thân thể đang trượt xuống của nàng, lo lắng hỏi: "Nàng sao vậy?"

Lục Đồng quay đầu, "phụt" một tiếng, phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Ánh mắt Bùi Vân Ánh thay đổi dữ dội, vội ôm lấy nàng: "Lục Đồng?"

"Ta…"

Cơn đau trong lồng n.g.ự.c dữ dội hơn bất cứ lần nào trước đây, cơn đau luôn bị nàng dồn nén bấy lâu nay giờ đây ào ạt kéo tới. Nàng đau đến mức cả người run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, co rúm trong lòng hắn, khó khăn nói: "Mang hoa của ta về… Hoàng Kim Đàm…"

Nói xong câu này, nàng không chịu đựng nổi nữa, trước mắt tối sầm, ngất lịm đi.

Thứ cuối cùng nàng nghe thấy là tiếng gọi gấp gáp của Bùi Vân Ánh.

"Lục Đồng!"

……

Lục Đồng có một giấc mơ ngắn ngủi.

Nàng mơ thấy năm ấy ở huyện Thường Vũ, tuyết rơi trắng xóa, nàng gặp Vân Nương đang định lên xe ngựa trước cửa phủ Lý Tri Huyện.

Vân Nương đỡ nàng đang quỳ lạy, cứu sống người nhà họ Lục, nàng theo Vân Nương đến Tô Nam, sống tại Lạc Mai Phong.

Thử thuốc, thử độc, học y, học dược, nàng sống ở Lạc Mai Phong nhiều năm, đã sớm quen thuộc hết mọi ngóc ngách nơi đó. Khi xuống núi, nàng quay đầu nhìn lại căn nhà gỗ nhỏ cô độc trên núi, cùng mười bảy ngôi mộ lẩn khuất trong cỏ cây rậm rạp.

Ngôi mộ thứ mười bảy không phải nàng.

Mà là Vân Nương, người đã đưa nàng lên núi.

Khi tỉnh lại, trước mắt nàng là một mảng trắng xóa, nàng cảm giác mình đang nằm trên lưng ai đó, được cõng xuống núi.

Người đó đi rất nhanh, tấm lưng an toàn và ấm áp. Nàng cử động ngón tay, nghiêng đầu nhìn: "Bùi Vân Ánh?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-235-huong-khi-1.html.]

Hơi thở nóng hổi phả vào tai đối phương, Bùi Vân Ánh khựng lại, nói: "Nàng tỉnh rồi?"

"Huynh đang làm gì vậy?" Lục Đồng yếu ớt nói. Cơn đau lúc nãy giờ đã không còn rõ rệt, như cơn sóng dữ qua đi, chỉ để lại sự tĩnh lặng.

Chỉ là cơ thể nàng rất mệt, mệt đến mức nói thêm một câu cũng thấy khó khăn.

"Lúc nãy nàng ngất xỉu. Dưới núi có y quan." Bùi Vân Ánh cõng nàng, bước chân không dừng lại: "Cố gắng kiên trì một chút, ta đang đưa nàng xuống núi."

Vừa rồi, Lục Đồng phát bệnh.

Hắn đã xem tay nàng, không có vết ban đào hay ban tím, chứng tỏ không phải dịch bệnh. Tuy nhiên, dáng vẻ nàng run rẩy trong lòng hắn lúc nãy khiến hắn thực sự rất sợ.

Hắn không phải y quan, điều duy nhất có thể làm là nhanh chóng đưa nàng xuống núi tìm Thường Tiến.

"Hoa của ta đâu?"

"Đều mang theo rồi."

Lục Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, không hiểu vì sao, trong khoảnh khắc này, trái tim nàng lại trở nên yên bình lạ thường. Như một tảng đá khổng lồ treo lơ lửng cuối cùng rơi xuống đất vào lúc nào đó, bất lực nhưng lại tràn đầy giải thoát.

Cuối cùng thì Bùi Vân Ánh cũng đã biết.

Thật ra nàng luôn không muốn hắn biết rằng, nàng cũng đã từng cố gắng cứu lấy chính mình. Nhưng trong những năm tháng ở Lạc Mai Phong, chất độc ấy đã trở thành một phần cơ thể nàng, hòa làm một với nàng mãi mãi.

Trên đời có lẽ không còn loại độc nào có thể làm hại nàng nữa.

Nhưng đồng thời, trên đời cũng sẽ không có bất kỳ loại thuốc nào có thể cứu nàng.

Nàng vốn là người định sẵn sẽ chìm vào vũng lầy, thế mà ngay trước khoảnh khắc chìm xuống cuối cùng, nàng lại gặp được người mình muốn ở bên.

Thật đáng tiếc.

Lục Đồng khẽ nhắm mắt.

"Huynh điên rồi à," trong mắt nàng ướt lệ, nhưng lại khẽ cười, trách móc nhẹ, "không có ta dẫn đường mà cũng dám xuống núi."

Bùi Vân Ánh quay lưng về phía nàng, giọng điệu bình thản: "Khi lên núi ta đã buộc vải đỏ làm dấu. Lục Đại phu yên tâm, chọn người vào Điện Tiền Ti không chỉ dựa vào nhan sắc."

Lục Đồng bật cười "phì" một tiếng.

Câu nói ấy trước đây hắn đã từng nói, khi chưa biết gì cả, khi cô vẫn còn mơ hồ về tương lai, vừa trêu đùa vừa hài hước. Chỉ là lúc này nghe lại, câu nói đùa ấy dường như mang theo chút bi thương.

"Sao huynh không buộc vải che mắt," nàng chạm vào đôi mắt của Bùi Vân Ánh, hàng mi dài như cánh bướm nhẹ nhàng khẽ động, khiến tay nàng nhột nhột: "Không sợ mù à?"

"Đúng là nguy hiểm, nên Lục Đại phu, hãy nhìn giúp ta, đừng ngủ."

Giọng hắn đã cố gắng dịu dàng hết mức, nhưng Lục Đồng lại nhìn thấy trên mặt hắn không có chút nụ cười nào. Nàng chưa bao giờ thấy vẻ mặt của Bùi Vân Ánh như vậy, làm nàng nhớ lại đêm ở phủ Văn Quận Vương, khi Bùi Vân Thục sinh hạ Bảo Châu.

Nàng bỗng thấy lòng chua xót.

Người ở lại rất đau, nàng biết cảm giác đó.

Nàng không muốn Bùi Vân Ánh cũng phải nếm trải cảm giác ấy.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, cuối cùng mọi chuyện vẫn không như ý nguyện.

Hương thơm mát dịu từ người hắn truyền đến, vừa nhẹ nhàng vừa lạnh lẽo. Lục Đồng tựa đầu vào gương mặt hắn, hơi mơ màng thì thầm: "Huynh thật thơm… Ta thích mùi hương túi thơm này."

Bùi Vân Ánh ngẩn người.

Nàng từng không chỉ một lần nói rằng nàng muốn "Tiêu Quang Lãnh" của hắn. Ban đầu hắn chỉ nghĩ đó chỉ là lời đùa, sau hắn mới nhận ra, hoá ra nàng không hiểu ý nghĩa của "tình nhân hương". Hắn đã cố gắng né tránh để không gây hiểu lầm, nhưng giờ đây lại hối hận.

Tại sao hắn không nhận ra sớm hơn?

Tại sao đến giờ mới hối hận?

Quá muộn rồi, hắn lúc nào cũng quá muộn.

Bùi Vân Ánh khẽ nói: "Nếu nàng thích, đợi nàng khỏe lại, ta sẽ tặng nàng một túi thơm, được không?"

Lục Đồng không trả lời.

Nàng rất gầy, như một bông tuyết, vừa nặng nề vừa nhẹ bẫng, tựa trên lưng hắn, hơi thở yếu ớt, ngoan ngoãn đến mức trước đây chưa từng thấy.

Nhưng hắn thà rằng nàng vẫn như lần đầu gặp mặt, thông minh sắc sảo, trêu đùa tất cả mọi người, ít nhất khi đó nàng vẫn còn sống động, như một ngọn lửa. Không giống bây giờ, ngọn lửa ấy dần tàn lụi, chỉ còn lại chút tro tàn sắp tắt.

Lục Đồng nghiêng đầu, tựa sát vào tai hắn, môi mềm mại, hơi ấm áp, lẩm bẩm vài câu.

Bùi Vân Ánh ngoảnh lại, giọng nàng rất nhẹ, nhanh chóng bị nhấn chìm trong gió tuyết, nghe không rõ.

"Nàng nói gì?"

Lục Đồng quay đầu đi.

Tuyết ở Lạc Mai Phong lại bay đầy trời, từ những bông tuyết nhỏ hóa thành những bông tuyết lớn, rơi xuống người họ. Nàng nằm trên lưng Bùi Vân Ánh, được che bởi chiếc áo choàng, những hạt tuyết nhanh chóng phủ đầy trên đầu hai người, nhìn từ xa chẳng khác nào một đôi tình nhân tóc bạc.

"Tuyết rơi rồi sao?"

Nàng đưa tay về phía bầu trời, nhẹ nhàng đón lấy một bông tuyết. Tuyết rơi xuống lòng bàn tay, từ một hình dáng hoàn chỉnh, dần dần tan đi, rồi biến mất không còn gì.

Lục Đồng lẩm bẩm.

"Tuyết Nguyệt tối tương nghi, Mai Tuyết đều thanh khiết tuyệt trần... Năm ngoái, khi Giang Nam có tuyết, cuối tháng mai cũng nở rộ."

"Năm nay mai sớm khai hoa, vẫn giống như ánh trăng năm trước... Lạnh lẽo, kiêu sa, ánh sáng đơn độc làm bừng sáng đôi mắt, chỉ thiếu... một chút tuyết mà thôi."

Bùi Vân Ánh sững người, dịu giọng hỏi: "Đây là bài gì vậy?"

Nàng không trả lời, tựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt lại.

Loading...