ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 234: Dược nhân 2
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:41:31
Lượt xem: 8
Đêm đó dài dằng dặc.
Không biết là do bị Bùi Vân Ánh quấy rầy hay vì suy nghĩ bận lòng, sau khi thiếp đi, Lục Đồng không còn gặp ác mộng nữa.
Khi tỉnh dậy, trời đã sáng.
Nàng ngồi dậy, ngọn đèn dầu trên bàn đã cạn, trong phòng không còn ai.
Đẩy cửa bước ra, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi.
Khắp núi tuyết phủ trắng, sức nặng của tuyết ép cành mai cong xuống, cả đỉnh Lạc Mai Phong như khoác một lớp bạc. Chỉ có bầu trời vẫn âm u, mây đen dày đặc, mang một vẻ lạnh lẽo hoang vắng như mọi khi.
Lục Đồng đứng trước cửa, ngẩn người giây lát.
Nàng đã ở đỉnh Lạc Mai Phong bảy năm, tuyết ở đây nàng đã thấy hàng nghìn lần, nhưng chỉ hai năm xa Thịnh Kinh, quay lại đây, nàng lại thấy có chút không quen.
Thói quen quả là thứ đáng sợ, có thể thay đổi mọi thứ.
Nàng ôm giỏ thuốc, đi về phía cây mai đỏ.
Vân Nương từng thích trồng các loại độc dược và thảo mộc trước căn nhà này. Dưới tán mai đỏ, là nơi thảo dược mọc nhiều nhất.
Giờ đây, Xích Mộc Đằng đã héo, nhưng đã lên đến tận đỉnh Lạc Mai Phong, về tay không thì thật không đáng. Lục Đồng nghĩ, nếu có thể mang theo vài loại thảo mộc, dù độc hay không, cũng có thể làm nguyên liệu cho bài thuốc mới.
Khi đến gần cây mai đỏ, những bụi thảo dược vốn xanh tốt giờ đã bị tuyết đè nát tơi tả, không còn vẻ tươi tốt trước đây, chỉ còn vài cụm lác đác, đứng lẻ loi.
Nàng khẽ thở dài.
Dù là loại cây độc nhất, cũng cần người chăm sóc. Không ai trông nom, nó cũng sẽ tàn úa theo thời gian.
Nàng đặt giỏ thuốc xuống đất, quỳ xuống nhặt những nhánh cây còn nguyên vẹn, cẩn thận từng chút một.
Số thảo mộc còn lại chẳng bao nhiêu, nàng hái một lúc đã hết. Vừa định đứng dậy rời đi, ánh mắt nàng bỗng bắt gặp một mảng màu vàng nhạt lấp ló dưới gốc cây mai.
Giữa nền tuyết trắng, màu vàng ấy thật nổi bật. Nàng nhíu mày , bước đến gần hơn, cúi người phủi lớp tuyết ra. Khi nhìn rõ thứ bên dưới, nàng sững sờ.
“Hoàng Kim Đàm?”
“Sao lại…” Nàng không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Ở đỉnh Lạc Mai Phong, Vân Nương chỉ trồng những loài cây độc.
Những loại thảo mộc lành tính với bà ta là vô dụng, không cần thiết phải đem lên núi.
Có lần, Vân Nương nhận được một túi hạt giống Hoàng Kim Đàm – loài hoa quý mọc ở Tây Vực, không có độc, trái lại còn có khả năng giải nhiệt độc. Vân Nương định vứt bỏ, nhưng Lục Đồng đã lén nhặt lại sau lưng bà ta.
Bà trồng hạt giống ở sau nhà, chăm sóc cẩn thận, mỗi ngày đều đến xem, nhưng loài hoa ấy mãi không mọc. Nàng thấy lạ, bới lớp đất lên thì phát hiện hạt giống đã mục nát.
Vân Nương đứng tựa cửa, lạnh lùng nhìn nàng, nở nụ cười nhàn nhạt: “Hoàng Kim Đàm kỵ lạnh, thích ấm. Ở đỉnh Lạc Mai Phong này, nó không thể nảy mầm.”
“Tiểu Thập Thất, sao ngươi lại phí công vô ích như thế?”
Lục Đồng mím môi không đáp, trong lòng càng thêm chấp nhất.
Khi ấy, nàng tự nhủ nếu có thể trồng được một loài cây giải độc ở nơi này, có lẽ nàng sẽ chứng minh được rằng con người có thể xoay chuyển số mệnh. Nhưng dù nàng có trồng đi trồng lại bao lần, cẩn thận chăm bón, hạt giống vẫn không nảy mầm.
Sau khi Vân Nương chết, trước khi xuống núi, Lục Đồng đã rải toàn bộ số hạt Hoàng Kim Đàm còn lại dưới tán mai đỏ.
Vân Nương đã đúng. Trên đỉnh Lạc Mai Phong, không thể trồng được cây giải độc. Đôi khi, số phận đã được định đoạt từ lúc bắt đầu.
Lục Đồng quỳ xuống, tay nhẹ nhàng chạm vào những bông hoa nhỏ xinh.
Chúng không lớn hơn hoa tầm xuân là bao, màu vàng rực rỡ, giống hệt như trong sách mô tả. Trong lớp tuyết, những bông hoa vàng rực khẽ lay động, tựa như những tia sáng làm bừng sáng đôi mắt người nhìn.
Nàng nhẹ nhàng chạm tay vào.
Những bông hoa nhỏ bé mà nàng từng nghĩ sẽ không bao giờ mọc được, giờ đây, sau khi nàng rời đi, trong cơn bão tuyết lạnh lẽo, chúng lại tự mình nở rộ, kiên cường tỏa sáng.
Nhìn những bông hoa ấy, bỗng dưng mắt nàng nóng lên, nước mắt từ từ rơi xuống.
...
“Rắc!”
Tiếng cành mai gãy giòn vang lên trên nền tuyết.
Có người bước qua bụi cỏ phía sau căn nhà, bên hông giắt một thanh đao bạc sắc lạnh.
Lúc này, Lục Đồng vẫn đang say ngủ. Bùi Vân Ánh không đánh thức nàng, một mình bước ra ngoài kiểm tra xung quanh.
Sau một đêm tuyết lớn, đỉnh Lạc Mai Phong trắng xóa. Từ trên núi nhìn xuống, bốn phía chỉ thấy một vùng mênh m.ô.n.g bát ngát, người thường vào núi rất dễ lạc đường.
Lý Văn Hổ, huyện úy Tô Nam, từng ra sức ngăn cản các y quan lên núi, cũng không phải là kẻ nhát gan. Thực tế, ngay cả cấm vệ Điện Tiền Ti khi vào núi tuyết cũng rất nguy hiểm.
Ấy vậy mà Lục Đồng lại thong dong như cá gặp nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-234-duoc-nhan-2.html.]
Bùi Vân Ánh bước từng bước trên tuyết, dáng vẻ nhàn nhã.
Lục Tam cô nương ở huyện Thường Vũ, sau này trở thành nữ y Thập Thất của Tô Nam, giữa hai thân phận ấy dường như có một khoảng trống. Và nàng bảo vệ khoảng trống ấy một cách rất cẩn thận, như đang giữ một bí mật kinh thiên, không để ai chạm tới.
Nơi hoang vu đổ nát, căn nhà xiêu vẹo, chiếc giường hẹp, sợi dây thừng và những vết cào… Hắn từng nghĩ mình đã hiểu nàng đủ nhiều, nhưng lúc này lại thấy mọi thứ càng thêm mơ hồ. Nếu nàng không mở lòng, hắn không thể bước vào. Giữa hai người tồn tại một sợi dây vô hình, khiến nàng không thể đối diện với chính mình.
Bùi Vân Ánh dừng bước.
Trước mặt hắn là một bãi cỏ hoang.
Phía sau căn nhà, bãi cỏ mọc lộn xộn, tuyết đè ép những bụi cây gãy đổ tan tác. Nhưng giữa những bụi cỏ rối ren, lại có một hàng gò đất nhô lên rõ ràng.
Tuyết trắng phủ khắp nơi, một vài gò đất bị tuyết che lấp, tạo nên những ụ đất nhô cao rõ nét. Một hàng dài những gò đất nằm ngay ngắn, trông rất nổi bật trong đám cỏ hoang.
Bùi Vân Ánh nhíu mày, ánh mắt dần trầm xuống.
Đây là nơi từng là chốn ở của Lục Đồng.
Phía sau căn nhà, lại có nhiều ngôi mộ khiến người ta phải giật mình như thế này.
Ánh mắt hắn dừng lại trên một ngôi mộ ở hàng đầu tiên.
Ngôi mộ này khác hẳn những ngôi khác, lớn hơn rõ rệt. Trên mộ có một tấm bia đá, tấm bia dường như được đẽo gọt qua loa từ một phiến đá ngoài núi, hình dạng không ngay ngắn, mặt bia bị tuyết phủ kín.
Người thanh niên thu lại cảm xúc, bước tới hai bước, đưa tay phủi đi lớp tuyết bám trên bia.
Lớp tuyết dần rơi xuống, để lộ những chữ được khắc trên bia.
Những nét chữ cũng mờ mờ, như được khắc rất vội vàng. Nhưng hắn nhận ra ngay nét chữ ấy, chính là nét chữ của Lục Đồng—
“Ân sư Mạc Như Vân chi mộ.”
Mạc Như Vân?
Trong lòng Bùi Vân Ánh bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùng. Cái tên này nghe có vẻ quen thuộc.
Hắn nhìn dòng chữ trên bia một hồi, đang định rời đi, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, lập tức ngẩng đầu.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Trong khoảnh khắc như tia chớp lóe lên, giọng nói của ai đó vang lên bên tai—
“Mạc tiểu thư tuy thiên phú dị bẩm, nhưng những đứa trẻ bị bà ta coi là thuốc người thử thuốc là mấu chốt giúp bà ta chế ra kỳ phương. Những đứa trẻ đó sống không bằng c.h.ế.t dưới tay bà ta, vô cùng thảm khốc. Ngoại trừ đứa trẻ mới bắt kia, chẳng ai sống sót được cả.”
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Những quả Hoàng Kim Đàm rực rỡ được từng nắm, từng nắm hái xuống, đặt vào giỏ tre.
Lục Đồng hái nốt chùm Hoàng Kim Đàm cuối cùng, trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ.
“Hữu ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tâm cắm liễu liễu lại xanh.” Không ngờ những hạt giống nàng từng vô tình gieo dưới gốc cây năm nào, lại sinh trưởng và nở hoa sau bao năm tháng.
Dây Xích Mộc Đằng trên núi đã khô héo, nhưng Hoàng Kim Đàm lại trở thành hy vọng mới. Tính chất của loài thảo dược này có thể giải độc và thanh nhiệt, thật ra còn có hiệu quả cao hơn cả Xích Mộc Đằng. Dù không biết cuối cùng có thể dùng vào việc chữa dịch bệnh hay không, nhưng có hy vọng là có tất cả.
Nàng muốn đem toàn bộ số Hoàng Kim Đàm này xuống núi, như vậy chuyến đi này cũng không hề uổng phí.
Lục Đồng xách giỏ đầy thảo dược về nhà, đặt nó cạnh hòm thuốc. Nhìn quanh không thấy Bùi Vân Ánh quay lại, trong lòng nàng thoáng thắc mắc. Nàng định gọi tên hắn, nhưng chợt qua khung cửa gỗ, nàng trông thấy phía sau căn nhà thấp thoáng có một bóng người.
Chỗ đó...
Tim Lục Đồng đập thình thịch.
Trong khoảnh khắc đó, nàng không còn quan tâm đến điều gì khác, đặt hòm thuốc xuống rồi chạy ra ngoài.
Tuyết trắng phủ kín phía sau nhà, cây cỏ bị sương giá bao trùm. Chàng trai trẻ đứng giữa nền tuyết trắng, bóng lưng cao thẳng, nhưng giữa núi rừng mênh mông, lại toát lên sự cô quạnh.
Lục Đồng dừng bước sau lưng hắn.
Nghe thấy tiếng động, hắn quay lại.
Bùi Vân Ánh đứng trước mặt nàng, đôi mắt sắc sảo, đẹp đẽ của hắn lặng lẽ nhìn nàng, dường như ẩn chứa những cảm xúc cuộn trào.
Ánh mắt Lục Đồng dừng lại phía sau hắn.
Trên tấm bia mộ của Vân Nương, tuyết rơi đã được phủi sạch, nét chữ nguệch ngoạc của nàng hiện lên rõ ràng, như một bức họa bí ẩn vụng về bất ngờ bị vạch trần.
Bùi Vân Ánh nhìn chằm chằm vào nàng, từng bước, từng bước tiến lại gần.
“Vì sao nàng được gọi là Thập Thất?”
Giọng hắn khác hẳn thường ngày, bình tĩnh, nhẹ nhàng, như đang kiềm nén một cảm xúc nào đó, khiến người nghe không nhịn được mà run rẩy.
“Vì chuyện này mà nàng đẩy ta ra sao?”
Hắn bước đến trước mặt Lục Đồng, cúi xuống, chậm rãi nói.
“Nàng là người thử thuốc của Mạc Như Vân sao?”