Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 232: Nhà cũ 2

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:41:22
Lượt xem: 12

"Két—"

Cánh cửa bị đẩy ra, Bùi Vân Ánh bước vào từ bên ngoài.

Trong tay hắn là một bó cành mai khô, dường như hắn đã đặc biệt tìm những cành không bị tuyết làm ướt. Lục Đồng cúi người kéo chiếc lò cũ kỹ đã lâu không dùng ra từ dưới bàn, nhưng Bùi Vân Ánh kéo tay nàng lại: "Để ta làm cho."

Hắn nhét những cành mai được cắt gọn gàng vào lò và châm lửa bằng cây hỏa chiết.

Lục Đồng vốn lo lắng lửa sẽ không cháy, nhưng không ngờ động tác của Bùi Vân Ánh lại rất thành thạo, như thể hắn thường xuyên làm những việc này. Chỉ một lát sau, tiếng "lách tách" của lửa đã vang lên.

Cửa sổ mở hé, thỉnh thoảng có vài bông tuyết bay vào từ bên ngoài. Ánh đèn vàng mờ nhạt khiến căn nhà nhỏ giữa bão tuyết thêm phần ấm áp.

Lục Đồng nhìn hắn.

Hắn ngồi trước lò lửa, cúi đầu bẻ những cành mai còn lại trong tay, bẻ gọn chúng để dễ dàng cho vào lò.

Ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn phủ một lớp sáng mềm mại lên gương mặt thanh tú và anh tuấn của hắn. Như một thanh kiếm bạc được tra vào vỏ, hắn không lộ vẻ sắc bén, chỉ để lại sự đẹp đẽ và dịu dàng.

Không ngẩng đầu lên, hắn vẫn tiếp tục công việc, nhưng lại như thể biết nàng đang nhìn, nói: "Nhìn ta làm gì?"

Lục Đồng giật mình, vội quay đi.

Hắn khẽ cười, tay vẫn không ngừng: "Có gì muốn hỏi à?"

Sau một lúc im lặng, Lục Đồng cuối cùng cũng lên tiếng: "Sau khi ta đi, Ngân Tranh và những người khác thế nào rồi?"

Kể từ khi nàng rời Thịnh Kinh, đã một thời gian trôi qua.

Trên đường, thư từ không thông suốt, và hiện tại các trạm dịch ở Tô Nam cũng đã dừng hoạt động. Nàng không rõ Nhân Tâm y quán bây giờ ra sao.

"Họ vẫn ổn," Bùi Vân Ánh đáp.

Lục Đồng cúi đầu. Đây chính là câu trả lời mà nàng mong muốn nhất.

Trong phòng im lặng. Động tác tỉa cành mai của Bùi Vân Ánh khựng lại một chút trước khi hắn đột nhiên nói: "Lục Đồng."

Hắn tiếp: "Nàng gửi cho ta một lá thư uỷ thác như vậy, chẳng lẽ không lo ta sẽ từ chối yêu cầu của nàng sao?"

Quyết định đến Tô Nam của Lục Đồng vốn rất vội vàng.

Ấy vậy mà lá thư tuyệt mệnh nhờ hắn chăm sóc Nhân Tâm y quán lại được viết rất tỉ mỉ.

Tỉ mỉ đến mức không sót một chi tiết nào, khiến hắn giờ đây nghĩ lại vẫn cảm thấy khó chịu.

"Không sợ," Lục Đồng đáp. "Ta tin rằng ngay cả khi ta không nhờ cậy, nếu Nhân Tâm y quán gặp khó khăn, ngài cũng sẽ giúp họ."

Bùi Vân Ánh sững sờ.

Giọng của Lục Đồng vang lên tiếp: "Dù sao, ngài cũng đã từng tham gia tiệc mừng của y quán với tư cách khách quý, cũng chính là bạn thân của họ."

Dưới chân, tiếng "lách tách" từ lò lửa càng rõ hơn trong đêm tuyết yên tĩnh. Một làn khói mỏng từ lò lửa bốc lên, nhưng nhanh chóng bị gió bắc cuốn đi qua cửa sổ.

Nghe vậy, chàng trai cười khẽ, nhìn nàng và nói: "Lục Đồng, nàng tin tưởng nàng hiểu ta đến thế sao?"

Ngón tay Lục Đồng khẽ siết lại, nhưng nàng không đáp.

Quả thật nàng tin là nàng hiểu hắn.

Nói ra cũng kỳ lạ, khi nàng mới đến Thịnh Kinh, nàng đã luôn cảnh giác, đề phòng hắn, thậm chí đôi khi còn muốn loại bỏ hắn. Hắn từng là người đứng ở phía đối lập, đứng nhìn nàng từ xa, tuyệt đối không thể hòa vào cuộc đời nàng.

Nhưng không biết từ lúc nào, nàng dường như đã hiểu hắn rất rõ. Nàng có thể yên tâm giao phó mọi thứ của mình cho hắn, tin tưởng rằng hắn sẽ giữ lời hứa.

Từ khi nàng rời Lạc Mai Phong xuống núi đến Thịnh Kinh, rồi từ Thịnh Kinh trở về Lạc Mai Phong, tất cả mọi chuyện nàng đã xử lý gọn gàng. Chỉ duy nhất với hắn, giống như tờ giấy nợ trên tường ngôi miếu đổ nát năm nào, cứ mơ hồ, lẫn lộn, để lại vài phần hối tiếc không thể diễn tả thành lời, cũng không thể nào thanh toán dứt điểm.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Lửa trong lò bùng cháy rực rỡ, căn phòng dần ấm áp hơn. Bùi Vân Ánh đứng dậy, cầm ấm trà bằng đất đỏ mà Lục Đồng vừa lấy từ tủ ra, ra ngoài rửa sạch, rồi lấy tuyết vào để nấu nước.

Đêm lạnh, khách đến, trà thay rượu. Nước sôi trên bếp lò đỏ rực. Bỗng nhiên, Lục Đồng cảm thấy may mắn vì đã giữ lại mọi thứ trong căn nhà này thay vì thiêu rụi nó.

Hắn ngồi trước lò lửa nấu nước, trên bàn có hai chiếc tách trà bằng đất đỏ. Bị ảnh hưởng bởi dáng vẻ điềm nhiên của hắn, Lục Đồng hỏi: "Sau đó trong cung đã xảy ra chuyện gì?"

Người của trạm dịch Mộng Đài chỉ nói vỏn vẹn vài câu, nhưng hoàng thành đã hoàn toàn thay đổi. Câu nói nhẹ nhàng nhưng Lục Đồng biết tình hình hôm đó chắc chắn rất kinh hiểm.

"Không phải nàng đều đã biết sao?" Bùi Vân Ánh mở nắp ấm, tuyết chất đầy trong đó, ngọn lửa l.i.ế.m vào, liền ngay lập tức tan chảy.

Lần đầu tiên hắn gặp Lục Đồng, nàng cũng từng nấu tan tuyết thành nước. Lúc đó, nàng nói, đây gọi là "Tịch Tuyết."

Thấm thoát đã sáu năm trôi qua.

Lục Đồng nhìn hắn: "Người của ngài không sao chứ?"

Bùi Vân Ánh không trả lời, chỉ cúi đầu, hàng mi rủ xuống.

Đó thực sự là một đêm đầy huyết tinh.

Phản kháng sau nhiều năm ẩn nhẫn luôn tàn khốc và vô tình. Thắng bại là chuyện thường trong binh gia, nhưng với người ở vị trí đó, cơ hội chỉ có một lần.

Kẻ từng không ai sánh bằng, g.i.ế.c cha, hại huynh đệ, cuối cùng cũng bị sự an nhàn bào mòn ý chí chiến đấu, trở nên vô dụng. Sự hoảng loạn và bất cam của ông ta khiến trận chiến cuối cùng trở nên thật nực cười: một con thú bị giam c.h.ế.t trong chính cái lồng của mình.

Lương Minh Đế dựa vào long ý trong Kim Loan điện, ánh mắt giận dữ và không thể tin được: "Các ngươi... các ngươi dám phản bội trẫm!"

Ninh Vương mỉm cười, Nghiêm Tự lạnh lùng. Bên ngoài điện, tiếng gươm giáo không ngớt. Bùi Vân Ánh lau m.á.u trên mặt, ánh mắt chứa đựng sự cuồng loạn đến chính bản thân cũng không nhận ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-232-nha-cu-2.html.]

"Bệ hạ," hắn bình tĩnh nói, "năm năm trước, trong dạ yến hoàng gia, ngài đã nợ ta một kiếm. Giờ là lúc phải trả."

Trên đời này, mỗi người đều mang ân oán riêng.

Ninh Vương gánh mối thù cha và huynh, hắn mang món nợ m.á.u của mẹ và một nhà ngoại tổ. Thậm chí đến Lương Minh Đế, trong khoảnh khắc cuối đời, cũng coi việc g.i.ế.c cha, hại huynh năm đó chỉ là xuất phát từ bất công của tiên hoàng.

Có người vì thù, có người vì ân, cũng có người vì tình.

Tình.

Trong căn nhà nhỏ, ánh đèn ấm áp chiếu lên gương mặt tuấn tú của chàng trai. Bộ y phục gấm màu đen của hắn, với những đường thêu bạc, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Nhưng ánh sáng đó lại khắc lên dáng hình hắn một sự cô tịch hiu quạnh.

Nghiêm Tự vì tình mà chết.

Ông ấy c.h.ế.t để cứu Tiêu Trục Phong, cũng là cố ý làm vậy.

Tân hoàng đăng cơ, quan hệ giữa Điện Tiền Ti và Xu Mật Viện không thể không bị lời đàm tiếu. Dù tân hoàng không nhắc tới, những lời đồn đãi trên triều cũng sẽ không thể ngừng, gây khó khăn cho cả Điện Tiền Ti, Bùi Vân Ánh và Tiêu Trục Phong.

Nghiêm Tự đỡ cho Tiêu Trục Phong một kiếm.

"Lão sư!" Hắn quay người, chắn trước Nghiêm Tự, đôi mắt cay xè.

Người đàn ông chưa từng cho họ một khuôn mặt vui vẻ, giờ đây nằm trong vòng tay Tiêu Trục Phong, vết sẹo nơi khóe mắt dường như dịu lại. Ông đưa tay lên, khẽ gõ đầu hai người, giống như mỗi lần trách mắng sau buổi luyện tập thuở nhỏ.

"Đừng có trưng bộ mặt đó ra nữa, khó coi c.h.ế.t đi được. Quay mặt đi." Ông mắng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, không còn mạnh mẽ như trước.

"Để ta nghỉ chút, đừng làm ồn."

"Lão sư!" Đôi tay đầy m.á.u của Tiêu Trục Phong run rẩy: "Ta đi gọi đại phu, lão sư, ngài cố cầm cự thêm một chútư!"

Nghiêm Tự lại nhìn xa xăm.

"Cố nhân... trong mộng... Ta….. ta... nhớ mãi..."

Ông nằm trong vòng tay Tiêu Trục Phong, mỉm cười, rồi từ từ nhắm mắt, không còn hơi thở.

Bùi Vân Ánh thoáng sững sờ.

Nghiêm Tự không lập gia đình, cả đời không con cái, chỉ nhận hai đồ đệ là hắn và Tiêu Trục Phong. Còn hắn, từ khi đoạn tuyệt tình cảm với nhà họ Bùi, Nghiêm Tự lại giống cha hắn ai hết.

Nỗi đau mất cha, đau đớn đến tột cùng.

Chính vì nỗi đau đó, khi nhà họ Bùi sụp đổ, hắn lại không cảm thấy gì nhiều, chỉ đứng nhìn như một kẻ ngoài cuộc.

Có lẽ, hắn vốn dĩ là một kẻ lạnh lùng vô tình.

"Bùi Vân Ánh?" Lục Đồng bỗng lên tiếng.

Rất hiếm khi nàng thấy hắn mang vẻ mặt này, một vẻ hoàn toàn khác xa với hình ảnh mà nàng quen thuộc. Dường như nếu nàng không gọi hắn lại, hắn sẽ biến thành một con người khác.

Bùi Vân Ánh hoàn hồn.

Trong ấm nước, tuyết đã tan và bắt đầu sôi, nổi lên một lớp bọt trắng. Hắn dùng cành mai hớt nhẹ bọt, rồi nói: "Thích Thanh c.h.ế.t rồi."

Lục Đồng sững sờ.

"Ta từng nói," hắn tiếp lời: "Ta sẽ thay nàng g.i.ế.c ông ta."

Bên ngoài gió lạnh thổi mạnh, tiếng cành cây gãy trong gió giống như lưỡi d.a.o rạch vào da thịt.

Thích gia bị diệt, hắn đặc biệt xin tân hoàng được tận tay xử lý Thích Thanh.

Phòng thẩm vấn của Điện Tiền Ti trước nay chưa từng giam giữ nhân vật tầm cỡ Thái sư. Hắn ngồi trên ghế, nhìn người đàn ông từng cao cao tại thượng giờ đây mất hết vẻ kiêu ngạo, chỉ còn là một kẻ bình thường.

Không quyền lực, không chức vụ, Thái sư cũng chỉ là một người bình thường.

"Nghe nói món ăn Thái sư thích nhất là ‘Kim Tê Ngọc Phỉ.’"

Hắn thản nhiên lau thanh đao bạc trong tay: "Lấy cá vược tươi, loại bỏ xương, lột da, ép khô nước, cắt thành lát mỏng."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Ngươi muốn làm gì?" Thích Thanh run rẩy, giọng khàn đặc, xâu chuỗi hạt nơi cổ tay rơi tung tóe trên đất.

"Thật ra g.i.ế.c người cũng giống g.i.ế.c cá, giữ chặt, một nhát dao, cứa xuống là xong."

Hắn cúi xuống, nhặt một hạt chuỗi Phật màu đen trên đất, cầm lên ngắm nghía, khóe môi khẽ nhếch.

"Thái sư, hãy nếm thử chút đi."

Đêm hôm đó, tiếng thét từ phòng thẩm vấn của Điện Tiền Ti vang vọng suốt cả đêm. Sáng hôm sau, khi ra ngoài, hắn đứng nhìn cây ngô đồng lẻ loi trong sân thật lâu.

Nhà họ Lục sụp đổ vì nhà họ Thích. Lục Đồng vì nhà họ Thích mà đến Thịnh Kinh báo thù, sống trong sự dày vò, tiếc nuối và đau khổ.

Giờ đây, mối thù đã được báo.

Mọi thứ đến đây đều đã chấm dứt.

Trong căn phòng, ánh đèn mờ ảo, ngoài cửa sổ gió tuyết gào thét. Chàng trai ngồi đó, ánh sáng ấm áp chiếu lên hàng mi dài, như một bóng cánh bướm bất ngờ đáp xuống trong đêm tuyết.

Hắn đặt ấm nước vừa sôi sang một bên, nói: "Nàng hỏi ta bao nhiêu câu rồi, còn nàng thì sao?"

Lục Đồng khựng lại: "Ta cái gì?"

Bùi Vân Ánh đặt ấm nước xuống, nhìn nàng, khẽ cười.

Hắn nói: "Lục Đồng, những ngày ở Tô Nam, nàng có từng nhớ ta chưa?"

Loading...