ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 232: Nhà cũ 1
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:41:20
Lượt xem: 2
Vách đá trơ trụi, Lục Đồng nhìn đoạn cây khô trong tay, ngẩn người.
Dây Xích Mộc Đằng trên vách đá đều đã khô héo.
Loại cây này chịu lạnh rất tốt, dù ở nơi cực lạnh cũng có thể sinh tồn. Lá của nó cực độc, trước đây khi còn ở Lạc Mai Phong, vào mùa đông nàng từng hái nó cho Vân Nương. Lúc đó cũng là giữa mùa đông.
Thực ra trước khi lên núi, dù không dám chắc chắn hoàn toàn, nàng cũng nghĩ rằng có đến sáu, bảy phần khả năng sẽ tìm được. Không ngờ chỉ mới rời đi hai năm ngắn ngủi, những dây leo mà nàng nghĩ sẽ mãi mãi xanh tốt giờ cũng đã khô héo. Trên đời này quả thật không có gì là trường tồn.
Bùi Vân Ánh nhận lấy đoạn cây khô từ tay nàng, cúi đầu ngắm nghía.
Lục Đồng hoàn hồn.
"Dây Xích Mộc Đằng đã khô." Nàng quay người, nói: "Chúng ta đi chuyến này coi như uổng công."
Sự thất vọng trong giọng nói của nàng không qua được đôi mắt của Bùi Vân Ánh.
Hắn liếc nhìn Lục Đồng, khóe môi khẽ nhếch, giọng không mấy để tâm: "Cũng không coi là uổng công, thử rồi mới biết kết quả."
Lục Đồng nghe ra ý an ủi trong lời nói của hắn, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thất vọng.
Thuý Thuý đang cận kề cái chết, độc của Hậu Phiến khó giải. Nếu Thường Tiến và Kỷ Tuân dùng phương thuốc mới cho Thuý Thuý thì chẳng khác nào uống rượu độc để giải khát, dây Xích Mộc Đằng từ Bình Châu gửi đến lại mất quá nhiều thời gian. Với tình hình này, dịch bệnh ở Tô Nam làm sao giải quyết?
Thật sự không còn cách nào tốt hơn sao?
Một cơn gió lạnh ập đến, Lục Đồng rùng mình một cái.
Càng lên gần đỉnh núi, gió tuyết càng lớn. Tuyết rơi dày đặc, mỗi bước đi chân lại lún sâu vào lớp tuyết, khiến việc di chuyển vô cùng khó khăn.
Tuyết năm nay ở Lạc Mai Phong lớn hơn những năm trước.
Bùi Vân Ánh thấy khuôn mặt nàng tái nhợt vì lạnh, bèn đưa tay kéo chặt áo choàng cho nàng, hỏi: "Bây giờ nàng định làm gì? Muốn quay về không?"
Lục Đồng ngẩng đầu nhìn xa xa.
Trên núi lạnh hơn dưới chân núi rất nhiều. Tô Nam đã nửa tháng không có ánh mặt trời, những đám mây dày đặc bao phủ trên đỉnh Lạc Mai Phong, trời đã bắt đầu tối.
Lục Đồng trầm ngâm.
Thực ra với tốc độ đi bộ của nàng và sự quen thuộc với Lạc Mai Phong, một ngày đi đi về về cũng đủ. Nhưng nhiều năm nay Tô Nam hiếm khi có tuyết lớn như vậy, đường núi khó đi hơn rất nhiều so với trước đây. Dọc đường đi họ gặp không ít trắc trở, mất khá nhiều thời gian. Nếu bây giờ quay lại, e rằng chưa xuống được núi thì trời đã hoàn toàn tối.
Đi trên núi tuyết vào ban đêm thật sự quá nguy hiểm, huống hồ với tình trạng cơ thể của nàng hiện giờ...
Lục Đồng lắc đầu, nhìn lên phía cao hơn: "Tiếp tục leo lên."
Bùi Vân Ánh khựng lại, có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh gật đầu, đáp ứng dứt khoát: "Được."
Lần này đến lượt Lục Đồng kinh ngạc. Nàng hỏi: "Sao ngài không hỏi ta định đi đâu?"
"Không quan trọng." Bùi Vân Ánh mỉm cười thản nhiên: "Nàng là y quan, ta là cấm vệ. Bảo vệ nàng là trách nhiệm của ta."
Lục Đồng dừng lại, không nhịn được quay sang nhìn hắn.
Người trước mặt đang nhìn nàng, khuôn mặt mang theo ý cười, giọng nói nghiêm túc. Tựa như bây giờ, dù nàng có nói muốn dẫn hắn đến nghĩa địa hoang, hắn cũng sẽ vui vẻ đồng ý đi theo.
Hắn là đã chấp nhận hoàn cảnh, hay đơn giản là bám lấy nàng rồi?
Sau một hồi im lặng, Lục Đồng giật lấy đoạn dây leo khô từ tay Bùi Vân Ánh: "Vậy thì đi nhanh lên, nếu không lên đến đỉnh trước khi trời tối, ngài và ta sẽ phải đi đường núi trong đêm. Ban đêm trên núi rất nguy hiểm."
Bùi Vân Ánh nhướng mày, nhìn bóng lưng nàng, nói: "Vậy thì Lục Đại phu nhớ dẫn đường cẩn thận nhé."
Lục Đồng: "… Mau theo ta."
Càng đi lên, gió tuyết càng lớn. Tuyết bay mù mịt khiến mắt người gần như không mở ra được. Đi thêm nửa canh giờ nữa, trời càng tối, chỉ còn lại chút ánh sáng xám bao phủ khắp đỉnh núi. Trong màn tuyết quay cuồng, dần dần xuất hiện một rừng mai đỏ.
Mai đỏ rực rỡ, từng đóa hoa đỏ thắm. Không xa phía dưới rừng mai là một căn nhà tranh nhỏ lẻ loi.
Căn nhà tranh không lớn, lại rất cũ nát, trước sau gần như đã bị cỏ dại vây kín, chỉ lộ ra chút bóng dáng mờ mịt. Trong cơn gió tuyết bốn bề thổi qua, nó trông giống như một ảo ảnh trên núi lúc đêm khuya, không phân biệt được thực hư.
Bùi Vân Ánh còn đang quan sát, Lục Đồng đã tiến lên phía trước.
Nàng dừng lại trước cửa căn nhà tranh.
Dường như vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, nhưng lại không hoàn toàn giống. Nàng từng ở nơi này suốt bảy năm dài, ngoài nhà họ Lục ở huyện Thường Vũ, đây là nơi nàng ở lâu nhất.
Nàng nghĩ cả đời này mình sẽ không quay lại nơi này, không ngờ hôm nay lại trở về chốn cũ.
"Đây là nơi nàng từng sống à?" Bên tai vang lên giọng của Bùi Vân Ánh.
Xung quanh chỉ có một căn nhà nhỏ này. Lúc đến nàng đã nói qua với Bùi Vân Ánh rằng nhiều năm trước mình từng sống ở đây, người này vốn thông minh, có những chuyện nhìn qua liền hiểu, vậy nên nàng cũng không giấu diếm: "Đúng vậy."
Bùi Vân Ánh cúi đầu nhìn nàng một cái, không biết nghĩ đến điều gì, khóe môi khẽ nhếch.
"Vậy là, nàng cuối cùng cũng mời ta về nhà làm khách rồi nhỉ?"
Lục Đồng:…
Nàng đeo chiếc hòm thuốc, không quay đầu lại, nói: "Ngài cũng có thể ngủ bên ngoài."
Hai người tiến đến trước căn nhà tranh, Bùi Vân Ánh đẩy cửa ra.
Có lẽ vì đã lâu không có ai ghé qua, cửa vừa mở, lớp bụi dày liền tung bay. Lục Đồng quay mặt đi, phẩy tay xua bụi tán loạn. Nàng bảo Bùi Vân Ánh lấy một cây hỏa chiết từ trong hành lý ra để thắp sáng. Ánh sáng yếu ớt lập tức lan tỏa khắp gian nhà.
Bùi Vân Ánh ngẩng lên quan sát xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-232-nha-cu-1.html.]
Đây là một căn nhà không rộng, thậm chí có phần chật hẹp.
Sát tường đặt một chiếc giường cỏ nhỏ hẹp, chỉ đủ chỗ cho một người nằm.
Cửa ra vào có một chiếc bàn vuông, bên dưới bàn là một cái lò sưởi. Sát cạnh cửa còn có một chiếc tủ gỗ khóa kín. Ngoài những thứ đó, trong nhà không còn gì nữa, toát lên vẻ đìu hiu của một nơi "nhà không có nổi thứ gì."
Lục Đồng cúi người, mò từ dưới chiếc giường cỏ ra một chiếc chìa khóa, mở chiếc tủ gỗ bị khóa.
Bên trong tủ, mọi vật dụng vẫn được sắp xếp ngăn nắp như lúc nàng rời đi. Lạc Mai Phong hoang vắng không bóng người, căn nhà này chưa từng có ai ghé qua. Nàng lấy từ trong tủ ra một chiếc đèn dầu, đổ thêm dầu vào và thắp sáng bằng cây hỏa chiết. Ánh đèn dịu dàng xua tan phần nào vẻ u ám của gian nhà.
Lục Đồng quay đầu, thấy Bùi Vân Ánh đang khoanh tay đứng nhìn xung quanh, bèn hỏi: "Có gì đáng nhìn sao?"
Căn nhà ngoài một chiếc giường ra gần như chẳng có gì, chỉ cần một ánh mắt là nhìn rõ hết, sao hắn lại nhìn chăm chú như vậy?
Bùi Vân Ánh liếc nàng một cái, chậm rãi nói: "Lần đầu vào khuê phòng của nàng, đương nhiên là hiếu kỳ."
Lục Đồng:…
"…"
Người này đúng là bệnh rồi.
Hắn đi vào trong, ánh mắt đầy soi mói lướt qua đồ đạc thô sơ trong nhà, nói: "Trước đây nàng sống trong một nơi xập xệ thế này à?"
Nơi này ẩm thấp, tối tăm, chật chội, thấp bé. So với phòng thẩm vấn của Điện Tiền Ti, có lẽ chỉ hơn ở chỗ có thêm một chiếc giường. Thậm chí không gian còn không rộng rãi bằng phòng thẩm vấn.
"Tất nhiên không dám so với phủ điện soái của ngài."
"Chẳng phải nàng nói nàng và sư phụ cùng sống trên núi sao?" Hắn quay đầu, ánh mắt lướt qua góc phòng. "Sao lại chỉ có một chiếc giường?"
Căn nhà nhỏ hẹp, giường lại càng nhỏ, rõ ràng chỉ đủ cho một người nằm.
Lục Đồng mím môi: "Bà ấy không sống ở đây."
Vân Nương không sống ở đây.
Những âm thanh từ việc thử thuốc sẽ làm ảnh hưởng đến việc Vân Nương chế thuốc mới, nên bà ở trong một căn nhà tranh khác. Trong căn nhà đó có y tịch và dược tịch của bà. Trước khi chết, Vân Nương dặn nàng đốt xác của mình cùng với những sách y đó.
Vì vậy, căn nhà đó đã không còn nữa.
Nghe lời nàng nói, Bùi Vân Ánh nhìn nàng đầy bất ngờ: "Vậy là nàng sống ở đây một mình sao?"
"Coi như vậy."
Phần lớn thời gian, Vân Nương không ở trên núi. Nhiều đêm, quả thực nàng chỉ có một mình ở đây.
Những ngày tháng lặng lẽ, cô đơn, bình dị trôi qua.
Bùi Vân Ánh nhìn nàng, trong ánh mắt lóe lên vài tia suy nghĩ.
Hắn gặp Lục Đồng lần đầu tiên là sáu năm trước, lúc đó nàng chỉ mới mười hai tuổi.
Lạc Mai Phong hoang vu, ngay cả Lý Văn Hổ khi nhắc đến nơi này cũng phát sợ. Một cô bé mười hai tuổi một mình sống ở đây, làm sao nàng chịu đựng nổi?
Ánh mắt thăm dò của hắn quá rõ ràng, Lục Đồng giả vờ như không để ý, quay người lấy từ tủ ra một bộ chăn đệm. Bộ chăn đệm đã lâu không được phơi, có chút ẩm mốc nhưng không quá tệ, dùng tạm qua một đêm cũng được.
Lục Đồng: "Tối nay có lẽ điện soái sẽ phải chịu thiệt thòi, ngủ tạm ở đây vậy."
Bùi Vân Ánh "Chậc" một tiếng, khoanh tay nhìn chiếc giường nhỏ hẹp: "Nhưng ở đây chỉ có một chiếc giường."
Lục Đồng bước đến, nhét bộ chăn đệm dày vào tay hắn: "Ngài ngủ dưới đất."
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Vậy có ổn không?"
Bùi Vân Ánh nhìn nàng mỉm cười: "Dù sao chúng ta cũng là cô nam quả nữ, cùng ở chung một nhà nói ra sẽ dễ bị hiểu lầm."
Lục Đồng quay người, nhìn hắn cười nhạt nói: "Nếu điện soái thực sự coi trọng danh tiết như vậy, có thể ngủ ngoài cửa. Nể tình giao tình trước đây, sáng mai ta nhất định sẽ thu dọn xác giúp ngài."
Bùi Vân Ánh nhìn sắc mặt nàng, chớp mắt, không nhịn được cười: "Bây giờ nàng đúng là dễ tức giận thật đấy."
"Là do điện soái quá nhàm chán."
Lục Đồng lạnh lùng nói: "Ta cần nhóm lửa, phiền điện soái ra ngoài chặt vài cành mai về."
Bùi Vân Ánh gật đầu: "Được, nàng là chủ, nàng nói gì cũng đúng."
Hắn quay người bước ra ngoài.
Nhìn bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa, Lục Đồng mới thở phào, chống tay lên bàn ngồi xuống ghế.
Có lẽ gần đây bệnh cũ tái phát quá thường xuyên, thể lực nàng đã không còn như trước. Hôm nay leo lên đỉnh núi là một việc vô cùng khó khăn. Lúc này, nàng đã cảm thấy kiệt sức, nếu không, tốc độ đi đường hôm nay cũng sẽ không chậm như vậy.
Lục Đồng đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, đưa mắt nhìn quanh.
Sau khi Vân Nương qua đời, thật ra nàng đã muốn thiêu rụi cả căn nhà này, nghĩ rằng sau này cũng sẽ không quay lại nữa. Nhưng khi cầm ngọn đuốc trong tay, vào khoảnh khắc cuối cùng, nàng lại thay đổi ý định.
Nàng đã giữ lại căn nhà này.
Nàng từng sống ở đây quá lâu. Nếu nói nhà họ Lục ở huyện Thường Vũ là nơi chứng kiến một "Lục Mẫn" cổ linh tinh quái, thì căn nhà tranh trên Lạc Mai Phong này là nơi chứng kiến một "Lục Đồng" khác. Nàng không thể phủ nhận sự tồn tại của "Lục Đồng." Dường như nếu thiêu rụi nơi này, nàng sẽ đồng thời xóa sạch bảy năm đã qua, không để lại dấu vết gì.
Vì vậy, nàng đã khóa tất cả những vật dụng từng dùng vào trong tủ, rời khỏi đây cùng Ngân Tranh. Có lẽ nhiều năm sau sẽ có người bước đến nơi này, hoặc cũng có thể cỏ dại sẽ mọc um tùm, che lấp hoàn toàn căn nhà, khiến tất cả những gì của bảy năm đó tan biến trên đỉnh Lạc Mai Phong.
Không ngờ nhiều năm sau, nàng lại quay lại đây, cùng với một người mà nàng không ngờ đến.