ĐĂNG HOA TIẾU - Nữ Tử Cô Độc Vào Kinh Trả Thù Cho Cả Gia Đình - Chương 227: Ám sát 1
Cập nhật lúc: 2025-04-05 14:54:29
Lượt xem: 300
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giấy nợ?
Mọi trong chùa lập tức chú ý đến câu của Thúy Thúy. Có hỏi: “Giấy nợ gì cơ?”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Thúy Thúy đáp: “Mọi tự xem , khắc tường, rõ ràng...”
Lục Đồng đột nhiên ngẩng đầu lên.
Các y quan bên cạnh vì tò mò liền cầm đèn dầu đến chỗ Thúy Thúy, cúi xuống xem.
Thời tiết ở Tô Nam ngày nào cũng u ám, hôm nay tuyết rơi, thấy chút ánh nắng nào. Cánh cổng trạm dịch chỉ mở một nửa, khiến bên trong tối tăm như ban đêm. Vị y quan gần nhất đưa đèn dầu gần tường. Ở bàn thờ, bức tượng thần, quả nhiên khắc một dòng chữ sâu tường:
"Nay mượn của Thập Thất cô nương hai lượng bạc, lãi suất tính theo thời điểm, cam kết trả đúng hẹn, chậm trễ. Sợ lời chứng cứ, lập khế ước .
Lập ngày Đại Hàn, năm Vĩnh Xương thứ 35.
Người lập khế ước: Thích khách Thiếu gia."
Chữ khắc tường cứng cáp, sắc nét, mắt.
cái tên “Thích Khách Thiếu gia” và “Thập Thất cô nương” khiến bật vì trông như trò đùa.
“Năm thứ 35 đời Vĩnh Xương… Đại Hàn…” Thái Phương ngẩn , “Sáu năm ?”
Đây là một giấy nợ từ sáu năm .
Vào Đại Hàn sáu năm , ai đến nơi , ai khắc giấy nợ lên bức tường loang lổ, và cẩn thận giấu nó bàn thờ?
Lục Đồng trong đám đông, trầm trồ, thoáng ngẩn ngơ.
Sáu năm …
Nàng vẫn còn nhớ ngày Đại Hàn đó.
Khi , nàng đòi bạc từ một áo đen thành, chỉ đòi một chiếc nhẫn bạc đáng giá, nên vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng. Cuối cùng, nàng ép khắc một giấy nợ lên tường.
Lúc đó nàng vẫn còn nhỏ, thấp hơn bây giờ nhiều. Khi nàng cúi chui gầm bàn thờ để bảo khắc chữ, áo đen chỉ bất lực nàng.
“Giấu kỹ ?”
“Tất nhiên.” Tiểu Lục Đồng ngày đó nghiêm nghị : “Nếu khắc ở chỗ dễ thấy, thấy bôi xóa lung tung, giấy nợ sẽ vô dụng ngay. Phải tìm chỗ dễ phát hiện.”
Người áo đen nhắc nhở: “ đây là tường chùa Tô Nam. Lần ngươi đòi nợ, chẳng lẽ định cạo cả lớp tường mang về Thịnh Kinh ?”
“Ai là nhất định cạo về?” Lục Đồng phản bác: “Nói chừng, ngươi và đây. Đến lúc đó, nhân chứng vật chứng đều đủ, hy vọng ngươi đừng lật lọng.”
Hắn khẩy, mắng: “Lòng tiểu nhân.”, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi , dùng một viên đá nhọn đất khắc chữ lên tường.
Nét chữ của , từng nét đều đầy khí phách. Nhìn khắc chữ, Lục Đồng nghĩ thầm, nếu cha nàng ở đây, hẳn ông sẽ bắt cho một bài để ép nàng luyện chữ.
Đến phần ký tên vay, áo đen dừng , hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Thập Thất.”
“Thập Thất?”
“Có vấn đề gì ?” Nàng trả lời thẳng thắn, “Ta là thứ mười bảy trong nhà.”
Hắn liếc nàng, lười biếng đáp: “Được , Thập Thất thì Thập Thất.”
Tiếng ồn ào xung quanh kéo nàng trở về thực tại. Lục Đồng ngẩng đầu lên, xuyên qua đám đông, chạm ánh mắt của Bùi Vân Ánh.
Hắn bên cạnh Thường Tiến, giữa những đang bàn luận sôi nổi. Thần sắc điềm tĩnh, đôi mắt đen về phía nàng, ánh sâu thẳm khó đoán.
Tờ giấy nợ , nàng sớm quên mất. Năm đó, chạm mặt ở Tô Nam chỉ là một thoáng qua trong cuộc đời bận rộn. Sáu năm trôi qua, tượng thần trong chùa ngày càng đổ nát, cửa chùa cũng nhiều sửa chữa phá. Nhiều từng đến và rời khỏi nơi . tờ giấy nợ khắc ở góc tường, bao năm cất giấu cẩn thận, giờ đây đột ngột xuất hiện trở .
Nó vẫn còn đó.
Rõ ràng, mới mẻ, như thể chỉ khắc hôm qua.
“À! Nhắc đến chuyện , nhớ một chuyện!” Lý Văn Hổ, gần cổng lớn, đột nhiên kêu lên: “Chùa từng ma đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-227-am-sat-1.html.]
Mọi đều sang . Thái Phương ngơ ngác: “Ma gì cơ?”
Lý Văn Hổ gãi đầu, lớn tiếng kể: “Pháp trường do quản lý, ngươi cũng . Chuyện xảy mười năm , hoặc lâu hơn, cũng nhớ rõ nữa, pháp trường Tô Nam thường xuyên ma.”
Thúy Thúy chui lòng cha, mở to mắt . Thường Tiến thắc mắc: “Có ma là thế nào?”
“Khụ.” Lý Văn Hổ xung quanh, hạ giọng kể: “Ở pháp trường Tô Nam, ma đói ăn xác chết.”
Lời dứt, gió bên ngoài rít lên từng hồi, khiến khỏi rùng .
“Khi phụ trách trông coi pháp trường. Những phạm nhân hành hình, gia đình nào còn thì trả một ít tiền để mang xác về chôn cất. Còn những ai nhân hoặc gia đình nhận vì tội quá nặng, thì xác sẽ bỏ ở gò mả pháp trường.”
“Sau đó, phát hiện những xác c.h.ế.t bỏ thường vấn đề. Có cái thiếu tim, thiếu phổi, cái mất gan, mất ruột.”
Lý Văn Hổ với giọng đều đều: “Lúc đầu, còn nghĩ là do chó hoang chân núi ăn mất. cảm thấy đúng. Chó hoang nào mà kén chọn như , mỗi chỉ ăn một chút tim gan? Hơn nữa, vết cắn đó cũng giống do chó gây !”
Một y quan thận trọng lên tiếng: “Có thể nào là do con ?”
“Nghe kể hết .” Lý Văn Hổ vui, uống một ngụm canh nóng, ấm cổ họng kể tiếp: “Sau đó một ngày, gặp một cô bé ở pháp trường. Cô bé trông nhỏ, mười một, mười hai tuổi, dáng vẻ sợ hãi. hỏi cô bé xảy chuyện gì, cô bé với —”
“Pháp trường ma, cô bé tận mắt thấy quỷ đói ăn xác tử tù!”
Nghe , các bệnh nhân hét lên kinh hãi, mặt mày tái mét.
các y quan tỏ vẻ bình thản.
“Rồi đó thì ?” Thường Tiến hỏi.
“Rồi rời chứ nữa.” Lý Văn Hổ giơ hai tay vẻ bất lực: “Ta đạo sĩ, chuyện bắt ma việc của .”
Kỷ Tuân nhíu mày: “Đại nhân tại nghi ngờ cô bé ? Một cô bé xuất hiện ở pháp trường là điều kỳ lạ, khi nào cô bé dối, hoặc thậm chí chính cô bé gây những chuyện bất thường xác chết?”
Lý Văn Hổ ngây .
Các y quan chăm chú .
Hắn lắp bắp: “Ta… nghĩ xa . Cô bé trông nhỏ xíu, gầy yếu, rằng lạc đường. Ta còn cho cô bé một viên kẹo… Với , … cũng sợ ma mà!”
Vừa đến ma, hoảng loạn đến mức dám kỹ, gì còn tâm trí mà phân tích tình hình chú ý đến các điểm đáng ngờ của đối phương.
Dẫu , ánh mắt của , câu chuyện ma quái bắt đầu thì nhất nên kể đến cùng. Hắn miễn cưỡng : “Sau đó, trái cây cúng trong chùa thường ăn trộm. Có còn thấy một nữ quỷ mặc đồ trắng xuất hiện ban đêm. Từ đó chẳng ai dám đến đây nữa.”
Xung quanh im lặng.
Các y quan tỏ vẻ thất vọng.
Câu chuyện khởi đầu ly kỳ, khiến háo hức, nhưng qua sự phân tích của các y quan, sự đáng sợ tan biến, chỉ còn lộ rõ sự tắc trách ngày xưa của Lý Văn Hổ.
Lục Đồng gì hơn.
Ánh mắt của Bùi Vân Ánh thoáng đổi. Một lúc , cúi đầu, khẽ .
Dù là câu chuyện đáng sợ đến , khi kể trong đám đông, dường như cũng dạn dĩ hơn. Có bật : “Cho dù quỷ đói thật thì cũng chẳng cần sợ. Chúng đông thế , cùng lắm thì Tiểu Bùi đại nhân.”
“Mọi đều ác quỷ sợ sát khí của binh khí. Dù nữ quỷ dữ đến , thấy thanh đao bạc của Tiểu Bùi đại nhân cũng chạy mất dép. Có đại nhân trấn giữ, lo gì yêu ma quỷ quái!”
Các bệnh nhân đồng loạt khen ngợi.
Bùi Vân Ánh chỉ .
Trong đám đông, một phụ nữ lớn tuổi, nhiệt tình hơn những khác, thấy cách hành xử của Bùi Vân Ánh thiện, kiêu ngạo như các công tử quý tộc khác, liền mạnh dạn hỏi: “Tiểu Bùi đại nhân còn trẻ thế , hôn phối ? Nếu , đợi dịch bệnh qua , để Thái huyện thừa mai cho ngài một mối lương duyên nhé.”
Người phụ nữ , khi đến trạm dịch, từng là mối lái nổi tiếng khắp Tô Nam. Thái Phương ho khẽ một tiếng, nhưng bà như thấy.
Khóe môi Bùi Vân Ánh nhếch lên, đáp: “Ta trong lòng.”
Lục Đồng khẽ run ngón tay.
Người phụ nữ , vui mừng hỏi: “Ai ? Có mai ? Đã định hôn ước ?”
Hắn xoay xoay túi thuốc trong tay, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đáng tiếc là nàng thích .”