ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 226: Giấy nợ 2
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:37:01
Lượt xem: 6
Nàng quay đầu lại, thấy Kỷ Tuân đang ngồi trong góc dưới mái hiên, khẽ khuấy lửa trong một lò than.
Lò than đang đốt các loại dược liệu như thương truật để tránh dịch bệnh, bình thường các y quan luôn thay thế các lò than đã cháy hết để xua đuổi dịch bệnh.
“Kỷ y quan dậy sớm nhỉ.” nàng nhìn hắn.
Kỷ Tuân mặc áo bông xanh xám phát từ Y Quan Viện, quần áo nhăn nheo, có chút lôi thôi, không còn phong thái công tử nho nhã như trước ở Thịnh Kinh. Trước đây Trúc Linh còn nói rằng, áo quần của Kỷ Tuân ngày nào cũng phải thay mới.
Đến Tô Nam để cứu dịch, mọi chuyện không còn quá câu nệ nữa.
“Không ngủ được.”
Kỷ Tuân buông cành cây đang chọc lửa, đứng dậy, nhìn tuyết bay trong sân, nhẹ nhàng nói:
“Những ngày này, người nhiễm bệnh có giảm, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được thuốc chữa, bệnh nhân ở trạm dịch vẫn không ngừng qua đời. Cứ thế này, chỉ là kéo dài thời gian, họ sớm muộn cũng bị chôn ở pháp trường sau miếu.”
Lục Đồng im lặng.
“Trước đây ta tự tin y thuật của mình xuất chúng, trong Thái Y Cục luôn mắt cao hơn đầu. Giờ đây, chỉ khi vào sâu nơi này mới nhận ra tất cả những gì ta học được chỉ là hạt cát trong biển lớn. Y đạo muôn hình vạn trạng, bệnh nhân khó chữa, mắt thấy họ đau khổ mà không thể giúp đỡ, ta làm người hành y thấy thật hổ thẹn."
Lục Đồng liếc nhìn hắn.
Vị y quan trẻ tuổi, khuôn mặt và ánh mắt đã không còn cao ngạo như trước, lộ ra vẻ mệt mỏi.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Kỷ Tuân chán nản như vậy.
“Kỷ y quan,” sau một lúc trầm ngâm, Lục Đồng nói: “Chúng ta là thầy thuốc, không phải Bồ Tát, chỉ có thể cố gắng cứu mạng người. Dịch bệnh khó chữa không phải lỗi của ngài, thay vì tự trách mình, chi bằng tập trung nghiên cứu.”
“Ta tin rằng, nhất định sẽ có cách.”
Kỷ Tuân nhìn Lục Đồng.
Những ngày ở Tô Nam, nàng đi lại trong trạm dịch phân phát thuốc sắc, thảo luận cách chữa trị với Thường Tiến, và làm túi thuốc đến tận nửa đêm.
Nàng luôn giữ vẻ mặt bình thản, giọng điệu lạnh lùng, có phần xa cách, nhưng việc cần làm không bao giờ bỏ sót. Dường như nàng luôn có một niềm tin kiên định, bất kể chuyện gì xảy ra, bất kể hoàn cảnh khó khăn đến đâu, sau một chút im lặng ngắn ngủi, nàng sẽ lập tức nghĩ cách giải quyết vấn đề tiếp theo, không bao giờ lãng phí thời gian vào những chuyện không cần thiết.
Trước đây, hắn đã thấy Lục Đồng rất đặc biệt, bây giờ, dường như lại hiểu thêm về nàng một chút.
Trong lòng Kỷ Tuân khẽ động.
“Ta phải đến trạm dịch đưa thuốc.” Lục Đồng hỏi: “Kỷ y quan có đi không?”
Kỷ Tuân suy nghĩ một chút, rồi gật đầu: “Cùng đi đi.”
Lục Đồng đeo hòm thuốc lên lưng, cùng hắn ra ngoài.
Vừa đi đến cửa, Kỷ Tuân chợt nhớ ra điều gì, nhìn nàng một cái, rồi nói: “Ta quay lại lấy thứ này, nàng đợi ta ở cửa nhé.”
Lục Đồng gật đầu, nhìn hắn quay lại sân, đẩy cửa bước vào.
“Cạch—” một tiếng.
Cánh cửa lớn của nơi ở bị đẩy ra. Lục Đồng vừa định bước ra, bỗng dừng bước.
Gió lạnh buốt, tuyết rơi lả tả, bên ngoài cửa có người đi qua.
Bùi Vân Ánh đang dẫn mấy cấm vệ đi về hướng trạm dịch. Nghe thấy tiếng động, hắn nghiêng đầu nhìn sang phía này.
Hắn đứng giữa trời đầy gió tuyết, khoác trên người một chiếc áo choàng màu đen. Đôi mắt đen láy đẹp đẽ nhìn qua, ánh mắt ẩn chứa một loại cảm xúc khó đoán.
Lục Đồng còn chưa kịp mở miệng, chợt cảm thấy một hơi ấm trên người, một chiếc áo choàng lông mềm mại phủ lên vai nàng. Kỷ Tuân đi đến bên cạnh nàng, nói: “Hôm nay tuyết rơi, nàng mặc mỏng quá.”
Nói xong, dường như hắn mới nhìn thấy những người khác ngoài cửa, khựng lại rồi chắp tay hành lễ: “Bùi Điện soái.”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Ánh mắt Bùi Vân Ánh quét qua hai người bọn họ, thần sắc thản nhiên, không rõ vui buồn, không nói gì, liền dẫn cấm vệ rời đi.
Kỷ Tuân nhíu mày nhìn Lục Đồng: “Hắn…”
Lục Đồng cúi đầu: “Đi thôi.”
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Trong trạm dịch rất náo nhiệt.
Hôm nay là đại tuyết.
Tô Nam nằm ở phía nam, mùa đông hiếm khi có tuyết trong thành, trừ vùng núi. Lần cuối có tuyết lớn là sáu năm trước, vào tiết Đại Hàn.
Không ngờ rằng trong mùa đông đầy khó khăn này, khi vừa trải qua nạn châu chấu và nạn đói, dịch bệnh lại hoành hành, tuyết lớn đột ngột đổ xuống.
Cổng lớn của trạm dịch mở hé một nửa, bên trong có đốt lò than. Đoàn người của Bùi Vân Ánh mang đến vật liệu sưởi ấm, cánh cổng miếu cũng đã được sửa sang lại. Bên trong trạm dịch giờ đã ấm áp hơn rất nhiều so với khi Thường Tiến và nhóm y quan vừa tới.
Lục Đồng vừa đến trạm dịch thì thấy Thúy Thúy chạy về phía mình.
Cô bé hôm nay mặc một chiếc váy bông màu hồng nhạt mới tinh. Có lẽ nhờ được nuôi dưỡng bằng thuốc sắc trong những ngày qua và không còn phải chịu đói, sắc mặt cô bé trông khá hơn nhiều.
Lục Đồng hỏi: “Chiếc váy mới này từ đâu ra vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-226-giay-no-2.html.]
Ở Tô Nam, vật tư khan hiếm, trang phục đẹp như của cô bé không phải là thứ thường thấy.
“Là do Tiểu Bùi đại nhân tặng đấy. Đoàn ca ca, người của Tiểu Bùi đại nhân, đã phát áo bông ấm cho mọi người ở trạm dịch. Trong đống quần áo có chiếc váy này, ca ca biết ta ở trạm dịch nên đã đặc biệt giữ lại cho ta.”
Thúy Thúy chỉ ra bên ngoài.
Lục Đồng quay đầu lại.
Ngoài chùa, Bùi Vân Ánh đang nói chuyện với Thường Tiến, bên cạnh hắn, vài cấm vệ đang dỡ hàng từ trên lưng ngựa.
Những ngày qua, sự có mặt của Bùi Vân Ánh đã giúp ích rất nhiều.
Dược liệu và lương thực của huyện nha bị cướp bóc, hắn đã bắt được bọn cướp, loại bỏ mối họa lớn của Tô Nam. Số lương thực và dược thảo mà hắn mang từ Kỳ Thủy đến cũng đã giải quyết được vấn đề lớn cho Y Quan Viện. Ít nhất bây giờ, thuốc thả vào giếng nước mỗi ngày đều đủ, khi làm hương và túi thuốc tránh dịch bệnh cũng không còn thiếu thốn.
“Mọi người đều rất biết ơn Tiểu Bùi đại nhân,” Thúy Thúy ghé sát tai Lục Đồng, thì thầm: “Mỗi lần đại nhân đến trạm dịch đều mang theo thứ tốt cho chúng ta, mà khi nói chuyện với mọi người, cũng không hề tỏ vẻ xa lánh như các quan lớn từ Thịnh Kinh đến trước đây.” Cô bé ngượng ngùng cười, “Cha ta còn bảo rằng, sau này nếu lấy chồng thì phải tìm người như Tiểu Bùi đại nhân, vừa đẹp trai, tính tình tốt, lại giỏi giang.”
Lục Đồng không nhịn được cười.
“Vậy hôm nay ngài ấy mang gì tốt đến cho các người?” Lục Đồng hỏi.
“Hôm nay có tuyết lớn mà.” Thúy Thúy mở to mắt nói, “Những lần tuyết lớn trước đây, nhà nào cũng chuẩn bị đồ ăn, muối thịt. Năm nay Tô Nam có dịch bệnh, không như trước. Ta nghe Đoàn ca ca nói, Tiểu Bùi đại nhân mang thịt khô, hôm nay bảo người nấu canh thịt cho mọi người uống, coi như chào đón năm mới.”
Cô bé vừa nói, vừa nuốt nước miếng, ánh mắt lộ ra vẻ thèm thuồng.
Đối với người dân Tô Nam đã đói lâu ngày, được uống một bát canh thịt hẳn là niềm hạnh phúc lớn lao.
Lục Đồng lại nhìn ra bên ngoài.
Bùi Vân Ánh đang nói chuyện với người bên ngoài. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của nàng, hắn quay đầu nhìn về phía này.
Lục Đồng lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Hắn luôn rất chu đáo khi làm bất cứ việc gì. Việc làm người khác hài lòng đối với hắn chưa bao giờ là khó.
“Đã đến lúc thay túi thuốc rồi.” Kỷ Tuân đi đến bên cạnh nhắc nhở.
Túi thuốc chống dịch sau vài ngày sẽ mất tác dụng, cần thay thảo dược mới. Lục Đồng và Kỷ Tuân đi thay thuốc cho các bệnh nhân, khi quay lại thì thấy Thường Tiến và Bùi Vân Ánh cùng bước vào.
Đội cấm vệ mang nồi sắt đang nấu sôi sùng sục vào trạm dịch. Không khí trong chùa lập tức náo nhiệt, mùi thơm mê người lan tỏa khắp nơi, khiến các bệnh nhân vui mừng reo hò.
“Chậm thôi, ai cũng có phần.” Thường Tiến giơ tay yêu cầu các bệnh nhân xếp hàng lần lượt nhận, mỗi người đều nhận được một bát canh thịt.
Trạm dịch vốn lạnh lẽo giờ đây trở nên ồn ào, có lò than và canh nóng, nơi vốn u ám như vũng nước đọng giờ đã tràn đầy hy vọng, nụ cười cũng không còn là điều hiếm thấy.
Bùi Vân Ánh định rời đi nhưng bị Thường Tiến giữ lại, cười nói: “Điện soái, những ngày qua ngài cũng vất vả rồi, uống xong bát canh rồi hãy đi.”
Canh thịt không có nhiều thịt, nhưng lại được thêm vào nhiều dược liệu chống dịch, uống vào cũng giúp ích cho việc tránh bệnh.
Bùi Vân Ánh ngừng lại, nhận lấy bát canh, ngồi xuống.
Thường Tiến múc thêm một bát lớn: “Lục y quan, ngươi cũng uống một bát đi.”
Lục Đồng còn chưa đứng dậy, Kỷ Tuân đã bước tới, thay nàng cầm lấy bát canh rồi đưa đến tay nàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Ánh mắt của Bùi Vân Ánh dừng lại trên người Lục Đồng trong chốc lát, rồi bị Thường Tiến gọi đi.
Trong chùa đông đúc, qua lớp người, hắn ở đầu kia, nàng ở đầu này. Chỉ cách nhau một khoảng ngắn, nhưng lại xa như vực thẳm.
Lục Đồng nhìn ra ngoài chùa.
Bên ngoài, tuyết phủ trắng xóa, xa hơn nữa, phía pháp trường cũng là một màu bạc.
Bên cạnh, giọng nói của Kỷ Tuân vang lên.
"“Lão nông xem điềm lành từ ruộng,
Một đêm gió Bắc tuyết phủ đầy nhà.
Mái nhà dường sập, chớ vội xót xa,
Trên ruộng lúa mạch, bùn dày một thước…”"
Nói đến đây, sắc mặt hắn dần trầm ngâm.
Thái Y Cục dạy y lý, Y Quan Viện đọc qua vô số bệnh án. Nhưng chỉ khi đi sâu vào những nơi cực khổ mới thấy rõ đời sống người dân khó khăn biết bao. Những công tử ở chốn lầu son gác ngọc, ăn mặc xa hoa, chỉ đến lúc này mới hiểu thấu đạo làm thầy thuốc.
Y học vô cùng, lòng nhân từ là nền tảng.
Trạm dịch giờ đây rất náo nhiệt, các bệnh nhân và y quan đang bàn tính dỡ bức tượng đất của Bồ Tát đặt trên bàn thờ. Từ khi các y quan đến, bệnh tình của bệnh nhân được trì hoãn, nhưng số người đưa vào trạm dịch không ngừng tăng. Ngôi chùa vốn đã chật hẹp nay lại càng chật hơn. Nếu dỡ tượng thần, ít nhất sẽ có thêm một khoảng trống.
Hiện giờ tình hình đã dần cải thiện. Đối với người còn sống, các y quan hữu ích hơn, nên tượng thần đất kia không còn được tôn kính như trước.
Thúy Thúy chạy đến bàn thờ, định đo đạc kích thước bức tượng. Giường của cô bé ở ngay cạnh bàn thờ, nếu dỡ tượng đi, giường của cô và cha sẽ có thêm khoảng trống.
Cô bé cúi xuống chui vào phía trong.
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, Lục Đồng cúi đầu uống bát canh trong tay. Giữa những tiếng cười nói, đột nhiên giọng nói kinh ngạc của cô bé vang lên:
“Ơ, trên tường này sao lại có một tờ giấy nợ?”