Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 226: Giấy nợ 1

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:36:59
Lượt xem: 7

Những đám mây dày đặc chồng chất, gió lạnh thổi mạnh, dưới cổng thành tàn tạ, gió bắc rét buốt.

Người thanh niên ngồi cao trên lưng ngựa, liếc nhìn mọi người với ánh mắt thờ ơ, rồi khẽ vung roi. Vài người bị trói chặt lăn lông lốc xuống trước mặt mọi người.

Hắn lên tiếng: “Ta bắt được vài tên trộm, có phải là người Tô Nam không?”

Thái Phương vội bước tới: “Dạ đúng, đại nhân. Những kẻ này đêm qua đã g.i.ế.c hại lính canh kho và cướp thuốc men, lương thực trong thành. Đa tạ đại nhân ra tay bắt giữ hung thủ!”

Người thanh niên liếc qua hắn, nói: “Tự xử lý đi.” Rồi khẽ giơ tay, thị vệ bên cạnh hiểu ý, xuống ngựa kéo từ phía sau xe ra mấy thùng hàng nặng trĩu. Thị vệ khom mình nói với Thái Phương: “Đại nhân nhà ta trên đường thấy bọn chúng có hành vi đáng ngờ, nên đã ra tay bắt giữ. Những thứ này hẳn là thuốc men, lương thực bị đánh cắp.”

Thái Phương mừng rỡ, bước nhanh tới mở nắp thùng. Bên trong là những loại thuốc và lương thực vẫn còn nguyên vẹn. Hắn thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn người thanh niên trên lưng ngựa, lòng đầy cảm kích.

“Không biết đại nhân là…”

Thị vệ vừa rồi lấy thẻ bài đeo bên hông giơ ra trước mặt Thái Phương. Hắn chăm chú nhìn, lộ vẻ ngạc nhiên.

Thẻ bài của Điện Tiền Ti, đây là cấm vệ hoàng gia từ Thịnh Kinh sao?

Sao cấm vệ hoàng gia lại đến Tô Nam?

Nhớ đến lời tên lính vừa báo, Thái Phương lập tức suy đoán.

Vụ loạn binh ở Kỳ Thủy kéo dài chưa dứt, triều đình cử người đi dẹp loạn. Ban đầu là Chấn Uy Tướng quân, nay lại đổi thành người của Điện Tiền Ti.

Nhưng chuyện ở Thịnh Kinh cách Tô Nam quá xa, có dò hỏi cũng vô ích.

Lý Văn Hổ đứng bên không nhịn được thắc mắc: “Sao đại nhân lại đến Tô Nam?”

Người thanh niên trên lưng ngựa chậm rãi đáp: “Không phải các người viết thư mời ta tới sao?”

Lý Văn Hổ ngẩn ra.

Thái Phương ngượng ngùng nói: “Là hạ quan viết thư cầu viện từ Kỳ Thủy… Thật làm phiền đại nhân.”

Lúc viết thư, hắn vốn chỉ mang tâm lý thử vận may, vì trước đó hắn đã nhiều lần cầu viện nhưng đều như đá ném xuống biển, chẳng ngờ vị đại nhân này lại thực sự tới đây.

Từ trong đoàn xe một thiếu niên mặt tròn bước ra, thần sắc thân thiện, cười nói với Thái Phương: “Ngài không cần lo, tình hình Tô Nam, bệ hạ đã biết rõ, đặc biệt phái Bùi Đại nhân tới đây hỗ trợ.” Cậu chỉ vào đoàn xe phía sau: “Chúng tôi mang theo rất nhiều lương thực, thuốc men và đồ giữ ấm, hẳn là sẽ giúp ích được nhiều.”

“Thật vậy sao? Thật tốt quá!”

Thái Phương nghiêm mặt, cúi người hành lễ: “Ân tình của đại nhân, hạ quan thay mặt bách tính Tô Nam nguyện khắc cốt ghi tâm.”

“Không cần khách sáo.”

Các y quan đứng gần đó nhìn thấy người thanh niên quen thuộc trên lưng ngựa, bắt đầu xì xào bàn tán. Lục Đồng đứng trong đám đông, nhìn người thanh niên, trong lòng dấy lên cảm xúc phức tạp.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Nàng không ngờ Bùi Vân Ánh lại đến Tô Nam.

Trước đây, Thường Tiến từng nói hắn đã đến Kỳ Thủy, Lâm Đan Thanh còn đoán liệu hắn có tới Tô Nam hay không.

Lục Đồng cho rằng khả năng đó rất thấp.

Tô Nam là vùng dịch bệnh, dù có dẹp loạn thành công, hắn cũng nên trở về kinh thành báo cáo nhiệm vụ trước .

Nhưng hắn lại đến đây.

Nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Ánh.

Người thanh niên ngồi cao trên lưng ngựa, ánh mắt bình tĩnh lướt qua đám đông trước cổng thành. Khi nhìn đến nàng, ánh mắt dừng lại trong thoáng chốc rồi lập tức rời đi, tựa như hai kẻ xa lạ chưa từng quen biết.

Lục Đồng cũng thu lại ánh mắt.

Tiếng của Thái Phương vang lên bên cạnh: “Đại nhân đi đường vất vả, hạ quan xin phép dẫn người dỡ số lương thực này trước.” Sau đó, hắn quay sang nhìn Thường Tiến, “Y Chính Đại nhân, giờ đây dược liệu đã tìm lại được, có phải chúng ta có thể bắt đầu chế thuốc tránh dịch bệnh cho giếng nước không?”

Thường Tiến lập tức tỉnh táo, thoát khỏi sự kinh ngạc khi vừa gặp lại người quen, liền đáp: “Đúng vậy, việc chính quan trọng hơn.” Ông gọi nhóm y quan phía sau: “Đừng đứng đó xem náo nhiệt nữa, việc không thể trì hoãn, trước tiên đi xem vị trí giếng nước để thả túi thuốc.”

Lý Văn Hổ dẫn Thường Tiến và một vài y quan khác đi xem vị trí giếng nước để thả thuốc, số y quan còn lại, trừ những người đang trực tại trạm dịch, những người còn lại quay về phân loại túi thuốc và chế hương tránh dịch bệnh. Thái Phương dẫn người đi sắp xếp đoàn xe ngựa vừa đến từ Kỳ Thủy.

Lục Đồng và Lâm Đan Thanh cùng nhóm trở về nơi ở của các y quan, tiếp tục hoàn thành hương tránh dịch còn dang dở.

Dược liệu và hương liệu chất đầy trên mặt đất. Lâm Đan Thanh dùng sức nghiền dược thảo trong cối, nghi hoặc hỏi: “Tại sao Bùi Điện soái lại đột nhiên đến Tô Nam? Không phải ngài ấy nên về kinh phục mệnh sao?” Rồi nàng lén ghé sát lại gần: “Không phải vì muội chứ?”

“Làm sao có thể.” Lục Đồng bình tĩnh đáp, “Đã nói là thánh chỉ của bệ hạ rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-226-giay-no-1.html.]

“Cũng phải.” Lâm Đan Thanh gật đầu, lại nhớ đến việc tân hoàng mới đăng cơ, không biết Thịnh Kinh bên đó có gì thay đổi, và liệu những thay đổi đó có ảnh hưởng đến nhà họ Lâm hay không. Nàng không khỏi thở dài đầy lo lắng.

Hai người làm việc một lúc, sau đó Lâm Đan Thanh mang một mẻ hương tránh dịch bệnh đã làm xong ra ngoài phát cho các y quan, Lục Đồng ngồi một mình trong sân phân loại dược liệu. Đang làm được một lúc, đằng sau chợt vang lên tiếng gọi: “Lục y quan.”

Động tác của Lục Đồng khựng lại.

Quay đầu lại nhìn, gương mặt tươi cười rạng rỡ của Đoàn Tiểu Yến hiện ra ngay trước mắt.

“Lúc nãy ở cổng thành ta đã nhìn thấy ngài rồi,” thiếu niên ngồi xuống ghế đá đối diện nàng, “chỉ là khi đó đông người, không tiện chào hỏi. Giờ xe ngựa đều đã được sắp xếp xong, ta đặc biệt đến tìm ngài đầu tiên.”

Lục Đồng nhìn cậu, Đoàn Tiểu Yến chủ động giải thích: “Vân Ánh ca đang ở chỗ Thái Huyện thừa, mấy tên trộm dược liệu hôm qua vẫn chưa xử lý, hôm nay họ rất bận.”

Lục Đồng cúi đầu tiếp tục làm việc: “Ta không hỏi đến ngài ấy.”

Đoàn Tiểu Yến gãi gãi mũi.

Lục Đồng phân loại hai bó dược liệu, đặt các loại đã nhặt sạch vào giỏ tre, im lặng một lúc rồi hỏi: “Không phải các ngươi đang dẹp loạn ở Kỳ Thủy sao, tại sao lại đột nhiên đến Tô Nam?”

Đoàn Tiểu Yến ngẩn ra.

Trong sân không có ai, các y quan đều đã ra phía trước phát hương tránh dịch bệnh.

“Chuyện ở Thịnh Kinh, ngài hẳn đã biết rồi chứ?”

“Nghe nói qua một chút.”

“Điện hạ... Hoàng thượng phái Vân Ánh ca đến Kỳ Thủy dẹp loạn. Loạn ở Kỳ Thủy kéo dài quá lâu, người của chúng ta nhanh chóng bắt được kẻ cầm đầu của bọn chúng, vốn dĩ đã định trở về, nhưng sau đó nghe nói Tô Nam thiếu thốn vật tư, cả dược liệu lẫn lương thực đều không đủ. Năm nay có thể sẽ xảy ra bão tuyết, vừa đói kém vừa bão tuyết, lại thêm dịch bệnh, lo sợ Tô Nam không qua nổi, Vân Ánh ca đã xin chỉ thánh đến giúp Tô Nam chữa bệnh, bệ hạ cũng đã đồng ý.”

Lục Đồng dừng tay.

Hóa ra là hắn chủ động xin đi.

“Phó sứ Tiêu dẫn những người khác về kinh phục mệnh trước, còn ta và Vân Ánh ca đến đây hỗ trợ. Nhưng Tô Nam còn tệ hơn ta tưởng nhiều.” Đoàn Tiểu Yến nhìn bầu trời xám xịt nơi xa, “Trên đường đến đây còn gặp phải bọn cướp lương thảo của các ngài, tiện tay xử lý chúng rồi, không biết có còn kẻ nào khác không.”

Không sợ bị trộm, chỉ sợ trộm nhòm ngó. Trước kia vì họ thiếu người nên không phải đối thủ của bọn chúng, giờ đây binh lính đã đến, vừa hay có thể quét sạch đám cặn bã này, cũng là trừ mối họa lớn cho Tô Nam.

Thấy Lục Đồng không nói gì, Đoàn Tiểu Yến chớp chớp mắt: “Còn ngài thì sao, Lục y quan, dạo này ngài thế nào?”

“Cũng tạm.” Lục Đồng nhắc nhở, “Các y quan sẽ phát khăn mặt ngâm qua dược liệu cho các ngươi, nhớ mang theo mọi lúc để tránh lây nhiễm.”

“Ta không hỏi cái đó,” Đoàn Tiểu Yến tiến sát lại gần, hạ giọng hỏi, “Ngài có định làm lành với Vân Ánh ca không?”

Thiếu niên gãi đầu, vẻ mặt rầu rĩ, “Dù không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta cảm thấy không ổn lắm. Phó sứ Tiêu nói hai người cãi nhau, tại sao vậy?”

“Huynh ấy đã làm gì khiến ngài tức giận thế?”

Lục Đồng cúi người ôm giỏ tre đầy dược liệu lên, không trả lời câu hỏi này mà chỉ nói: “Ngoài cổng có thùng gỗ đựng túi thuốc tránh dịch bệnh đã làm sẵn, ngươi cứ theo số lượng người mà lấy đi phân phát.” Nói xong, nàng ôm giỏ tre bước ra ngoài, không nói thêm gì nữa.

Đoàn Tiểu Yến ngồi trong sân, ngẩn người một lúc, nhìn bóng lưng nàng rời đi, sờ cằm tự nói: “Sao lại có cảm giác kỳ quái thế nhỉ.”

Ngày hôm đó trôi qua trong bận rộn.

Những ngày tiếp theo, nhiệm vụ của các y quan đột ngột gia tăng.

Thường Tiến xác định được vị trí giếng nước để thả túi thuốc, lập tức yêu cầu các y quan nhanh chóng chuẩn bị. Nhờ có đoàn người của Bùi Vân Ánh mang đến thêm dược liệu và lương thực, nguồn cung dược liệu trở nên dư dả hơn một chút. Thái Phương lại bổ sung thêm vài giếng nước, mỗi giếng cần không ít túi thuốc và phải liên tục bổ sung. Các y quan thường xuyên làm việc đến nửa đêm, tại trạm dịch và nơi ở luôn có người mệt mỏi đến mức ngủ thiếp ngay tại chỗ.

Lục Đồng và Lâm Đan Thanh cũng nằm trong số đó.

Thời tiết Tô Nam ngày càng lạnh. Lục Đồng chợp mắt một lúc, khi tỉnh dậy, phía chân trời đã thấp thoáng ánh trắng mờ.

Mùa đông ở Tô Nam luôn mờ mịt sương mù, như một lớp u ám tích tụ trên đỉnh đầu con người. Lục Đồng ngồi dậy, thấy Lâm Đan Thanh gục đầu trên bàn, trước mặt còn một nửa túi thuốc làm dở. Trong phòng, vài y quan nằm ngủ vật vờ, những phương thuốc viết dang dở, có lẽ vì quá mệt mà ngủ thiếp đi.

Đèn dầu đã cháy hết.

Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, kéo lại chiếc chăn bị lệch trên người Lâm Đan Thanh, rồi bước ra ngoài.

Vừa ra đến sân, một cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo rơi xuống đầu mũi. Lục Đồng ngẩng đầu, trên bầu trời, tuyết bay nhẹ như hoa dương.

Lục Đồng ngẩn người.

Đêm qua, không biết từ khi nào, Tô Nam đã bắt đầu có tuyết rơi.

“Nàng dậy rồi.” Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Loading...