Gió thu nổi, cỏ cây úa vàng.
Trong sân, bậc thềm dài phủ đầy rêu xanh.
Tại phủ Thái Sư, mái hiên, những chiếc đèn lồng vải trắng lắc lư trong gió. Trong từ đường, từng hàng bài vị sơn đen như những cỗ quan tài dựng ngược, xếp ngay ngắn, bóng của chúng kéo dài ánh sáng leo lét của ngọn nến.
Hôm qua, thi hài Thích Ngọc Đài an táng.
Đám tang của đích tử phủ Thái Sư tổ chức hết sức giản dị. Người c.h.ế.t trong lễ tế điển là điềm lớn, vì nguyên nhân cái c.h.ế.t của Thích Ngọc Đài công bố rộng rãi. Trong cung cấm bàn luận chuyện , còn với bên ngoài, chỉ tuyên bố rằng Thích Ngọc Đài bệnh nặng đột ngột qua đời.
Tuy chuyện cúng tế lan truyền, nhưng dân gian khó tránh khỏi hoài nghi. Thích Ngọc Đài đang độ tráng niên, đây cũng từng mắc bệnh gì, bỗng nhiên phát bệnh mà qua đời, thế nào cũng xuôi tai. Ngược , vụ hỏa hoạn tại Phong Nhạc Lâu đó dân bàn tán sôi nổi, chân tướng thế nào vẫn mờ mịt khó đoán.
Trong nhà vang lên tiếng ho khẽ.
Thích Thanh trong phòng.
Lo liệu tang sự cho Thích Ngọc Đài khiến thể vốn già yếu của ông suy kiệt nhanh chóng. Cơ thể gầy gò khô quắt càng toát khí sắc lụi tàn.
Thích Hoa Doanh nghỉ, Thích Ngọc Đài qua đời, là con gái duy nhất của nhà họ Thích, nàng cũng tiếp khách đến viếng, bận rộn ít.
Lương Minh Đế tra xét kỹ nguyên nhân cái c.h.ế.t của Thích Ngọc Đài, Tam hoàng tử tay cản trở. Thích Ngọc Đài c.h.ế.t thế nào quan trọng, so với việc đó, việc dám dùng tán dược trong lễ tế thần và điềm mà cái c.h.ế.t mang còn là chuyện lớn hơn. Những đến viếng đều tỏ đau buồn, nhưng nét mặt bên trong mỗi khác : thương cảm, hả hê, dậu đổ bìm leo, tựa như vở tạp kịch phủ đầy dầu màu đám tang.
Ông quan sát từng một.
Xung quanh càng thêm tĩnh mịch, đèn lồng trắng gió thổi lắc lư dữ dội, ánh trăng xanh lạnh rọi xuống đất, rọi lên mặt ông, như bóng ma xuất hiện giữa đại sảnh.
Trong sự im lặng, ông bỗng lên tiếng.
“Đoàn xe y quan Tô Nam đến ?”
Quản gia cúi đáp: “Hôm qua gần đến sông Quảng Vân, nhưng thời tiết mưa liên tục trì hoãn đôi chút, khi qua sông Quảng Vân thì sẽ đến Mạnh Đài.”
Thích Thanh nhắm mắt .
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Đoàn xe y quan Tô Nam khởi hành vài ngày .
Trong danh sách y quan cứu dịch, ngày cuối cùng, bất ngờ xuất hiện tên của Lục Đồng.
Thường Tiến dám ngang nhiên bằng mặt bằng lòng với ông, đúng là to gan lớn mật. Việc rõ ràng bút tích của Bùi Vân Ánh, nhưng lúc đó Thích Thanh bận lo tang sự của Thích Ngọc Đài và đối phó với Tam hoàng tử nên thể xoay xở. Kết quả, Lục Đồng rút củi đáy nồi, rời xa kinh thành.
Giờ đây, tang sự của Thích Ngọc Đài xong, đến lúc thanh toán món nợ cũ.
Ông lạnh nhạt : “Tìm theo dõi, dọc đường tìm cơ hội g.i.ế.c nàng .”
Quản gia rùng : “Vâng.” lo lắng: “ còn phía Bùi Vân Ánh…”
Lời uy h.i.ế.p của Bùi Vân Ánh khi đến phủ vẫn còn vang vọng. Nếu Lục Đồng gặp chuyện, sẽ tha cho Thích Hoa Doanh.
Thích Thanh lạnh lùng : “Tên nhãi đó quá kiêu ngạo.”
Chỉ là một Chỉ huy sứ trẻ tuổi, thắng vài trận trời cao đất dày. Ông chỉ hai con, vì Thích Ngọc Đài mất, vì Thích Hoa Doanh còn sống, Lục Đồng nhất định chết.
Dù nàng ở Thịnh Kinh Tô Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-222-trong-cung-1.html.]
Dù nhà họ Thích thắng bại.
Quản gia dám thêm, nhận lệnh lui.
Thích Thanh im lặng một lúc, bỗng : “Khoan .”
Ông lão cúi mắt, chậm rãi xoay chuỗi tràng hạt cổ tay.
Bùi Vân Ánh cử bí mật bảo vệ cô gái đó suốt đường , lúc tay tránh khỏi đánh động.
Một lát , ông lên tiếng: “Đợi đến Tô Nam hãy hành động.”
“Vâng, lão gia.”
…
Đêm lạnh buốt, đèn lồng lẻ loi như hồn ma, ánh trăng đêm nay còn u ám hơn những ngày .
Trong căn mật thất của Xu Mật Viện, cửa sổ, ánh nến bàn hòa cùng ánh đuốc tường, rọi lên bức tường đá cũ kỹ của căn phòng giam.
Tiêu Trục Phong bước xuống bậc đá, đặt chiếc bình bạc trong tay lên bàn.
Bùi Vân Ánh liếc : “Trà ?”
“Đời đủ khổ, uống chút rượu .” Tiêu Trục Phong : “Giải tỏa cái bộ mặt đầy phiền muộn của ngươi.”
Bùi Vân Ánh nhạt, Tiêu Trục Phong rót một chén rượu nhỏ, đẩy đến mặt .
Hắn cầm chén rượu lên, xoay trong tay một vòng, “Chậc” một tiếng: “Uống rượu khi , cảm giác như rượu đoạn đầu,” ngừng , tiếp: “Có may mắn ?”
“Không .” Tiêu Trục Phong đối diện, bình thản : “Tình trường thất ý, đổ trường đắc ý. Ngươi thất bại thảm hại tình trường, kế hoạch của chúng nhất định sẽ thành công đến bất ngờ…”
Bùi Vân Ánh: “…”
Hắn khẩy, nhấc chén rượu lên môi. Rượu miệng, vị cay nồng xộc lên mũi khiến nhíu mày.
“Rượu Hàm Hương?”
Tiêu Trục Phong nhún vai: "Lão sư đưa đó."
Khi còn nhỏ, hai đều việc trướng Nghiêm Tự, Tiêu Trục Phong , Bùi Vân Ánh đến , tính cũng chút tình đồng môn .
Nghiêm Tự nghiêm khắc, khi luyện võ thường bắt hai họ giao đấu, nào cũng đánh đến mặt mũi bầm dập thì dừng.
Hồi nhỏ, họ luôn chịu khổ, Nghiêm Tự luôn đợi dầu đèn cháy hết mới cho hai khỏi phòng giam. Khi đó họ chỉ hận dầu đèn quá nhiều, đêm dài thể qua. Nhiều năm ngoảnh , cảm thán dầu đèn quá ít, tiếc nuối vì lãng phí thời gian.
Hồi đó, mỗi trận giao đấu, Nghiêm Tự sẽ bắt họ uống hết một bình rượu Hàm Hương. Rượu Hàm Hương cay nồng khó ngửi, nhưng hiệu quả trong việc trị thương. Cả hai đều nhăn mặt uống cạn.
Đã lâu họ uống thứ rượu .
Một lát , Tiêu Trục Phong nhạo: "Ngươi còn nhớ đầu tiên chúng giao đấu ? Ngươi đánh bò đất, thảm hại chịu nổi."
Bùi Vân Ánh lạnh: "Ngươi nhớ nhầm , chọn Điện soái, ngươi thiếu chút nữa c.h.é.m chết."
Cả hai im lặng một hồi.