ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 220: Quyết định 2
Cập nhật lúc: 2025-01-28 07:20:27
Lượt xem: 9
Trời tối như mực, đêm vẫn còn dài.
Trong Đông Cung, thái tử Nguyên Trinh chưa ngủ, khoác một chiếc áo mỏng, đi qua đi lại trong phòng.
Thái tử phi đưa cho hắn một chén canh nóng, nhưng bị Nguyên Trinh hất đổ, vẻ mặt đầy bực bội.
Hắn đã bị quản thúc trong phủ hơn một tháng.
Lương Minh Đế quyết tâm xử phạt hắn, ra lệnh nghiêm cấm hắn ra khỏi phủ. Đêm Trung Thu, hắn không được tham dự yến tiệc, cũng không xuất hiện trong lễ tế điển. Quần thần đều nhận ra ý định của Lương Minh Đế muốn đổi ngôi thái tử, khiến Nguyên Trinh lo lắng không yên.
Phụ hoàng vốn không thích hắn, điều này hắn rất rõ. So với hắn, Lương Minh Đế lại ưu ái Nguyên Nghiêu, con của Trần Quý phi hơn.
Thế lực của Trần Quốc công ngày càng lớn, chắc chắn không phải là không có sự ngầm đồng ý của Lương Minh Đế.
Phụ hoàng muốn phế truất thái tử.
Nguyên Trinh không khỏi mơ hồ, không biết từ khi nào Nguyên Nghiêu đã ngang hàng với mình. Dù phụ hoàng yêu thương y, nhưng hắn mới là trưởng tử, Nguyên Nghiêu dựa vào cái gì?
Hắn ngày càng không giữ được bình tĩnh, nhưng Thái sư Thích Thanh luôn khuyên hắn không nên nóng vội. Tuy nhiên, tin tức đêm qua báo về khiến hắn bàng hoàng – Thích Ngọc Đài đã chết.
Con trai của Thích Thanh, Thích Ngọc Đài, đã chết.
Phủ Thái sư chỉ có một người con trai. Thích Thanh ủng hộ hắn là vì tương lai của con trai ông ta. Nhưng giờ đây, người kế thừa của nhà họ Thích đã không còn, liệu Thích Thanh có còn đứng về phía hắn nữa hay không, không ai dám chắc.
Lòng người khó đoán.
Hắn đột ngột đứng dậy, gọi tâm phúc vào.
“Ngươi, đến phủ Thái sư, mang một lời nhắn cho Thích Thanh.” Hắn nói.
Tâm phúc giật mình: “Thái tử điện hạ, hiện nay những người đó đang giám sát Đông Cung rất chặt…”
Lương Minh Đế nghi ngờ hắn, cài mắt tai khắp nơi trong phủ. Vào lúc này mà đến phủ Thái sư truyền lời, thì cực kỳ nguy hiểm.
Nguyên Trinh tức giận: “Bảo ngươi đi thì cứ đi!”
Không còn thời gian nữa.
Hắn có linh cảm, cái c.h.ế.t của Thích Ngọc Đài sẽ là khởi đầu của một sự kiện nào đó. Nguyên Nghiêu sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nếu hắn không nhanh chóng thay đổi tình thế, thì e rằng sau này sẽ không còn cơ hội.
Hắn nắm chặt cổ áo tâm phúc, vội vã nói.
“Ngươi bảo với ông ta, con trai ông ta đã chết, nhưng ông ta vẫn còn gia tộc họ Thích. Nếu để Nguyên Nghiêu lên ngôi, ta chết, ông ta cũng không thoát, thậm chí ngay cả viên ngọc quý trên tay ông ta cũng không giữ được!”
“Bảo ông ta suy nghĩ cho kỹ, là cùng nhau sống, hay cùng nhau chết!”
Thái tử trừng mắt, sau thời gian dài bị giam lỏng, hắn đã không còn điềm tĩnh như trước. Cả sự kiêu ngạo ngày nào cũng giảm đi vài phần, trông giống một kẻ mất phương hướng, liều lĩnh tìm kiếm giải pháp.
Tâm phúc nuốt xuống nỗi sợ, khúm núm đáp: “Vâng…”
…
Một đêm trôi qua, mỗi người một nỗi không ngủ.
Lục Đồng tối hôm ấy ở lại phủ Điện Soái.
Thanh Phong và Xích Tiễn quả nhiên làm tròn bổn phận, không để nàng bước ra khỏi cửa phủ Điện Soái nửa bước.
Bùi Vân Ánh lại sai người báo tin cho Ngân Tranh và Lâm Đan Thanh, chỉ nói rằng Tiêu Trục Phong đột ngột phát bệnh nặng, Lục Đồng lưu lại phủ Điện Soái để chữa trị cho Tiêu Trục Phong, vài ngày nữa sẽ quay về.
Y Quan Viện không có ý kiến gì về việc liên quan đến phủ Điện Soái. Đêm đó, Ngân Tranh mang hộp y cụ đến, thấy Lục Đồng vẫn khỏe mạnh, liền yên tâm, chỉ tiếc món canh vịt với hạt vải chuẩn bị sẵn đã nguội lạnh, đành phải để Đỗ Trường Khanh ăn hết. Nàng lải nhải vài câu rồi về Tây Nhai.
Lục Đồng cũng không kể cho Ngân Tranh những chuyện này.
Biết thêm một người, chỉ tổ thêm phiền.
Những cấm vệ của phủ Điện Soái lại rất nhiệt tình với Lục Đồng. Tuy không hỏi tại sao nàng lưu lại đây, nhưng sợ nàng buồn chán, ai nấy đều tranh nhau trò chuyện cùng nàng.
Lục Đồng cố gắng dò hỏi tin tức từ phủ Thái sư qua họ, nhưng không biết vì miệng họ kín hay thực sự không nghe được tin tức gì, cả buổi sáng trôi qua mà chẳng thu được kết quả.
Đến chiều, có một người đến phủ Điện Soái.
Người đến là Thường Tiến.
Thanh Phong cho Thường Tiến vào phủ. Vừa bước vào, Thường Tiến đã kéo Lục Đồng lại nói chuyện.
“Tối qua ta tìm ngươi, Đan Thanh nói ngươi về Tây Nhai rồi, sáng nay lại nghe nói Tiêu phó sứ bệnh nặng, ngươi ở phủ Điện Soái.” Nói đến đây, Thường Tiến nhìn quanh một lượt, nghi ngờ hỏi: “Sao không thấy Tiêu phó sứ?”
“Hắn khỏi rồi, về nhà nghỉ ngơi.” Lục Đồng bình thản đáp: “Y chính tìm ta có việc gì?”
Thường Tiến trông có vẻ rất vội, như có chuyện gấp.
Ông liếc nhìn ra ngoài, rồi gọi Lục Đồng vào trong phòng nói chuyện. Đây là nơi Bùi Vân Ánh và Tiêu Trục Phong xử lý công văn, hiện giờ không có ai. Thường Tiến đẩy Lục Đồng vào, khép hờ cửa lại.
Lục Đồng nhìn hành động của ông, có chút khó hiểu.
Thường Tiến lấy từ trong n.g.ự.c ra một danh sách, đưa cho Lục Đồng.
Lục Đồng nhìn qua, không khỏi sững người.
“Đây là… danh sách y quan đi cứu dịch ở Tô Nam?”
Thường Tiến thở dài.
“Sau nạn châu chấu ở Tô Nam, dịch bệnh bùng phát. Trong cung sắp xếp y quan đến Tô Nam chữa bệnh. Ban đầu, ta không định gọi ngươi.”
“Những y quan đi chữa dịch chủ yếu là người có kinh nghiệm, ngươi trẻ tuổi, chưa từng trải qua dịch bệnh, lần trước ngươi còn bận chữa trị cho Thích công tử, ta cũng không báo với ngươi, nghĩ rằng để ngươi ở lại Y Quan Viện cũng tốt.”
“Nhưng mà, Thích công tử giờ xảy ra chuyện.”
Thường Tiến lo lắng nhìn nàng.
“Ngươi và Thích công tử từng có hiềm khích cũ, giờ công tử c.h.ế.t thảm, dù cái c.h.ế.t của hắn không liên quan đến ngươi, nhưng phủ Thái sư chưa chắc không truy cứu. Ta nghĩ đi nghĩ lại, ngươi ở lại Thịnh Kinh lại nguy hiểm hơn, chi bằng đi Tô Nam, tạm thời tránh nơi thị phi, đợi sự việc lắng xuống rồi quay về cũng không muộn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-220-quyet-dinh-2.html.]
Lục Đồng lặng người.
Nàng không ngờ Thường Tiến lại suy tính cho nàng như vậy.
Thấy nàng không nói, Thường Tiến hiểu lầm ý nàng, tưởng nàng không tin, liền giải thích: “Lục y quan, trước đây ngươi ở dân gian hành nghề, có nhiều chuyện ngươi không rõ. Y quan trong hoàng thành nếu không có chỗ dựa, đôi khi chỉ là cái bia để người khác trút giận.”
“Trước kia, cũng không phải không có chuyện như vậy.”
Ông lại thở dài: “Ta không phải đang dọa ngươi, chỉ là thực sự không nỡ để ngươi vì chuyện không liên quan mà hy sinh. Hai ngày nữa đội ngũ đi Tô Nam sẽ khởi hành, nếu ngươi không phản đối, ta sẽ thêm tên ngươi vào danh sách, như vậy cũng tránh được rắc rối.”
Ông hạ giọng, nói khẽ: “Người trẻ tuổi, rút củi đáy nồi, tạm thời tránh đi đầu sóng ngọn gió, chưa chắc không phải là cách hay.”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Lục Đồng siết chặt danh sách trong tay, ngẩng đầu lên.
“Y chính giúp ta như vậy, không sợ chuốc lấy phiền phức à?”
Thường Tiến là người tốt bụng. Từ sau khi Thôi Mân bị bắt giam, mọi công việc của Y Quan Viện đều do Thường Tiến tạm quản. Nếu thêm tên nàng vào danh sách, sau này Thích Thanh tìm hiểu, chắc chắn biết là ý của Thường Tiến.
Hà tất phải đắc tội phủ Thái sư vì nàng.
Nghe vậy, Thường Tiến ngượng ngùng cười.
“Lục y quan, thực ra ta từng đến Tây Nhai một lần.”
Lục Đồng sững sờ.
Ông nói: “Sau khi chuyện của Thôi Viện sử qua đi, ta đến dò hỏi. Sau đó mới biết, vị đại phu của Nhân Tâm Y Quán là Miêu phó viện sử.”
“Khi ta mới vào Y Quan Viện, chẳng biết gì cả, thường xuyên không qua được khảo hạch. Là Miêu phó viện sử cho mượn bản ghi chép của ông ấy, giúp ta ôn tập. Những lão già ở Y Quan Viện, ai mà không từng nhận ơn huệ của Miêu phó viện trưởng chứ.”
Ông cười nói: “Khi ta đến Tây Nhai, ngươi đi chữa bệnh ở phủ Thái sư, không có ở y quán. Miêu phó viện trưởng nói với ta, ngươi là ân nhân của ông ấy, cũng là học trò, bảo ta trong Y Quan Viện phải chiếu cố ngươi, đừng quá nghiêm khắc với ngươi. Ông ấy còn dặn đi dặn lại, bảo ta không được nói là đã gặp ông ấy.”
“Chẳng trách y thuật của ngươi tốt như vậy, hoá ra là ngươi có một người thầy giỏi.” Thường Tiến cảm thán, “Phó viện sử gửi gắm ngươi cho ta, nhưng y thuật của ngươi hơn hẳn ta, ta chẳng có gì để dạy, thân phận lại không hiển hách. Giờ nhà họ Thích gặp chuyện, nếu ta không thể giúp, chẳng phải phụ lòng ủy thác của phó viện sử sao?”
Lục Đồng lặng thinh.
Nàng không biết Thường Tiến từng gặp Miêu Lương Phương, càng không biết giữa hai người còn có mối quan hệ này.
“Lục y quan,” Thường Tiến nghiêm túc nói: “Những gì ta có thể làm hết sức, chỉ có vậy. Nhà họ Thích ở Thịnh Kinh thế lực lớn, ngươi đang trong tình thế nguy hiểm. Nhưng ở Tô Nam, dịch bệnh nghiêm trọng, cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ngươi, mỗi nơi mỗi khó, lựa chọn thế nào, là ở ngươi.”
“Việc này không thể trì hoãn, ta không thể ở lâu, còn phải quay lại Y Quan Viện.” Ông nói: “Ngươi suy nghĩ kỹ đi, nếu quyết định, hãy nói cho ta biết trước trưa mai.”
Ông dặn dò Lục Đồng vài câu rồi vội vã rời đi. Sau khi ông đi, dưới cây ngô đồng ở cổng phủ Điện Soái, hai người bước ra.
Tiêu Trục Phong nhìn bóng lưng Thường Tiến đi xa, nói: “Lục y quan của ngươi vận may không tệ.”
Hiện giờ tình thế đối với nàng rất bất lợi, vậy mà đúng lúc này lại có người như Thường Tiến đứng ra giúp nàng.
Bùi Vân Ánh im lặng.
Tiêu Trục Phong quay đầu: “Luyến tiếc à?” Hắn nhắc nhở: “Đây là cơ hội tốt nhất của nàng.”
“Tiếp theo, ngươi và ta sẽ rất bận, Thịnh Kinh rối ren, nàng ở lại đây chỉ thêm chuyện phiền phức. Cho dù ngươi bảo vệ nàng, chẳng lẽ không sợ nàng kích động, xông đến phủ Thái sư làm loạn sao?”
Bùi Vân Ánh xoa trán.
Lục Đồng hoàn toàn không sợ chết.
Nàng chỉ muốn báo thù, một lòng muốn cùng Thích Thanh đồng quy vu tận để bảo vệ tất cả những người phía sau nàng. Ý chí quyết tâm c.h.ế.t của nàng quá mạnh mẽ, thái độ quá kiên quyết, đến mức hắn cũng không tìm được cách nào để ngăn cản. Dù bây giờ giam lỏng nàng trong phủ Điện Soái, cũng chỉ giam được nhất thời chứ không thể lâu dài.
Trước đây hắn nghĩ trên đời không có việc gì là không thể vượt qua, nhưng giờ đối mặt với nàng, hắn chỉ đành bó tay, như miếng gỗ khó nhất trong tháp gỗ trong thư phòng của hắn, bất kể thế nào, trước mặt nàng, hắn đều thua trắng.
Hồi lâu, hắn nói: “Ta chỉ không yên tâm.”
Tình hình dịch bệnh ở Tô Nam thế nào, chỉ vài dòng ngắn gọn trong văn thư không thể nhìn thấu.
“Y thuật của nàng đứng đầu Y Quan Viện, lại giỏi g.i.ế.c người, mười người đàn ông cũng không phải đối thủ của nàng, ngươi lo lắng gì chứ?”
Tiêu Trục Phong không hài lòng, “Có tâm trí lo cho nàng, chẳng bằng lo cho ngươi đi. Biết đâu lúc nàng từ Tô Nam trở về, lại gặp cảnh lo hậu sự cho ngươi. Có khi nàng còn báo thù cho ngươi, lại có động lực sống thêm vài năm.”
Nghe vậy, Bùi Vân Ánh cười nhẹ, nhạt nhẽo nói: “Thôi đi. Nếu ta chết, thấy nàng vì ta mà bôn ba vất vả, chỉ sợ dưới suối vàng cũng không được an lòng.”
Tiêu Trục Phong im lặng.
Hai người im lặng hồi lâu, Tiêu Trục Phong mở miệng: “Tuy nhiên, nàng chưa chắc đã đi Tô Nam. Nàng chính là người năm đó rời khỏi nhà họ Lục khi đại dịch xảy ra ở huyện Thường Vũ, đến Tô Nam, khó tránh khỏi chạm vào hồi ức đau thương.”
Con người thường không muốn đối mặt với ký ức đau khổ.
Ánh mắt Bùi Vân Ánh khẽ động.
Thực ra hắn cũng không biết Lục Đồng sẽ chọn thế nào.
Hắn hy vọng nàng ở lại Thịnh Kinh để mình có thể quan tâm, bảo vệ nàng. Nhưng lại cũng sợ, nếu nàng ở lại, người cứng đầu như nàng sẽ một lần nữa không quay đầu mà đi vào ngõ cụt.
Tiến thoái lưỡng nan.
Đang nghĩ ngợi, phía sau truyền đến tiếng bước chân, hai người quay lại, thấy Lục Đồng từ bên trong bước ra.
Nàng nhìn thấy hai người dưới tán cây, liền đi thẳng về phía Bùi Vân Ánh.
Tiêu Trục Phong im lặng quay lưng, nhanh chóng rời đi.
Lục Đồng dừng lại trước mặt Bùi Vân Ánh.
Dưới tán ngô đồng, lá vàng rơi đầy đất, dưới cành trơ trụi, hai người đứng đối diện nhau.
Gió thổi qua, một chiếc lá rơi trên tóc nàng, hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng gạt đi.
Ánh mắt Lục Đồng khẽ động, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
“Điện soái không cần giữ ta mãi,” nàng nói, “Các cấm vệ trong phủ cũng rất mệt.”
Bùi Vân Ánh cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng đưa tay, giơ lên một tập danh sách bìa xanh trước mặt hắn.
“Ta sẽ đi Tô Nam.” Nàng nói.