ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 219: Trân ái 2
Cập nhật lúc: 2025-01-28 07:20:24
Lượt xem: 15
Đêm càng khuya.
Bóng tối đặc quánh như mực kéo dài vô tận.
Trong phủ Điện soái chỉ còn vài người của Thanh Phong đứng gác ở cửa. “Rầm!” Một tiếng động vang lên, kèm theo những bước chân hỗn loạn. Cánh cửa bị đẩy mạnh, một người bị lôi thẳng vào trong.
Lục Đồng bị ném vào gian nhà, khuôn mặt lạnh băng, không nói lời nào, xoay người đi thẳng ra cửa. Nhưng cánh cửa đã bị Bùi Vân Ánh chặn lại.
Trong đáy mắt hắn thoáng hiện lên sự giận dữ, nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ bình tĩnh đến đáng sợ, như đang cố đè nén cơn lửa giận.
“Nàng định đi đâu?”
“Liên quan gì đến ngài?”
Lục Đồng đáp, đồng thời đưa tay đẩy hắn qua một bên. Nhưng Bùi Vân Ánh vẫn đứng vững như tảng đá, mặc kệ nàng cố gắng đến thế nào, hắn cũng không hề dịch chuyển.
“Điện soái, ngài có ý gì?” Cuối cùng, nàng lạnh lùng mở miệng.
Bùi Vân Ánh cúi đầu, đôi mắt khóa chặt vào ánh mắt của nàng.
“Nàng đến phủ Thái sư làm gì?”
Lục Đồng im lặng.
Hắn nói, giọng trầm xuống: “Trả lời đi!”
“Thích Ngọc Đài đã chết, ta đến lấy y án.” Nàng ngẩng cao đầu đáp, “Thế thì sao?”
“Lấy y án?”
Bùi Vân Ánh nhếch môi cười nhạt, bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng.
Cổ tay của nàng thon dài, trắng mịn, những ngón tay mềm mại như chồi non, trên đầu móng có lớp sơn màu hồng nhạt, tựa như bông hoa nhỏ vừa hé nở.
Hắn giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, chất vấn: “Cái này là gì?”
Lục Đồng không trả lời.
Hắn cười lạnh, cầm tay nàng ép lên mu bàn tay của mình.
Bị bất ngờ, Lục Đồng giật mạnh tay ra, hoảng loạn đẩy anh ra xa, lớn tiếng quát: “Đừng chạm vào ta!”
Bùi Vân Ánh lùi lại hai bước. Đôi mắt sâu thẳm của hắn như nhìn thấu tất cả, chỉ lặng lẽ quan sát nàng.
Lục Đồng siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.
Nàng vốn không bao giờ sơn móng tay, bởi vì phải bào chế thuốc, phân loại dược liệu, cầm kim châm, nàng cần một đôi tay sạch sẽ, thuận tiện làm việc.
Nhưng hôm nay, nàng đã cẩn thận sơn một lớp màu nhạt lên móng, nhằm che giấu độc. Thứ độc dược này, chỉ cần gặp máu, sẽ biến lập tức g.i.ế.c người. Nàng không ngờ Bùi Vân Ánh lại phát hiện ra ngay.
Thật ra, không chỉ ở móng tay, mà trong trâm cài tóc, ống tay áo, hay túi mang theo, tất cả đều giấu đầy độc dược.
“Nàng định cùng Thích Thanh đồng quy vu tận.” Bùi Vân Ánh lên tiếng.
Ánh mắt hắn rơi trên người nàng.
Lục Đồng mặc một bộ váy mới tinh, màu ngọc xanh tươi, như một đóa hoa xuân vừa nở. Hai chiếc trâm bướm vàng nhảy múa trên mái tóc khiến nàng thêm phần duyên dáng, không còn vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày. Nàng giống một thiếu nữ đang trên đường về quê, váy áo xúng xính, nét mặt thanh tú.
Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt là một vẻ u sầu, hoang tàn.
Như một người từng bước chìm vào vũng bùn, không còn để ý đến bất kỳ phong cảnh nào xung quanh.
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng.
Ánh nến lặng lẽ trôi trong màn đêm, ánh sáng hắt lên người nàng lạnh lẽo như sương.
Lục Đồng đứng trong bóng tối của ánh nến, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên.
“Điện soái không phải là người của Tam Hoàng tử, đúng không?” Nàng hỏi.
Ánh mắt Bùi Vân Ánh hơi động.
“Tại Hoàng Mao Cương, Thái tử và Tam Hoàng tử đồng thời bị ám sát, Hoàng đế liền trách phạt Thái tử, giúp Tam Hoàng tử có cơ hội vượt lên.”
“Xu Mật Viện và Điện Tiền Ti vốn là kẻ thù không đội trời chung, nhưng ngài lại thông thạo mọi chuyện của Xu Mật Viện. Ngài và Nghiêm Tự vốn không phải đối thủ, mà là đồng minh trong bóng tối. Việc chia quyền chỉ để khiến Hoàng thượng an tâm.”
Bùi Vân Ánh không đáp.
“Ngài không phủ nhận, tức là ta đoán đúng rồi sao?”
Nàng cười nhạt, từng bước tiến tới: “Xu Mật Viện vốn dĩ là phe của Thái tử, nhưng lại ngấm ngầm liên lạc với Điện Tiền Ti. Các ngài không trung thành với Tam Hoàng tử, cũng không trung thành với Thái tử, lại càng không trung thành với Hoàng đế.”
“Vậy, các ngài trung thành với ai?”
Nàng đến gần hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.
“Là Ninh Vương sao? Người mà các ngài muốn đưa lên ngôi là ông ấy?”
Bùi Vân Ánh cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng.
“Muốn đưa Vương gia lên ngôi, có vẻ vẫn thiếu một lý do đủ thuyết phục.” Lục Đồng nói, giọng nàng càng nhẹ nhàng hơn, tựa như một cơn gió thoảng qua. “Ta có một cách đôi bên cùng có lợi, ngài có muốn nghe không?”
Hai chiếc trâm bướm vàng trên tóc nàng khẽ động dưới ánh nến, lấp lánh như những tia sáng nhỏ. Chúng mỏng manh, dễ vỡ, chỉ cần một chạm nhẹ cũng có thể tan biến. Những lời nàng nói nghe nhẹ nhàng, êm ái, nhưng trong đôi mắt lại lóe lên sự điên cuồng.
“Điện soái, sao chúng ta không thực hiện một giao dịch?” Nàng mỉm cười, nói: “Nếu đêm nay ta thành công g.i.ế.c được Thích Thanh, ta sẽ nói với cả thiên hạ rằng ta là người của Nguyên Nghiêu. Là Tam Hoàng tử sai khiến ta làm điều này.”
“Hoặc là, ta g.i.ế.c Thích Thanh, sau đó ngài đến bắt ta. Ta có thể trở thành chiến công của ngài. Ngài đích thân g.i.ế.c ta, lấy điều đó làm tín vật để chiếm được lòng tin của Nguyên Nghiêu.”
“Đổi lại, ngài hãy bảo vệ Nhân Tâm y quán.”
Ánh sáng chập chờn của ngọn nến khiến bốn bề tĩnh lặng như chết.
Bùi Vân Ánh đứng đối diện nàng, ánh mắt vẫn điềm tĩnh và lạnh lùng như mặt hồ đóng băng.
“Đây là kế hoạch của nàng sao?”
“Nàng g.i.ế.c Thích Thanh, giúp bọn họ loại bỏ mối nguy cuối cùng. Nếu sau này có chuyện xảy ra, tất cả người trong Nhân Tâm y quán đều có thể thoát thân an toàn, không còn điều gì phải lo lắng.”
Lục Đồng nhìn hắn, lần đầu tiên, giọng nói trở nên mềm mại hơn: “Như vậy không tốt sao? Cả ta và ngài, đôi bên cùng có lợi.”
Nàng ngẩng đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hoa văn hình chim ưng thêu bằng chỉ vàng trước n.g.ự.c áo hắn. Chiếc áo hắn mặc vẫn là quan phục vừa từ cung trở về, hoa văn thêu rực rỡ, sang trọng, nhưng khi chạm vào lại mang chút lạnh lẽo, như vết sẹo ẩn giấu sâu trong tâm hồn, không ai hay biết.
“Nếu thành công, sau này khi Vương gia lên ngôi, công lao hộ giá của ngài sẽ không nhỏ.” Nàng cất lời, giọng nói dường như mang theo chút mê hoặc. “Không quan trọng ngài muốn làm gì, có quyền lực thì có thể lựa chọn tất cả. Lẽ nào ngài không muốn tiến xa hơn?”
Hắn đáp: “So với quyền lực, ta càng quan tâm nàng hơn.”
Lục Đồng khựng lại.
Chàng trai trẻ cúi đầu, ánh mắt nhìn nàng đầy bình thản, cất giọng: “Lục Đồng, ta thích nàng.”
Giọng nói của hắn chân thành và sâu lắng, như mũi tên xuyên qua lớp phòng ngự của nàng. Giây phút đó, dường như ánh mắt hắn đang thiêu đốt nàng, khiến nàng phải lùi lại, thu tay về. Lục Đồng lạnh lùng nói: “Ta đã biết tất cả bí mật của ngài, ngài còn không g.i.ế.c ta sao?”
Chỉ có người c.h.ế.t mới mãi mãi giữ được bí mật.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Bùi Vân Ánh nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Đừng lúc nào cũng nghĩ đến cái chết.”
Trái tim Lục Đồng bất giác rung lên.
“Nếu người thân của nàng vẫn còn trên đời, họ sẽ chỉ hy vọng nàng sống thật tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-219-tran-ai-2.html.]
Lục Đồng ngắt lời: “Nhưng ta không muốn sống!”
Câu nói của nàng khiến hắn sững lại.
“Điện soái, ta không giống ngài.”
Từng chữ, từng câu nàng nói ra, giống như một vết d.a.o cứa vào sâu hơn trong tim mình.
“Ngài có tỷ tỷ, có Bảo Châu, cha ngài vẫn còn sống. Dù yêu hay hận, ngài vẫn còn những ràng buộc với thế gian này.”
“Nhưng ta không có.”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói như thoảng qua trong gió: “Báo thù đã xong, ta đã làm hết những điều cần làm. Chỉ vậy thôi.”
Có những chuyện, nàng không thể khiến Bùi Vân Ánh hiểu.
Nàng vốn đã là một người chết. Đáng lẽ nàng phải c.h.ế.t từ lâu rồi. Việc báo thù là điều duy nhất giữ nàng ở lại cõi đời này. Chính hơi tàn ấy đã chống đỡ nàng đến giờ.
Nhưng giờ đây, hơi tàn ấy đã tan biến.
Nàng không còn thứ gì để bấu víu, chỉ muốn buông xuôi tất cả.
Bùi Vân Ánh hy vọng nàng sống tiếp.
Nhưng ngay cả bản thân nàng cũng không biết phải sống tiếp thế nào.
Thà rằng dùng mạng sống mục nát này, đổi lấy một chút giá trị cuối cùng.
“Vậy ta thì sao?”
Phòng tĩnh lặng, bỗng vang lên giọng nói của Bùi Vân Ánh.
Người thanh niên nhìn nàng, đôi mắt đen thẳm không chút cảm xúc, thản nhiên lên tiếng: “Nàng thu xếp mọi thứ, lo liệu chu toàn, tận tâm bảo vệ mọi người trong Nhân Tâm y quán. Rõ ràng nàng biết tình cảm ta dành cho nàng, nhưng vẫn để ta tận mắt nhìn nàng đi tìm cái chết.”
“Nàng chưa từng nghĩ đến ta sao?”
Lục Đồng tái mặt.
Chưa từng nghĩ đến sao?
Tại sao lại đối xử với hắn như vậy?
Nàng hiểu rõ tình cảm Bùi Vân Ánh dành cho mình, cũng chính vì dựa vào tình cảm đó mà nàng có thể khẳng định rằng, dưới vẻ lạnh lùng và cộc cằn của hắn, vẫn luôn có một chút mềm lòng. Vì thế, nàng mới an tâm giao toàn bộ chuyện sau này của Nhân Tâm y quán cho hắn.
Lá thư mà nàng để Ngân Tranh gửi cho Bùi Vân Ánh, bên trong viết đầy những sắp xếp cho Nhân Tâm y quán. Nàng cẩn thận cân nhắc mọi nguy hiểm tiềm ẩn, trân trọng giao phó tất cả những điều chưa hoàn thành cho hắn.
Không ngờ thư còn chưa đến tay người nhận, Bùi Vân Ánh đã tìm đến nàng trước, mang nàng đi.
Hắn luôn là người đầu tiên nhìn thấu ý định của nàng.
Ánh đèn lấp lánh, dòng chảy thời gian như ngưng đọng.
Người con gái cố chấp không chịu cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh mà điên cuồng, tựa như một cơn gió không biết sẽ thổi về đâu.
Người thanh niên lặng lẽ nhìn nàng rất lâu, rồi khẽ thở dài, như thể cuối cùng đã chịu thua, kéo nàng đến bên bàn trong phòng và ngồi xuống.
Hắn rót một tách trà nóng, đưa vào tay Lục Đồng, giọng dịu dàng: “Kẻ thù đã đền tội, cha mẹ, huynh tỷ của nàng trên trời có linh thiêng, điều họ muốn thấy chỉ là nàng được bình an và hạnh phúc.”
“Lục đại phu.” Hắn ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Hãy học cách trân trọng bản thân. Nếu nàng không làm được, thì hãy để người khác làm.”
Lục Đồng ngẩn ngơ trong chốc lát.
Hắn ngồi trước mặt nàng, rõ ràng là người có vẻ ngoài đa tình, nhưng nhiều lúc lại vô tình và lạnh nhạt. Khi cô dần chấp nhận rằng hắn là một người không có tình cảm, thì hắn lại để nàng thoáng thấy một chút dịu dàng ẩn sâu dưới sự vô tình đó.
Hơi ấm từ tách trà trong tay dần truyền qua lòng bàn tay Lục Đồng. Nàng siết chặt tách trà, rồi bất ngờ hất mạnh.
Nước trà nóng lăn dài trên mặt đất, chiếc tách sứ trắng vỡ tan thành từng mảnh, tiếng vỡ giòn vang, hình vẽ xuân sắc trên mặt tách phút chốc tan nát.
Bùi Vân Ánh khựng lại, ánh mắt lướt qua những mảnh vỡ trên đất, không hề tức giận, chỉ liếc nhìn nàng, rồi khoan dung mỉm cười.
“Thanh Phong nghe ngóng được rằng Tam cô nương nhà họ Lục ở huyện Thường Vũ khi còn nhỏ tính khí rất lớn, ta còn nghĩ là họ bịa đặt. Không ngờ là thật.”
Lục Đồng lạnh lùng đáp: “Tại sao ngài lại cản ta?”
“Ta không muốn nàng đi tìm cái chết.”
“Ta chỉ muốn g.i.ế.c ông ta.”
“Ta sẽ làm thay nàng.”
Hắn bình thản nói: “Ta sẽ thay nàng g.i.ế.c Thích Thanh.”
Lời hắn nói nhẹ như không, tựa như chỉ thuận miệng mà nói ra, nhưng Lục Đồng biết, hắn không hề nói đùa.
Cơn đau âm ỉ quen thuộc trào dâng trong lồng ngực, nàng ngước mắt, nhìn Bùi Vân Ánh, sắc mặt không chút d.a.o động.
“Ta không tin bất kỳ ai.”
“Nhưng nàng có thể tin ta.”
“Lục Đồng,” hắn nhấn từng chữ, “nàng có thể tin ta.”
Bóng đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ ùa vào như dòng thác, nhưng lại đột ngột dừng lại trước ánh đèn trong phòng, ánh sáng yếu ớt ấy như sắp tắt đến nơi, nhưng vẫn cố chấp lan tỏa một hơi ấm dịu dàng, phân rõ mọi thứ xung quanh.
Lục Đồng được bao bọc trong quầng sáng an toàn ấy.
Bùi Vân Ánh lại mở lời: “Cho dù nàng ghét ta, cho dù nàng không quan tâm đến cảm giác của ta, chẳng lẽ nàng cũng không để ý đến những người khác trong Nhân Tâm y quán sao?”
“Ngân Tranh, Đỗ Trường Khanh, Miêu Lương Phương, A Thành, Lâm Đan Thanh, Kỷ Tuân...”
Mỗi lần hắn nói ra một cái tên, lòng Lục Đồng lại run rẩy một chút.
“Nàng thật sự nỡ lòng bỏ lại tất cả, không có chút lưu luyến nào với những người đó sao?”
Lục Đồng im lặng.
Trong đầu nàng hiện lên rất nhiều hình ảnh, tốt có, xấu có, như một bức tranh từ từ trải ra, có phần đã mờ nhạt, có phần vẫn còn rõ nét.
Nàng cụp mắt, nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của chính mình.
“Ta phải quay về.”
Giống như nàng không hề bị những lời của hắn lay động.
Đáp lại câu nói của nàng là giọng nói càng lạnh lùng hơn từ đối phương.
“Không được.”
Lục Đồng ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Ánh.
Hắn đứng dậy, đi đến cửa, dừng lại, hơi nghiêng đầu, giọng nói bình thản: “Trước khi nàng từ bỏ ý định đó, ta sẽ luôn ở đây bảo vệ nàng. Nếu nàng không muốn thấy ta, thì để người khác thay ta.”
Hắn rời đi, mở cửa bước ra ngoài. Bên ngoài, Thanh Phong và Xích Tiễn bước tới, Bùi Vân Ánh dặn dò: “Trông chừng nàng ấy, đừng để nàng ấy ra ngoài. Nếu xảy ra bất cứ sơ suất nào, chỉ hai người các ngươi chịu trách nhiệm.”
Hai người không dám lơ là: “Vâng.”
Hắn cầm thanh kiếm trên bàn, quay người bước ra cửa, Xích Tiễn hỏi: “Khuya thế này, đại nhân còn đi đâu?”
Bùi Vân Ánh không quay đầu lại.
“Phủ Thái sư.”