ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 218: Có sinh không có dưỡng 2
Cập nhật lúc: 2025-01-28 07:20:20
Lượt xem: 7
Sảnh đường trống vắng, quan tài xa hoa, ông còng lưng ngồi đó, một giọt nước mắt mờ đục rơi xuống quan tài, rồi nhanh chóng bị lau đi.
Quản gia từ bên ngoài bước vào, giọng nghẹn ngào: “Lão gia, tiểu thư vì đau buồn quá độ, y quan đã xem qua, cho uống thuốc rồi, hiện giờ đang ngủ.”
Thích Hoa Doanh và Thích Ngọc Đài tình cảm sâu sắc, trong lễ hội ngày hôm qua, Thích Thanh đã đặc biệt dặn dò Thích Hoa Doanh để ý kỹ ca ca mình. Cuối cùng, Thích Ngọc Đài lại c.h.ế.t ngay trước mắt bao người, khiến Thích Hoa Doanh đau đớn không thể chịu nổi.
Một lúc lâu sau, Thích Thanh nói: “Hãy chăm sóc tốt cho tiểu thư.”
Ông chỉ còn lại cô con gái này.
Quản gia cúi mình: “Lão gia, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Dù Thích Ngọc Đài c.h.ế.t trong buổi lễ, nhưng cùng lúc cũng phát hiện được dấu vết của Hàn thực tán. Tam Hoàng tử sẽ không bỏ qua cơ hội này. Giờ để ngài ấy mang t.h.i t.h.ể trở về an táng, cũng là vì Lương Minh Đế nể tình cũ mà cho phép.
Mọi thứ thoạt nhìn như là ngẫu nhiên.
Nhưng tuyệt nhiên không phải.
Những ngày này, Thích Ngọc Đài luôn bị nhốt trong phủ Thái sư, cửa to không ra, cửa nhỏ không bước, người trong phủ luôn canh chừng rất chặt. Làm sao hắn lấy được Hàn thực tán?
Sau vụ việc ở Phong Nhạc Lâu, các thương nhân trong Thịnh Kinh đều giữ im lặng.
Không ai dám mạo hiểm trong thời điểm này.
Những ngày qua, Thích Ngọc Đài ngày ngày ngoan ngoãn, chỉ chờ Lục Đồng đến chẩn trị.
Động tác lau chùi của Thích Thanh dừng lại.
Lục Đồng.
Trong hai tháng qua, người lạ xuất hiện tại phủ Thái sư chỉ có Lục Đồng.
Nói đi cũng phải nói lại, từ khi Lục Đồng đến đây, quả thật Thích Ngọc Đài đã yên phận hơn nhiều.
Những người canh giữ trong nhà không phát hiện điều gì bất thường, ông nghĩ rằng bệnh tình của Thích Ngọc Đài đã ổn định.
Nhưng nếu là điều khác...
Thích Thanh ngẩng đầu, siết chặt chiếc khăn lụa trong tay.
“Lục Đồng đang ở đâu?”
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Lục Đồng trở về Nhân Tâm y quán thì trời đã tối.
Đỗ Trường Khanh và Miêu Lương Phương đều đã về nhà, còn Ngân Tranh đứng trước cửa, đang định đóng cửa lại. Nhìn thấy Lục Đồng xuất hiện ở cửa, nàng ngạc nhiên mừng rỡ: “Cô nương sao lại về đột ngột thế này?”
Lục Đồng mỉm cười: “Hôm qua trong cung có đại lễ, sau đó Y Quan Viện được nghỉ một ngày, ngày mai ta mới phải quay lại.”
Ngân Tranh vừa mừng vừa tiếc: “Sao cô nương không nói trước, trong bếp không để lại thức ăn gì cả... Người muốn ăn gì để ta đi làm?”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Lục Đồng kéo nàng: “Ta chưa đói, vào nhà rồi nói.”
Ngân Tranh đồng ý.
Cửa đóng lại.
Cả hai bước vào trong nhà. Ngân Tranh thắp một ngọn đèn để trên bàn, thấy Lục Đồng đứng trước sân nhìn ra cửa sổ, liền hỏi: “Cô nương đang nhìn gì thế?”
“Nhìn hoa.”
Lục Đồng nói: “Năm ngoái lúc chúng ta vừa dọn đến đây, chẳng có một bông hoa nào.”
Dưới cửa sổ, mấy đóa cúc đã nở. Một cơn gió thu thổi qua, hương thơm lạnh lẽo len lỏi, dáng hoa thanh khiết và dịu dàng.
Ngân Tranh thích trồng hoa, cũng thích dọn dẹp sân nhỏ. Từ khi họ chuyển đến đây, quanh năm bốn mùa hoa nở, lúc nào cũng rực rỡ.
“Nhà là của người khác, nhưng cuộc sống là của chúng ta. Mấy khóm hoa chẳng đáng bao nhiêu, nhưng nhìn vào khiến lòng người dễ chịu.” Ngân Tranh cười nói: “Nếu cô nương thích, sân nhà mình còn có thể nuôi thêm cá. Lần tới ra phố Quan Hạng mua vài con cá đẹp, loại có đuôi đỏ, ta thấy nhà các phú hộ đều làm thế.”
Lục Đồng mỉm cười.
Ngân Tranh tò mò hỏi: “Hôm nay cô nương có vẻ tâm trạng rất tốt, có chuyện vui gì à?”
“Có thể xem là vậy.” Lục Đồng quay vào nhà, nói: “Ngân Tranh, ngày mai ta có một buổi gặp quan trọng, ngươi giúp ta chọn một bộ y phục thật đẹp.”
Ngân Tranh nghe vậy, lập tức vui vẻ, vội vàng vào trong, lấy từ tủ gỗ vàng mấy bộ áo váy ra.
“Trước đây ta đặt may ở tiệm may Cát, nhưng cô nương ngày nào cũng bận chẩn trị nên chưa mặc được. Thời tiết giờ se lạnh, mặc mấy bộ này là vừa đẹp.” Nàng trải y phục lên giường: “Nhưng cô nương, buổi gặp ngày mai quan trọng thế nào? Nếu cần trang phục lộng lẫy, loại vải này có vẻ hơi thô, hay là đặt làm thêm một bộ mới? Là quý nhân trong cung à?” Đôi mắt nàng sáng lên: “Hay là Bùi Điện soái?”
Từ sau sinh nhật của Bùi Vân Ánh, Ngân Tranh không còn gặp lại người đó.
Nàng không rõ Lục Đồng và Bùi Vân Ánh đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau đó một thời gian dài, Lục Đồng có vẻ trầm mặc hơn trước. Đôi khi nàng sẽ ngồi trước cửa sổ, nhìn xa xăm rất lâu.
Ngân Tranh mơ hồ nhận ra điều gì đó, mỗi lần muốn hỏi Lục Đồng, lại bị nàng khéo léo lảng tránh. Qua nhiều lần, nàng cũng hiểu ra.
Ngân Tranh cảm thấy tiếc cho Lục Đồng, nhưng không biết phải khuyên giải ra sao.
Nàng ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi: “Cô nương và tiểu Bùi đại nhân đã làm lành rồi phải không?”
“Không phải hắn.”
Lục Đồng mỉm cười, chọn ra một bộ áo váy màu ngọc thêu hoa nổi từ trong đống y phục trên giường: “Bộ này được không?”
“Đẹp lắm!” Ngân Tranh gật đầu lia lịa: “Cô nương mặc những bộ sáng màu như vậy là đẹp nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-218-co-sinh-khong-co-duong-2.html.]
Lục Đồng nhận được lời khen, liền để bộ y phục sang một bên, gấp gọn những bộ còn lại. Nàng lấy ra một phong thư từ trong áo, đưa cho Ngân Tranh.
Ngân Tranh ngạc nhiên: “Cái này là gì?”
“Tối nay, giờ Tuất, ngươi mang lá thư này đến phủ Điện soái, đưa cho Đoàn Tiểu Yến ở đó, nhờ cậu ấy chuyển cho Bùi Vân Ánh.”
“Đưa cho Bùi Điện soái?” Ngân Tranh ngập ngừng: “Tại sao cô nương không tự mình giao cho ngài ấy?”
“Có những lời, ta không thể nói rõ ràng khi gặp trực tiếp. Ngân Tranh, ngươi có thể giúp ta không?”
Ngân Tranh ngẩn ra, rồi lưỡng lự mở miệng: “Cô nương, chẳng lẽ người định cắt đứt hoàn toàn với Bùi Điện soái sao?”
Lục Đồng chỉ nhìn nàng, không nói gì.
Ngân Tranh thở dài, nhận lấy phong thư từ tay Lục Đồng: “Ta hiểu rồi.” Nàng ngừng một lát, lại hỏi: “Nhưng tại sao phải là giờ Tuất?”
Lục Đồng nhìn ra cửa sổ: “Ngày mai ta sẽ đến Y Quan Viện trễ một chút. Tối nay ta muốn ăn món vịt hầm vải của tiệm Nhân Hòa. Ngươi đi mua một phần, tiện đường mang thư đến phủ Điện soái, được không?”
“Giờ này muốn ăn món vịt hầm vải sao?” Ngân Tranh lúng túng: “Món này của tiệm Nhân Hòa lúc nào cũng phải xếp hàng dài...” Nàng nói đến đây, chợt thấy Lục Đồng đang mỉm cười với mình, tinh thần liền phấn chấn, nghĩ một lát: “Cô nương hôm nay có vẻ rất vui. Nếu vậy, ta đi xếp hàng ngay bây giờ, tiện mua thêm ít ốc nướng rượu cho cô nương nữa.”
Lục Đồng gật đầu.
Ngân Tranh nói xong liền chuẩn bị đi. Vừa mở cửa, nàng nghe thấy tiếng Lục Đồng gọi mình từ phía sau: “Ngân Tranh.”
Nàng quay đầu lại: “Sao thế?”
Lục Đồng nhìn nàng một lát, rồi lắc đầu mỉm cười, nói: “Đi cẩn thận.”
Ngân Tranh bước ra ngoài, sân lại trở nên yên tĩnh.
Lục Đồng nhìn cây mai ngoài cửa sổ một hồi, thu hồi ánh mắt, lấy bộ váy ngọc sắc từ bên giường mặc vào, rồi ngồi trước bàn trang điểm.
Người trong gương tuổi trẻ hoa xuân, đôi mắt sáng rực, làn da trắng ngần, nhưng ánh mắt lại mang một chút lạnh lùng.
Nàng nhấc chiếc lược gỗ lên, chậm rãi chải mái tóc đen mượt, chải gọn gàng, búi thành kiểu tóc. Cuối cùng, nàng cài một chiếc trâm hoa mộc cẩn lên.
Chiếc trâm đơn sơ mảnh mai, Lục Đồng ngắm nhìn một lát, rồi cúi đầu, lấy từ trong hộp trang điểm ra hai chiếc trâm hình bướm làm từ giấy vàng đen. Đây là vật mà Ngân Tranh đã mua tại lễ hội đèn lần trước, nhưng nàng chưa từng đeo.
Lục Đồng cài hai chiếc trâm bướm ở hai bên tóc, mỗi khi nàng hơi di chuyển, đôi cánh bướm khẽ rung rinh, như muốn bay đi.
Thật đẹp, thật sạch sẽ.
Làm xong mọi thứ, nàng rời khỏi bàn trang điểm, mở tủ gỗ, lấy ra bốn chiếc bình sứ.
Những chiếc bình sứ nhỏ, lạnh buốt. Lục Đồng áp má vào một chiếc bình, lặng lẽ cọ như lưu luyến.
Nàng mang những chiếc bình ra cây mai, đổ đất trong bình xuống, chôn sâu vào đất, rồi đặt lại bình vào tủ.
Cuối cùng, Lục Đồng nhìn sân nhỏ thêm một lần, đóng cửa lại, cầm đèn rời khỏi y quán.
Bóng đêm buông xuống, trên phố Tây, những chiếc đèn lồng dưới mái hiên khẽ đung đưa, mang theo sự tĩnh lặng bao trùm. Từ những căn nhà thấp, ánh sáng vàng nhạt hắt ra qua khe cửa sổ. Có một đứa trẻ đang ngồi trước bàn học, chậm rãi đọc thuộc Tam Tự Kinh:
“...Đậu Yến Sơn, hữu nghĩa phương. Giáo ngũ tử, danh câu dương...”
“...Dưỡng bất giáo, phụ chi quá. Giáo bất nghiêm, sư chi nọa...”
Lục Đồng dừng bước.
Dường như rất lâu trước đây, khi nàng còn nhỏ, vì phạm lỗi nên cũng từng bị cha phạt chép Tam Tự Kinh như thế.
Mẹ muốn che chở cho nàng, nhưng bị cha đẩy ra ngoài. Thước gỗ phạt trẻ con thật to và dài, ánh lên khuôn mặt giận dữ của cha.
“Dưỡng bất giáo, phụ chi quá. Lục Đồng, con nghịch ngợm như thế này, nếu ta không dạy dỗ con, sau này chắc chắn sẽ có người sau lưng chỉ trích ta!"
“Dưỡng bất giáo, phụ chi quá.”
Con cái phạm lỗi, tất nhiên là cha mẹ phải dạy dỗ.
Nên như thế.
Phải như thế.
Ánh mắt Lục Đồng nhìn vào cái bóng trong cửa sổ trở nên lạnh lùng, không gợn chút cảm xúc.
“Cọt kẹt—” Tiếng cửa mở ra.
Ánh sáng vàng rực tràn khắp nơi. Người vợ của thợ may Cát tay xách một xô nước bước ra, nhìn thấy Lục Đồng đứng bên cửa sổ, liền khựng lại: “Lục đại phu?”
Lục Đồng khẽ gật đầu.
Người phụ nữ đổ xô nước xuống đất ngoài sân, cười hỏi: “Trễ thế này rồi, ngài đi đâu vậy?”
Lục Đồng mỉm cười: “Về nhà.”
“Ồ.” Người phụ nữ gật đầu, sau đó xách xô nước đi vào nhà.
Đi được vài bước, bà bỗng nhận ra điều gì, quay đầu lại: “Không đúng! Nhân Tâm Y quán chẳng phải ở phía sau sao? Sao Lục đại phu lại đi về hướng nam?”
Bà mở cửa sổ, nhìn ra ngoài, nhưng đêm đã phủ sương mờ, chẳng còn thấy bóng dáng người con gái đâu.
Ánh sáng mờ nhạt từ những chiếc đèn lồng lắc lư dưới chân, sắc vàng ấm áp xua tan sự lạnh lẽo trong làn sương dày.
Lục Đồng mỉm cười bước đi trong màn đêm, vẻ mặt bình thản.
Nàng muốn về nhà.
Cuối cùng, nàng có thể về nhà rồi.