ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 216: Hoa dại toả sắc 2
Cập nhật lúc: 2025-01-28 07:20:11
Lượt xem: 6
Cuộc đua trên Thuỷ Điện là tiết mục được tiên đế đặt ra, hàng năm khi xem các màn trình diễn tại Thần Bảo Điện đều phải tổ chức. Tiên đế vốn có tính cách phóng khoáng hào sảng, nhưng Lương Minh Đế lại hoàn toàn trái ngược, trầm lặng và thâm trầm. Sau khi tiên đế qua đời, lễ tế hàng năm thiếu vắng vị đế vương vui cùng thần tử trên Thuỷ Điện, mọi người luôn cảm thấy kém đi vài phần hứng thú. Năm nay, nghi thức tế lễ và Đại Nột được tổ chức chung, nên chuẩn bị có phần long trọng hơn trước.
Dưới hồ Trường Lạc, trong lúc các thuyền đỏ tranh tài kịch liệt, dần dần có hai chiếc thuyền vượt lên dẫn đầu. Hai chiếc thuyền này giằng co không rời, khoảng cách tới thuyền đích ngày càng gần. Trên một thuyền, vị quân sĩ dẫn đầu bất ngờ đứng bật dậy, lao mình về phía mũi tên vàng treo trên cột cờ của thuyền đích.
Quân sĩ dẫn đầu thuyền còn lại thấy vậy không chịu thua kém, cũng lập tức phóng người nhảy lên thuyền đích, túm lấy chân người phía trước, kéo mạnh khiến người kia ngã khỏi cột cờ.
Hai người ngay lập tức giao đấu trên thuyền đích.
"Hay lắm! Hay lắm!"
Đám đông xung quanh càng thêm phấn khích.
Xem chèo thuyền thì có gì thú vị, phải đánh nhau mới hay chứ, đánh đi!
Hai quân sĩ trên thuyền đều có kỹ năng ngang ngửa, một người vừa định rút mũi tên, người kia liền ngay lập tức lao tới ngăn cản. Chiếc thuyền đỏ chao đảo mạnh, nước b.ắ.n tung toé, quân sĩ hai bên thuyền hò hét cổ vũ. Một số thuyền khác cũng tiến đến để ngăn cản, khiến không khí càng thêm náo nhiệt, nhưng mũi tên vàng trên thuyền vẫn không hề lay chuyển.
Tam hoàng tử Nguyên Nghiêu cười nói: "Đã qua hai nén hương rồi mà hai vị quân sĩ vẫn chưa phân thắng bại, e là hơi kéo dài quá."
Hoàng hậu ngồi cạnh Lương Minh Đế nghe vậy, ánh mắt khẽ động, nở nụ cười lạnh lùng: "Nghiêu Nhi, việc gì phải nóng vội. Hai quân giao đấu, chưa đến hồi kết thì thắng thua chưa thể nói trước. Cứ sớm chốt lại, còn gì thú vị nữa. Kẻ cười sau cùng mới là người chiến thắng."
Trong triều hiện tại chia thành hai phe, thái tử và tam hoàng tử đều có phe cánh riêng, quan hệ không mấy thân thiết.
Hiện thái tử bị quản thúc, Lương Minh Đế lại giao quyền binh vào tay gia tộc nhà ngoại của tam hoàng tử, khiến hoàng hậu trong lòng vô cùng lo lắng.
Những lời qua lại đã lộ rõ sự tranh đấu ngầm, khiến sắc mặt Lương Minh Đế tối lại. Thái hậu nhận ra bầu không khí căng thẳng, bèn lên tiếng hòa giải: "Tranh đua trên thuyền đỏ thì hấp dẫn, nhưng các quân sĩ tranh tiêu năm nay quả thực không bằng mọi năm." Bà nhìn sang chàng thanh niên đứng bên cạnh Lương Minh Đế, mỉm cười nói: "Ai gia thấy, nếu để Bùi Điện Soái ra tay, chỉ cần một nén hương là đã giành được tiêu, kết thúc cuộc đua rồi."
Mọi người trên lầu nghe vậy, đều quay sang nhìn chàng thanh niên phía sau Lương Minh Đế.
Bùi Vân Ánh đứng yên, nghe lời khen ngợi của Thái hậu nhưng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ mỉm cười gật đầu: "Tạ Thái hậu nương nương đã khen."
Hắn khoác trên mình bộ công phục gấm hoa văn ưng huyền màu xanh đậm, dáng vẻ hiên ngang tuấn tú. Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, phong thái khiêm nhường lễ độ, không hề làm gì mà vẫn khiến các hoàng tử ngồi cạnh Lương Minh Đế bị lu mờ.
Hoàng hậu vuốt nhẹ móng tay, cũng cười phụ hoạ: "Mẫu hậu nói đúng lắm. Bổn cung còn nhớ ngày xưa, vào tiết Tam Nguyệt Tam điểm binh, Bùi Điện Soái cưỡi ngựa b.ắ.n cung ở trường cầu, mũi tên nào cũng trúng tiêu, phong thái không ai sánh kịp."
Những lời này khiến mọi người nhớ lại dáng vẻ phóng khoáng, oai hùng của Bùi Vân Ánh năm đó khi cưỡi ngựa b.ắ.n cầu. Khi ấy, hắn còn rất trẻ, tựa như thanh bảo kiếm vừa rút khỏi vỏ, ánh sáng không cách nào che giấu.
Giờ đây, thêm vài năm tuổi, vẻ ngoài càng thêm tuấn mỹ, nhưng tính cách lại trầm ổn hơn trước, khiến người ta bất giác hoài niệm về dáng vẻ ngày xưa.
Lương Minh Đế nhìn Bùi Vân Ánh rất lâu, không biết nghĩ gì, bỗng nhếch môi cười, giọng điệu có phần kỳ lạ.
"Nếu vậy, ái khanh hãy xuống dưới, dạy cho các quân sĩ biết thế nào là 'tranh tiêu' đi."
Mọi người trên lầu đều khựng lại.
Bùi Vân Ánh ngẩng đầu, nhưng Lương Minh Đế đã thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nhìn xuống hồ Trường Lạc.
Hắn khom người: "Thần tuân lệnh."
Lục Đồng đang ngồi ở dãy bàn dài của Thuỷ Điện, mặt không cảm xúc lắng nghe tiếng reo hò inh tai của những người xung quanh. Đột nhiên nghe thấy một tiếng hét kinh ngạc từ phía trước, Thường Tiến bên cạnh còn hò reo phấn khích đến chói tai, khiến nàng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn, lập tức ngẩn người.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Trên mặt nước hồ Trường Lạc, một bóng người vụt qua. Người này mặc bộ gấm xanh đậm hoa văn quen thuộc, động tác nhẹ nhàng đẹp mắt, tựa chú chim thanh tước giang cánh bay qua mặt nước, chỉ để lại vài gợn sóng lăn tăn.
Tiếng reo hò xung quanh lập tức bùng nổ.
"Bùi Điện Soái! Bùi Điện Soái cũng xuống rồi!"
Lục Đồng chăm chú nhìn.
Bùi Vân Ánh đã tháo mũ quan, thay vào đó là một chiếc khăn thêu tối màu buộc trên trán. Hắn di chuyển nhanh như chớp, những chiếc thuyền đỏ trên mặt hồ dưới chân hắn tựa như mặt đất bằng phẳng. Mọi người chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, hắn đã đến được thuyền tranh tiêu.
Chàng bước lên trước, hai quân sĩ đang giao đấu kịch liệt dưới cột cờ cũng nhận ra nguy cơ cận kề, lập tức gạt bỏ hiềm khích, đồng tâm hiệp lực, mỗi người cầm lấy một cây giáo dài trên thuyền xông về phía hắn.
"Hay! Hay quá!"
Xung quanh lại vang lên một tràng vỗ tay và hò reo phấn khích.
Màn biểu diễn này còn hấp dẫn hơn cả những con rối nước trên thuyền rồng ban nãy.
Hai cây trường thương từ hai bên lao tới, nhưng Bùi Vân Ánh không để tâm. Hắn không rút đao, chỉ thuận tay nhặt một cây thương đỏ tua lụa trên giá đạo cụ, mũi thương lấp lánh như sao băng, tua lụa đỏ bay múa như gấm vóc giữa không trung, khiến người xem hoa cả mắt.
Trên ghế ngồi, các quan viên chăm chú dõi theo, một số đại thần vốn luôn nghiêm nghị nay cũng hò reo đến đỏ mặt tía tai. Thích Hoa Doanh ngồi giữa tiếng hò reo, bỗng cảm thấy trái tim mình cũng như tua lụa đỏ trên cây thương kia, theo từng động tác lên xuống của người cầm thương mà lay động không ngừng.
Cũng có người nâng chén rượu nhìn về phía thanh niên trên thuyền đỏ, khẽ khen với người bên cạnh: “Thế tử phong thái xuất chúng, có khí chất của kẻ đứng trên đỉnh cao. Quả thật Bùi đại nhân đã dạy con rất giỏi.”
Chiêu Ninh công Bùi Lệ cúi đầu uống rượu, thần sắc bình thản, không đáp lại.
Bỗng đám đông lại hô lên kinh ngạc, mọi ánh mắt đều hướng về phía hồ Trường Lạc. Hai quân sĩ áo đỏ đã không thể chống cự được nữa, chỉ thấy Bùi Vân Ánh vung thương, khiến cả hai không kịp tránh né, liên tiếp rơi xuống nước cùng tiếng “bõm, bõm.” Dưới chân cột cờ, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng hất cây thương, mũi tên vàng treo trên cột cờ rơi xuống theo tiếng vang, cùng với một cây cung nhỏ xinh, gọn gàng rơi vào tay hắn.
Lúc này, những chiếc thuyền đỏ khác đã vây quanh chàng. Trên thuyền, tiếng trống và kèn vang lên rộn ràng, bờ hồ cũng ngập tràn tiếng hoan hô, cỏ cây xanh mướt từ xa điểm xuyết sắc hoa lựu đỏ rực. Chàng trai trẻ cầm mũi tên, giương cung nhắm vào quả cầu vàng treo trên bờ hồ.
“Phập—”
Mũi tên bay đi, trúng thẳng vào mục tiêu.
Quả cầu vàng rơi xuống, vỡ tung ra những dải lụa màu sắc rực rỡ. Cả hội trường lặng đi một thoáng, rồi ngay sau đó, tiếng hoan hô và reo mừng bùng nổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-216-hoa-dai-toa-sac-2.html.]
“Hay lắm! Quá đẹp! Thật ngoạn mục!”
Thường Tiến phấn khích đến mức lạc cả giọng, Lâm Đan Thanh thì đập tay xuống bàn để tán thưởng. Bờ hồ Trường Lạc cả trên lẫn dưới đều vang dội tiếng trống, tiếng kèn, ngập tràn trong sự sôi động.
Bùi Vân Ánh mỉm cười, đưa tay tháo chiếc khăn thêu màu đen buộc trên trán, ánh nắng chiếu lên gương mặt rạng rỡ của hắn, khiến người ta không khỏi nhớ đến một câu thơ:
"*Trường An thiếu niên uy phong lẫm liệt,
Cưỡi ngựa b.ắ.n cung phụng hầu hiền vương.*"
Ánh hào quang mười phần rạng rỡ.
Chốc lát sau, hai quân sĩ bị chàng hất xuống nước bơi đến chiếc thuyền đỏ, ướt sũng leo lên, khuôn mặt đầy ngượng ngùng. Được kỳ vọng tranh tiêu, vậy mà lại bị vị chỉ huy dùng vài chiêu đơn giản hất xuống nước, quả thực mất mặt.
Nhưng...
Kỹ năng của Điện Soái quá xuất sắc, trách họ sao được!
Chiếc thuyền treo cột cờ từ từ trở về trước giàn nước. Từ giàn nước, một nhạc sĩ mặc áo đỏ bước ra, tay cầm một chiếc khay vàng, cung kính đi đến trước mặt Bùi Vân Ánh, khẽ cúi người cười nói: “Đây là trâm hoa, xin Bùi đại nhân chọn lựa.”
Trong các yến tiệc, lễ mừng hay tế lễ của triều Lương, thường có tục lệ tặng hoa trâm cài vào mũ hoặc trước n.g.ự.c để thể hiện sự ban thưởng.
Người thắng cuộc trong tranh tiêu được quyền chọn trâm hoa đầu tiên.
Bùi Vân Ánh cúi mắt nhìn xuống.
Trong khay vàng có đủ loại hoa trâm tinh xảo, từ hoa lụa bạc đỏ, hoa trâm lẫn màu, đến hoa đại quyến lụa bạc đỏ. Ở đó còn có một đoá hoa lụa tím đỏ làm hình mẫu đơn, cánh hoa toát lên vẻ mềm mại như dung nhan mỹ nhân, mang vẻ đẹp quốc sắc thiên hương.
Nhạc sĩ cười nói: “Đại nhân, hay chọn đoá mẫu đơn này? Hoa này tượng trưng sự phú quý sang trọng, là đoá đẹp nhất trong khay trâm hoa này!”
Khoảng cách từ giàn nước đến bàn tiệc trên Thuỷ Điện không gần, mọi người không nghe rõ Bùi Vân Ánh và nhạc sĩ nói gì, nhưng đều thấy rõ hành động của họ.
Thích Hoa Doanh ngồi gần giàn nước hơn, cũng nhìn thấy đoá mẫu đơn trong khay trước mặt Bùi Vân Ánh.
Nàng theo bản năng cúi đầu nhìn chiếc váy thêu mẫu đơn lộng lẫy trên người mình.
"Hoa rực khói trầm, khó nở khéo,
Nhụy đỏ mềm son, ánh ngọc gieo.
Công tử say về đèn thấp thoáng,
Giai nhân cài tóc, ngát hương treo."
Nàng chọn chiếc váy thêu mẫu đơn này chính vì vẻ lộng lẫy trang nhã ấy, mới có thể làm nổi bật bản thân.
Nếu Bùi Vân Ánh chọn đoá mẫu đơn kia...
Dưới giàn nước, chàng thanh niên cúi đầu nhìn khay trâm hoa trước mặt, suy nghĩ một lúc, rồi vươn tay về phía chiếc khay.
Đôi tay xương dài thon mảnh như ngọc, lướt qua đoá mẫu đơn tím đỏ, dừng lại một thoáng, rồi rụt về.
“Đại nhân?”
Bùi Vân Ánh lùi lại một bước, cười nói: “Hôm nay vốn không phải trận tranh tiêu của ta, chỉ là Hoàng thượng ngẫu hứng mà thôi. Trâm hoa nên dành cho các quân sĩ trên thuyền đỏ.”
Nhạc sĩ thoáng sững sờ, không biết phải làm sao. Suy nghĩ một lúc, liền đáp: “Nhưng đại nhân đã b.ắ.n trúng cầu vàng, theo lý nên chọn một đoá trâm hoa.”
Chàng nhướng mày, định nói gì đó thì ánh mắt bỗng khựng lại.
Giàn nước nằm sát bờ, bên dưới là thảm cỏ xanh mướt. Sau lưng nhạc sĩ, giữa thảm xanh, những bụi cây chưa được cắt tỉa kỹ điểm xuyết vài đoá hoa trắng nhỏ nhạt màu, lặng lẽ lay động trong gió.
Những bông hoa dại trông rất khiêm nhường, dễ dàng bị người khác bỏ qua. Vì bị mưa gió quật ngã, hoặc do nghi thức chuẩn bị mà một số cành đã bị cắt tỉa, những cánh hoa nhỏ vương đầy trên mặt đất như tuyết mỏng.
Bùi Vân Ánh nhìn rất lâu, rồi bất ngờ bước qua nhạc sĩ, cúi xuống nhặt một đoá hoa trắng rơi dưới đất.
Nhạc sĩ sững sờ.
Thích Hoa Doanh trong bàn tiệc cũng mở to mắt kinh ngạc.
Lục Đồng, từ nãy giờ vẫn lạnh nhạt quan sát chàng trong giàn nước, ánh mắt khẽ động.
“Đoá này được không?” Hắn mỉm cười hỏi nhạc sĩ.
Nhạc sĩ ngẩn ngơ, vội nhắc nhở: “Đại nhân, đây là hoa mộc cẩn...”
Hoa mộc cẩn vốn là loài hoa tầm thường, sớm nở tối tàn, chóng tàn úa. Các gia đình phú quý không xem trọng loại hoa này, vì vậy hoa mộc cẩn bên hồ Trường Lạc đều bị cắt bỏ.
Không ngờ Bùi Vân Ánh lại nhặt một bông.
Hắn xoay nhẹ đoá hoa trắng nhỏ trên tay, những cánh hoa mềm mại như tuyết, yếu ớt rung rinh dưới ánh sáng.
“Dẫu là hoa dại, cũng chẳng thua gì mẫu đơn.”
Chàng mỉm cười ngẩng đầu, ánh mắt thoáng lướt qua đám đông trên Thuỷ Điện, cuối cùng dừng lại trên đoá hoa trắng trong tay.
"Ta chính là thích hoa mộc cẩn." Hắn nói.