Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 214: Phần 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:56:53
Lượt xem: 7

Hắn tiến thêm một bước, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nàng: “Có đôi lúc, ánh mắt nàng nhìn ta, rõ ràng là rất động lòng.”

Lòng Lục Đồng khẽ d.a.o động.

Hắn là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đã lớn lên trong sự ưu ái của mọi người, xuất thân cao quý, dung mạo nổi bật. Từ lần đầu gặp hắn, nàng đã hiểu rõ, sự lịch thiệp và ôn hòa của hắn là nhờ vào lễ nghi và giáo dưỡng. Nhưng trong bản chất, hắn vẫn là người kiêu ngạo, không chịu cúi đầu. Vậy mà hắn đã nhiều lần phá lệ vì nàng.

Những biểu hiện bình tĩnh giả vờ của nàng không thể che mắt hắn.

Con người luôn không thể lừa dối trái tim của mình.

Nhưng nàng không thể chấp nhận mình bị cuốn vào những “phá lệ” hấp dẫn ấy.

Dù rằng nàng hiểu rất rõ, bản thân là người sợ nhất việc nợ ân tình người khác. Với mọi người, nàng luôn tính toán rõ ràng, nhưng với hắn, nàng lại chưa từng đền đáp gì.

Dối gạt, đối đầu, thản nhiên hưởng thụ sự ấm áp của hắn trong thoáng chốc, rồi lại lạnh lùng đẩy hắn ra.

Nàng vốn dĩ là một người ích kỷ và lạnh lùng như vậy.

“Đại nhân có phải tự tin quá mức không?” Lục Đồng lạnh lùng lên tiếng.

“Chỉ vì đại nhân tuổi trẻ tài cao, phong thái xuất chúng, cả thiên hạ đều phải thích ngài sao?”

“Chỉ vì ngài cao quý, tuấn tú, gia thế hiển hách, nên ai cũng yêu ngài sao?”

Lục Đồng nhếch môi cười lạnh: “Ta không phải là tiểu thư Thái sư phủ. Đại nhân đừng đánh giá bản thân quá cao, cũng đừng xem nhẹ người khác.”

Ánh đèn cháy yên lặng, một làn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, phả lên khuôn mặt, mang theo chút giá rét.

Nụ cười trên khuôn mặt trẻ trung của hắn dần nhạt đi, ánh mắt chăm chú nhìn nàng.

“Nếu như vậy, khi Kim Hiển Vinh nói lời xấu về mẹ ta, tại sao nàng lại đứng ra thay ta?”

“Chỉ là chuyện bình thường, đại nhân không cần nghĩ nhiều.”

“Khi Nghiêm Tự của Xu Mật Viện buông lời đe dọa, tại sao nàng lại viện luật để lên tiếng?”

“Ta sợ đại nhân liên lụy đến ta.”

“Tối Thất Tịch, trong cuộc thi Lan Dạ Đấu Xảo trên Thất Tịch Lâu, chúng ta từng thắng được một chiếc lược.”

Lục Đồng nói: “Chiếc lược đó, ta đã vứt đi rồi.”

Ánh mắt anh thoáng d.a.o động.

“Lục Đồng,” Bùi Vân Ánh tiến thêm một bước, không chịu buông tha nàng, chậm rãi cất tiếng: “Từ đầu đến cuối, nàng thật sự thẳng thắn, không hề có chút tư tâm nào với ta sao?”

Lục Đồng siết chặt nắm tay.

Chàng trai trẻ đứng dưới ánh đèn, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt trẻ trung, trong sáng của hắn. Đôi mắt đen tuyền rực rỡ ánh lên tia sáng, sâu thẳm như hồ nước.

Trong thoáng chốc, nàng như thấy được sắc hoa mai đỏ rực trên đỉnh Lạc Mai Phong, mây đen cuồn cuộn trên đồng cỏ. Vân Nương tay cầm bát thuốc bước ra từ căn nhà tranh, khẽ “suỵt” một tiếng với nàng.

“Tiểu Thập Thất.”

Người phụ nữ mỉm cười nhẹ, nghiêm túc dặn dò nàng: “Nhất định phải giấu thật kỹ thứ mình thích. Nếu không, nó sẽ trở nên giống như thế này.”

Sẽ giống như thế này.

Viền mắt nàng nóng lên, nhưng Lục Đồng chỉ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn người trước mặt, nói: “Không có.”

Không có.

Ánh đèn như đông cứng trong chốc lát, hơi lạnh của đêm mưa cuối cùng cũng ùa đến. Những giọt mưa thu rơi như nước mắt, chảy dọc theo mái hiên, từng giọt nối tiếp nhau.

Lục Đồng cầm lấy ô, đẩy Bùi Vân Ánh ra, bước ra ngoài. Trong khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, Bùi Vân Ánh cố gắng giữ lấy nàng, nhưng tay áo lạnh buốt của nàng trượt qua tay hắn, như một làn gió nhẹ không thể nắm bắt, lặng lẽ thoát đi.

Hắn sững sờ trong giây lát, rồi lấy lại tinh thần, bước vài bước đuổi theo:“Để ta tiễn nàng.”

Lục Đồng giương ô bước tiếp: “Không cần.”

“Lục Đồng,” hắn gọi.

Nàng dừng bước, nhưng hắn không tiến lên.

Mưa vẫn không ngừng rơi từ bầu trời xám xịt. Hình bóng đỏ sẫm trong đêm tối kia không còn rực rỡ như trước nữa, trở nên u ám và lạc lõng.

Dưới cơn mưa phùn mịt mù, một người ở phía trước, một người ở phía sau. Khoảng cách gần trong gang tấc nhưng lại xa xôi không thể chạm tới.

Một lát sau, hắn cụp mắt xuống: “Để ta gọi khác đưa nàng về.”

Lục Đồng không nói gì nữa.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Thanh Phong rất nhanh đã đánh xe ngựa đến. Nhận ra bầu không khí khác thường giữa hai người, y không dám nói nhiều. Lục Đồng bước lên xe, kéo rèm lại, không ngoảnh đầu nhìn lần nào.

Xe ngựa dần dần khuất xa.

Xung quanh hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Bùi Vân Ánh quay lại trà quán.

Thức ăn đã nguội lạnh, chiếc chén rượu trống đổ nghiêng trên bàn, như nhắc nhở rằng sinh nhật năm nay của hắn thật sự rất tệ.

Hắn ngồi xuống bên bàn, im lặng một hồi lâu, rồi lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc vòng tay xanh biếc như ngọc bích.

Chiếc vòng tay mà Bùi Vân Thục từng đưa cho hắn, bảo hắn trao cho người mà mình yêu thương.

Hắn cúi đầu nhìn nó rất lâu.

Cuối cùng, hắn cầm lấy bình rượu trên bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-214-phan-2.html.]

Bình rượu bạc trong tay lạnh như băng, thứ rượu “Hoan Bá” trong veo như nước mắt. Khi đưa vào miệng, hắn khẽ sững sờ.

Rượu đã lạnh.

Thứ rượu từng ấm áp, dịu nhẹ, có thể xua tan cơn lạnh trong đêm mưa, không biết từ lúc nào đã trở nên lạnh giá.

...

Xe ngựa dừng trước y quán ở phố Tây.

Cửa y quán hé mở, Ngân Tranh tay cầm đèn đứng chờ ở cửa.

Lục Đồng bước vào trong, xe ngựa lại mất hút trong màn mưa. Ngân Tranh đóng cửa y quán, nhận lấy chiếc ô giấy từ tay nàng, đặt vào góc tường: “Cô nương sao về nhanh vậy?”

Ban ngày, khi xe ngựa của Thanh Phong đợi ngoài cửa, Lục Đồng không có ý định ra ngoài.

Đến khi đêm xuống, Ngân Tranh hỏi vài lần, nàng bảo Ngân Tranh nói với Thanh Phong rằng tối nay sẽ không đến Đan Phong Đài.

Ngân Tranh tưởng rằng Lục Đồng sẽ không rời khỏi y quán, tưởng ngày hôm nay cứ thế trôi qua lặng lẽ. Nhưng không ngờ đến nửa đêm, Lục Đồng lại ra ngoài.

Đêm đã khuya, nàng lại không ngại phiền phức, thuê một chiếc xe ngựa đến Đan Phong Đài.

Ngân Tranh muốn đi cùng, nhưng bị nàng cự tuyệt.

Không lay chuyển được nàng, Ngân Tranh đành đợi ở y quán. Nhưng không ngờ chưa đến một canh giờ, Lục Đồng đã trở về.

Ánh đèn dầu trong tay soi sáng phòng, Ngân Tranh nhìn sắc mặt nàng: “Tiểu thư sao sắc mặt trông khó coi thế này?” Nàng nắm tay nàng Lục Đồng, đột nhiên sững lại: “Tay lạnh quá, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Lục Đồng mặt trắng bệch, vén rèm bước vào sân:

“Không có gì, chỉ là mệt thôi.”

“Nhưng mà...”

Ngân Tranh lo lắng nhìn theo Lục Đồng, đi sau vào nhà. Nhưng Lục Đồng đóng cửa lại, bóng người in lên khung cửa sổ, hòa cùng tiếng mưa rơi bên ngoài.

“Ngươi về phòng đi, ta muốn nghỉ ngơi trước.”

Giọng nàng bình thản.

Ngân Tranh đứng trước cửa một lúc, đến khi ánh đèn trong phòng tắt, không còn tiếng động nữa, dường như Lục Đồng đã lên giường nghỉ, nàng mới thở dài rời đi.

Lục Đồng ngồi trước bàn.

Căn phòng tối đen. Chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên lay động trong đêm mưa, chỉ để lại chút ánh sáng yếu ớt. Nàng ngồi bất động, như một con búp bê vô hồn. Rõ ràng khi đi ra ngoài nàng mang ô giấy dầu, ngồi trong xe ngựa không bị dính chút mưa gió, nhưng lúc này lại cảm thấy lạnh buốt thấu xương.

Tiếng mưa bên ngoài không ngớt, như hòa lẫn giọng ai đó lạnh lẽo, vang lên bên tai nàng hết lần này đến lần khác.

“Từ đầu đến cuối, nàng thật sự thẳng thắn, không hề có chút tư tâm nào với ta sao?”

Thẳng thắn sao?

Không chút tư tâm sao?

Từ sâu trong lòng, một cơn đau nhói dần dần lan ra, chậm rãi và đè nén. Nàng tưởng rằng sau ngần ấy thời gian, khi đã mất hết mọi thứ, kể cả trái tim mình, nàng sẽ không còn cảm giác đau đớn nữa. Nhưng đến lúc này, nàng mới hiểu ra.

Thì ra, vẫn có thể đau.

Có lẽ đó không phải đau đớn.

Mà là sự lưu luyến, không nỡ rời bỏ thứ gì đó quý giá, yêu thích, sắp bị tước đi.

Nàng biết đó là gì.

Từng chân thành yêu một người, cũng từng được một người yêu thương thật lòng. Một chút tiếc nuối, một chút không nỡ. Không đành lòng từ bỏ chút ấm áp, chút rung động chân thật thoáng qua trong cuộc sống tẻ nhạt này.

Cơn đau khó chịu lan từ lồng ngực, Lục Đồng không rõ nó xuất phát từ tim hay từ nơi nào khác. Nàng chỉ có thể ôm lấy ngực, cong người xuống, bàn tay run rẩy kéo theo cuốn sách trên bàn rơi xuống đất. Những giọt mồ hôi từ hai má nhỏ xuống, làm ướt đẫm từng trang sách.

Nàng nhớ lại vẻ ngạc nhiên của Ngân Tranh khi nhìn thấy cuốn sách ban sáng.

“Ủa,” Ngân Tranh ngạc nhiên, “Đây là cuốn thoại bản ta mua ở thư quán trước đây, sao lại ở chỗ cô nương?”

Lục Đồng đáp:“Ta cầm xem thử thôi.”

“Ồ,” Ngân Tranh gật đầu, “Cuốn này ta còn chưa đọc hết. Nó viết gì vậy?”

“Viết về câu chuyện một cô gái mắc bệnh nan y đem lòng yêu một người.”

Ngân Tranh khựng lại:“Ủa? Cuối cùng nàng ấy chữa khỏi bệnh chứ?”

“Không.”

Ánh mắt Lục Đồng lạnh lẽo: “Nàng ấy chết. Người yêu nàng ấy quá đau khổ nên không lâu sau cũng tự vẫn, hai người được hợp táng.”

Ngân Tranh không khỏi thở dài:“Thật là đau lòng. Ai viết cái thoại bản này cũng lạ, đã muốn viết về một mối lương duyên tốt đẹp thì hà cớ gì lại thêm vào sinh ly tử biệt? Lấy một người sắp c.h.ế.t làm nhân vật chính, chẳng phải khiến người đọc phải đau lòng sao?”

“Chẳng phải kết cục tốt đẹp gì.”

Ánh mắt Lục Đồng cụp xuống. Đợi đến khi Ngân Tranh rời khỏi, nàng mới nhẹ giọng đáp lại: “Đúng vậy.”

Quả thật không phải kết thúc tốt đẹp.

Giống như chính nàng vậy.

Kết cục đã định trước là không tốt, thì cần gì phải bắt đầu. Chi bằng thành toàn cho bản thân, cũng là thành toàn cho người khác.

Cô gái ngồi co mình lại, như một bào thai cuộn tròn trong lòng mẹ, cố gắng tìm kiếm chút hơi ấm trong đêm mưa lạnh lẽo.

Dưới đất, bên cạnh cuốn thoại bản bị mồ hôi thấm ướt, một dải lụa màu đỏ tươi lấp lánh, hình dáng tinh xảo.

Nó đã được đan xong từ lâu.

Loading...