ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 212: Lợi dụng ta 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:56:45
Lượt xem: 8
Rời khỏi phủ Thái Sư, Lục Đồng không trở về Tây Nhai ngay mà rẽ sang Quan Hạng.
Trong y quán đang thiếu một vị thuốc Hoàng Thục Quỳ mà Miêu Lương Phương cần gấp. Họ đã nhờ bên hiệu thuốc xay thành bột. Khi Lục Đồng từ phủ Thái Sư về Tây Nhai sẽ tiện đường qua đó, nên trước khi đi, nàng đã nói sẽ lấy mang về.
Đến hiệu thuốc, nàng nhận một túi nhỏ bột Hoàng Thục Quỳ, trả bạc xong thì ôm túi vải quay lại.
Thời gian vẫn còn sớm, người qua lại bốn phía nhộn nhịp. Lục Đồng bước trong dòng người, tâm trí có chút lơ đãng. Đi được một đoạn, dòng người bỗng dưng rối loạn, họ vội vã tránh né, còn Lục Đồng thì khựng lại, cảm thấy có vài giọt nước lạnh rơi lên người. Ngẩng đầu lên, nàng thấy mây đen dày đặc, mưa phùn bất chợt rơi xuống.
Không biết trời mưa từ khi nào.
Lúc nàng ra ngoài không mang ô, nơi này cách Tây Nhai còn xa, mưa mới rơi lác đác nhưng đã nhanh chóng khiến toàn thân nàng ướt sũng.
Trời mưa âm u như mực, màn mưa bay lất phất không ngừng. Giữa dòng người hối hả tránh mưa, nàng đứng ngẩn ngơ nhìn về phía hoàng thành ẩn hiện sau làn mưa mờ. Bất chợt, có ai đó kéo nàng lại, một chiếc ô giấy che ngang đầu nàng, giọng nói quen thuộc vang bên tai: “Đứng dưới mưa ngẩn người làm gì thế?”
Lục Đồng ngẩng lên.
Bùi Vân Ánh đứng ngay trước mắt nàng.
Sự xuất hiện bất ngờ của hắn khiến nàng bàng hoàng trong giây lát.
Người thanh niên dường như vừa tan ca không lâu, trên người vẫn mặc công phục. Thấy nàng im lặng không nói gì, hắn đưa tay chạm vào trán nàng.
Bàn tay lạnh mát ấy chạm nhẹ lên trán, như bông tuyết sắp tan, nhưng lại khiến tâm trí Lục Đồng vốn đang mơ hồ dần tỉnh táo lại.
“Sao ngài lại ở đây?” nàng hỏi.
“Tìm nàng. Nghe nói nàng qua Quan Hạng, nên ta đến thử vận may. Không ngờ vừa đến đã thấy nàng tự phạt đứng dưới mưa.” Hắn thu tay về, cau mày nhìn nàng: “Không phải bị sốt hỏng đầu rồi đấy chứ?”
Lục Đồng không nói gì, Bùi Vân Ánh liếc nhìn bộ váy dài đã ướt sũng trên người nàng, liền cởi áo khoác ngoài của mình phủ lên vai nàng.
“Quần áo nàng ướt hết rồi, chỗ này cách phủ Điện Soái không xa, qua đó tránh mưa trước đi.”
Nói xong, không đợi Lục Đồng từ chối, hắn lập tức kéo nàng lên xe ngựa.
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Lục Đồng theo Bùi Vân Ánh đến phủ Điện Soái.
Phủ không có ai, chỉ có hai cấm vệ luân phiên canh gác ở cửa.
Thấy Lục Đồng, hai cấm vệ lập tức tươi cười chào hỏi, nhưng khi bị Bùi Vân Ánh lườm một cái, họ lại rụt cổ, tập trung canh giữ.
Bùi Vân Ánh dẫn Lục Đồng vào một gian phòng nhỏ trong phủ, nói: “Trên bàn có y phục cấm vệ mới, nàng mặc tạm đi. Ta sẽ nhờ người hong khô y phục của nàng.”, rồi giải thích thêm: “Phủ Điện Soái không có y phục nữ.”
Lục Đồng gật đầu.
“Nàng thay đi,” hắn nói, “Ta đứng ngoài cửa chờ nàng.”
Lục Đồng đóng cửa lại.
Gian phòng không lớn, sát tường có một chiếc giường gỗ, được ngăn cách bởi một tấm bình phong vẽ hoa mộc cẩn. Sau bình phong có một chiếc thùng gỗ cao ngang người. Trên bình phong treo một chiếc áo choàng đen thêu bạc, trông có vẻ quen mắt.
Nhìn một lúc, nàng chợt nhớ ra, lần trước gặp Bùi Vân Ánh ở Ngộ Tiên Lâu, nàng đã thấy chiếc áo choàng này.
Dường như đây là nơi Bùi Vân Ánh thỉnh thoảng nghỉ lại.
Nàng nhìn về phía cửa, không do dự nữa, cởi bộ y phục ướt sũng trên người ra, thay bộ quần áo sạch sẽ vào.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Thay đồ xong, Lục Đồng mở cửa ra, Bùi Vân Ánh quay người lại, nhìn nàng một lượt, cau mày nói: “Y quan viện ngược đãi nàng à? Sao lại gầy đến thế này.”
Nàng không cần mặc giáp của cấm vệ, chỉ mặc lớp áo lót bên trong. Thân hình nàng vốn đã mảnh mai, bộ đồ cấm vệ khoác lên người nàng lại càng rộng thùng thình. Búi tóc cũng đã được tháo xuống, còn hơi, ẩm rũ trên vai, sắc mặt nàng trắng bệch, trông thật đáng thương.
Lục Đồng bước ra ngoài: “Là y phục của ngài quá rộng.”
Hắn chỉ cười cười, không nói gì thêm, cầm chiếc áo choàng đen trên bình phong khoác lên người nàng, rồi sai người mang y phục ướt của nàng đi hong khô.
Xong xuôi, hắn dẫn nàng vào thư phòng.
Hôm nay Tiêu Trục Phong không có ở đây, nhưng bàn làm việc vẫn chất đầy công văn. Bùi Vân Ánh rót cho nàng một tách trà, trà vẫn còn nóng, cầm trong tay, cảm giấc ấm áp lan ra.
Thời tiết này nếu đốt lửa trong phòng thì hơi thừa. Lục Đồng mặc bộ đồ cấm vệ, bên ngoài khoác áo choàng của Bùi Vân Ánh, cầm chén trà trong tay, nhấp từng ngụm nhỏ. Vừa uống một ngụm, nàng bỗng khựng lại: “Ngọt vậy?”
“Gừng mật ong,” hắn nói, “Nàng dầm mưa, uống nước gừng có thể xua lạnh.”
Nàng không nói gì thêm.
Ngoài cửa, tiếng mưa rả rích rơi trên cây ngô đồng trước sân, âm thanh rì rào.
Cả hai đều rất im lặng.
Hôm nay, nàng càng trầm lặng hơn so với trước đây, dường như đang có điều gì đó bận tâm.
Bùi Vân Ánh nhìn nàng một cái, đột nhiên lên tiếng: “Ta nghe nói hôm nay Thích Ngọc Đài động tay động chân với nàng.”
Lục Đồng đang uống trà thì khựng lại.
Người hộ vệ trong phủ Thái Sư đã cắt ngang hành động của Thích Ngọc Đài, lấy lý do Thích Hoa Doanh gọi nàng đến, chính là người có vết bớt đỏ trên khóe mắt.
Bùi Vân Ánh từng nói, đó là người hắn sắp xếp trong phủ Thái Sư.
Đối phương đến rất kịp lúc.
Lục Đồng nói: “Đại nhân có lòng, ta vẫn chưa kịp cảm tạ.”
Bùi Vân Ánh nghe ra sự xa cách trong lời nói của nàng, thần sắc có chút kỳ lạ. Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: “Nàng ở lại phủ Thái Sư quá nguy hiểm. Dù có người âm thầm bảo vệ, cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.” Hắn nói tiếp: “Hiện tại nhà họ Thích gặp nhiều rắc rối, chi bằng đợi sau lễ tế, ta sẽ giúp nàng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-212-loi-dung-ta-1.html.]
“Bùi Đại nhân,” Lục Đồng ngắt lời, “Đã là báo thù, sẽ là đến tận khi nằm xuống mới dừng. Nếu ta sợ chết, ta đã không đến Thịnh Kinh.”
Hắn cau mày: “Nếu hôm nay hộ vệ không xuất hiện, nếu hắn…”
“Dù là bằng cách nào, ta cũng phải báo thù.”
Giọng nàng cứng rắn.
Bên ngoài gió mưa ào ào, những hạt mưa đập vào mái hiên, phủ lên khung cảnh bên ngoài một màn trắng mờ ảo.
Bùi Vân Ánh nhìn nàng chằm chằm, một lúc sau mới mở miệng: “Nếungười nhà nàng còn sống...”
“Đừng nhắc đến họ.”
Như thể bị chạm vào nỗi đau sâu kín nhất, Lục Đồng đột nhiên kích động.
Bùi Vân Ánh sững sờ.
Hiếm khi thấy nàng nổi giận, đôi mắt đen láy của nàng sáng lên, khiến người đối diện cảm nhận được sự mãnh liệt của nàng. Giọng nàng cao vút, đầy sắc bén:
“Ngài nghĩ thế có là gì, Bùi Đại nhân? Hộ vệ của ngài chưa từng kể với ngài về những ngày ta ở phủ Thái Sư sao?”
“Mỗi ngày ta đều phải cúi người chào họ hàng chục lần, phải phục vụ những kẻ đã g.i.ế.c c.h.ế.t cả gia đình ta. Ta phải cung kính gọi họ là đại nhân, phải che giấu sự căm ghét và khinh bỉ để khiến họ mất cảnh giác, để có cơ hội ra tay.”
Nàng nhìn hắn, đôi mắt như thiêu đốt: “Vì báo thù, ta có thể làm bất cứ điều gì. Ta không cần tự tôn, không cần tương lai, không cần tình cảm. Bùi Đại nhân, đây chính là ta, đó chính là điều duy nhất quan trọng với ta.”
Bùi Vân Ánh cau mày thật sâu.
Nàng lấy lại bình tĩnh, nói tiếp: “Bùi Đại nhân, lần ở Hoàng Mao Cương, ta phải cảm ơn ngài. Nhưng đó là do ta khi ấy quá ngây thơ, ta đã tưởng mọi thứ đơn giản hơn nhiều. Bây giờ ta không còn nghĩ rằng quỳ gối là nhục nhã nữa. Đừng nói đến việc hắn động tay động chân với ta, kể cả trở thành món đồ chơi của hắn, ta cũng biết mình đang làm gì. Chỉ cần ta không coi thường chính mình, sẽ không ai có thể coi thường ta.”
“Đừng nói nữa.” Hắn bất ngờ ngắt lời, giọng nói pha lẫn sự tức giận.
Không rõ là hắn giận vì nàng tự hạ thấp bản thân, hay giận vì sự xa cách nàng cố tình tạo ra giữa hai người.
Lục Đồng nhìn hắn. Đôi mắt thường ngày luôn bình thản không gợn sóng của hắn giờ đây trông phức tạp hơn, không còn vẻ lãnh đạm như mọi khi nữa. Trong ánh mắt ấy, dường như có cơn giận dữ âm ỉ, lại như chất chứa nỗi bi ai sâu sắc.
Hắn bất chợt dịu giọng, ngữ điệu trở nên mềm mỏng.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ giúp nàng.”
Tim Lục Đồng khẽ run lên, những ngón tay giấu trong tay áo bấu chặt vào lòng bàn tay, đau đớn làm nàng lập tức tỉnh táo.
“Điện Soái rốt cuộc đang làm gì?”
Nàng lạnh lùng nói: “Ân oán ở Tô Nam đã trả xong từ lâu. Chẳng lẽ ngài không nhận ra, ta vẫn luôn lợi dụng ngài.”
“Ta không nói là không cho nàng lợi dụng.” Hắn bỗng nhiên cắt ngang lời nàng.
Lục Đồng ngẩn người.
Bùi Vân Ánh nhìn chằm chằm vào nàng.
“Lục Đồng, nàng có thể lợi dụng ta.”
Ngoài cửa, tiếng mưa càng lúc càng dữ dội, những âm thanh lạnh lẽo vọng vào căn phòng, mang theo hơi lạnh thấm qua cửa sổ. Người thanh niên ngồi đối diện nàng, đôi mắt vốn thường chứa đựng ý cười nay đã không còn, ánh mắt hắn trở nên tối tăm, khó đoán.
Lục Đồng bất giác rùng mình, vô thức muốn kéo chặt áo khoác trên người mình hơn, nhưng khi tay chạm đến lớp vải, nàng bỗng dừng lại.
Chiếc áo này, chiếc áo khoác của Bùi Vân Ánh, được may từ loại lụa cao cấp, mềm mại và quý phái. Khi phủ lên người, giống như một đám mây ấm áp, bao bọc lấy nàng. Kể cả cơn gió lạnh tạt qua khi xe ngựa lướt nhanh trên con đường mưa cũng không còn cảm giác lạnh lẽo.
Nhưng rồi, những đêm hè mát mẻ sẽ qua đi, gió thổi qua sẽ không để lại dấu vết, và chiếc áo khoác đẹp đẽ, ấm áp này cuối cùng cũng sẽ được khoác lên vai người khác.
Những câu chuyện không có kết thúc tốt đẹp, tốt hơn hết là đừng bao giờ bắt đầu.
Lục Đồng cúi đầu, đặt ly trà nóng xuống bàn, rồi đứng dậy.
“Ta phải về rồi.”
Nàng tránh ánh mắt của hắn.
Bùi Vân Ánh khựng lại, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói. Hắn đứng dậy, nói: “Ta đưa nàng về.”
“Không cần.” Giọng nàng dứt khoát.
Bùi Vân Ánh cau mày, trầm ngâm giây lát, rồi cuối cùng nhượng bộ: “Để Thanh Phong đưa nàng về.”
Lần này, Lục Đồng không từ chối nữa.
Thanh Phong dẫn Lục Đồng rời đi, trong thư phòng rộng lớn lại chỉ còn lại một người.
Trên bàn vẫn còn nửa chén nước gừng mật ong nàng uống dở. Bùi Vân Ánh xoa nhẹ trán, thần sắc đầy phiền muộn.
Hôm nay, Lục Đồng rất khác thường.
Nàng vốn luôn điềm tĩnh, nhưng từ sau khi hai người nhận ra nhau ở Hoàng Mao Cương, đây là lần đầu tiên nàng lạnh lùng đến thế khi nói chuyện với hắn. Nàng như bỗng dưng khoác lên mình một lớp áo giáp, rạch một đường ngăn cách rõ ràng giữa hai người, không để lại bất kỳ khoảng trống nào cho hắn.
Thám tử ở phủ Thái Sư báo lại rằng hôm nay Thích Ngọc Đài đã có hành vi không đứng đắn với nàng, nhưng chỉ dựa vào chuyện đó cũng không đủ khiến nàng phản ứng như vậy. Ngược lại, trông nàng như đang cố tình tạo khoảng cách với hắn.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Hắn ngồi trên ghế, nhíu mày suy nghĩ. Đúng lúc đó, Xích Tiễn bước vào từ bên ngoài.
“Đại nhân,” Xích Tiễn nói, “Người của phủ Chiêu Ninh Công đến báo rằng từ đường bị cháy, bài vị của phu nhân bị hư hại, mong đại nhân lập tức trở về.”
Lời còn chưa dứt, Bùi Vân Ánh đã ngẩng đầu lên: “Cái gì?”