ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 207: Phược tình ti 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:51:10
Lượt xem: 8
Dưới lầu, người phụ nữ thu tiền xong, lần lượt phát cho các đôi nam nữ một bông hoa dây lụa để làm bằng chứng vào lầu.
Thấy Lục Đồng đứng im không động đậy, người phụ nữ vừa cất tiền vào hòm phía sau vừa nhấn mạnh: “Không hoàn tiền đâu.”
Lục Đồng không nói gì.
Bùi Vân Ánh nhìn nàng, nói: “Nếu nàng không muốn vào, thì không vào cũng đươc.”
“Vào chứ.” Lục Đồng nhận lấy bông hoa dây lụa từ tay người phụ nữ, rồi thẳng bước đi: “Bà ấy đã nói không hoàn tiền mà.”
Bùi Vân Ánh mỉm cười, bước theo sau nàng.
Hai người đi đến cửa lầu Thất tịch. Dưới lầu, cửa ra vào được trang trí đầy những chú chim hỷ thêu bằng dây màu sặc sỡ, được gọi là "qua cầu Ô Thước."
Những đôi tình nhân tay trong tay lần lượt bước vào, dòng người đông đúc khiến không tránh khỏi va chạm khi di chuyển.
Bùi Vân Ánh để Lục Đồng đi phía trong, vừa chắn dòng người, vừa cùng nàng đi lên lầu.
Đến tầng hai, nơi đây là một đại sảnh rộng rãi, trò Lan Dạ Đấu Xảo chỉ cho phép hai mươi đôi nam nữ vào mỗi lượt. Trong sảnh, những chiếc đèn lồng cũng được làm theo hình chim hỷ, trông rất vui mắt và náo nhiệt.
Sảnh được trang trí bằng những hoa văn thêu hình mây, cầu nhỏ, lá sen, hoa sen, nhìn thoáng qua như tiên cảnh chín tầng trời.
Một người phụ nữ mặc váy dài thêu hoa rực rỡ đứng đầu cây cầu nhỏ bằng gỗ, giơ tay nói: “Mọi người yên lặng, nghe tôi nói.”
Sảnh lập tức im phăng phắc.
“Hãy nhìn xuống dưới chân mình.”
Lục Đồng cúi đầu nhìn.
Ánh đèn mờ tối, người đông đúc khiến cô không để ý. Nghe người phụ nữ nhắc, cô mới phát hiện trong sảnh được trang trí bằng những hoa văn, nhưng thực ra dưới chân là một mạng lưới dây lụa năm màu căng ngang dọc chằng chịt như tơ nhện. Chỉ cần không cẩn thận là sẽ vấp ngã.
“Những sợi dây năm màu này gọi là ‘tơ tình’. Trong các góc tối của sảnh, có tổng cộng bảy con chim hỷ bằng vàng.”
Người phụ nữ mỉm cười nói: “Nhiệm vụ của mọi người là tìm ra bảy con chim hỷ vàng trong mạng lưới tơ tình này. Ai tìm được nhiều nhất sẽ là khéo tay nhất đêm nay!”
Nghe vậy, xung quanh lập tức rộ lên tiếng bàn tán.
Trong bóng tối, với những sợi tơ lụa chằng chịt dưới chân, người chơi bắt buộc phải tay trong tay cùng người đồng hành, phối hợp ăn ý mới có thể di chuyển thuận lợi.
Lục Đồng khẽ nhíu mày.
Nơi này ánh sáng mờ mịt, nếu muốn âm thầm sát hại ai đó thì quả là địa điểm lý tưởng.
Tiếc rằng Thích Ngọc Đài vốn cẩn thận, không đời nào đến những nơi vui chơi công khai thế này.
Nàng ngẩng đầu, gọi: “Điện soái.”
Bùi Vân Ánh đang tựa vào tường, quan sát xung quanh với vẻ không quen bầu không khí náo nhiệt này lắm. Nghe nàng gọi, hắn cúi xuống hỏi: “Sao vậy?”
“Ngài nhìn kỹ đi, xem bảy con chim hỷ vàng kia ở đâu.”
Hắn sững sờ: “Cái gì?”
“Không phải ngài là Chỉ huy sứ của Điện Tiền Ti sao?” Lục Đồng nói: “Thân thủ phải rất tốt, nhìn rõ trong bóng tối. Ta không thấy rõ, ngài nhìn đi, xác định vị trí trước, bắt đầu thì có thể nhắm thẳng mà lấy ngay.”
Hắn khó tin nói: “Chỉ huy sứ Điện Tiền Ti trong mắt nàng chỉ để làm thế này thôi à?"
Hắn đâu phải người làm thuê chạy việc cho người khác ở cầu Lạc Nguyệt.
Lục Đồng không vui: “Ngài không làm thì sao chúng ta thắng được?”
Hắn nghẹn lời: “Trước giờ không nhìn ra, hoá ta Lục đại phu lại hiếu thắng như vậy.”
Lục Đồng mỉm cười: “Đó là hai mươi đồng tiền đấy.”
Hắn liếc nhìn nàng, thở dài: “Được rồi, hôm nay ta sẽ để nàng sai bảo một lần.”
Lục Đồng lúc này mới hài lòng.
Nàng chưa từng chơi Lan Dạ Đấu Xảo, vốn không có hứng thú gì với trò này. Nhưng không biết vì sao, lần này lại bất giác thấy chút mong chờ.
Người phụ nữ mặc váy hoa thấy mọi người đã bàn bạc xong, mỉm cười, ngay sau đó, tiếng chiêng đồng trong lầu vang lên. Ngay khi đó, toàn bộ đèn lồng hình chim hỷ trong sảnh đều tắt.
“Úi——”
Những người trẻ đứng gần đó kêu lên kinh ngạc.
Thực ra không phải tất cả đèn đều tắt. Vẫn còn ba bốn chiếc đèn mờ ẩn hiện trong góc, chỉ đủ soi mờ mờ bóng người. Còn sâu hơn chút nữa thì không nhìn thấy gì, càng không nói đến những sợi dây tơ chằng chịt dưới chân.
Trong bóng tối, giọng nói của Bùi Vân Ánh vang lên bên tai nàng.
“Cạnh cầu gỗ, dưới lá sen có một con chim hỷ vàng, nó ở gần nàng nhất.”
Lục Đồng tinh thần phấn chấn: “Vậy đi lấy nó.”
Nói xong, nàng định bước về phía cầu gỗ.
Tuy nhiên, ánh sáng trong sảnh vốn đã mờ nhạt, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ bóng dáng cây cầu. Những sợi dây dưới chân như thể có mắt, dù nàng đã cố bước qua nhưng chúng vẫn quấn lấy chân nàng, suýt nữa khiến nàng ngã xuống.
“Cẩn thận.”
Bùi Vân Ánh bước lên trước, đỡ lấy nàng.
Một tiếng "úi" khác vang lên bên cạnh, dường như là một thanh niên nào đó bị ngã. Cô gái đi cùng hoảng hốt, vội vàng hỏi thăm xem hắn có bị thương ở đâu không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-207-phuoc-tinh-ti-1.html.]
Bùi Vân Ánh khựng lại một chút, đưa tay ra: "Đi như thế này rất nguy hiểm, nàng nắm lấy ta đi."
Lục Đồng suy nghĩ giây lát rồi không khách sáo, làm theo lời hắn.
Xung quanh quá tối, nàng chưa thể tìm đúng vị trí, bàn tay nàng trước tiên chạm vào tay Bùi Vân Ánh, đầu ngón tay khẽ lướt qua làn da, như dòng nước ấm chảy qua, cảm giác vi diệu ấy khiến nàng thoáng chút không thoải mái. Lục Đồng lấy lại bình tĩnh, lần dọc lên cánh tay hắn, rồi nắm chặt.
Trong bóng tối, nàng không thể thấy rõ nét mặt của Bùi Vân Ánh, chỉ cảm nhận được cánh tay đang nắm lấy cực kỳ mạnh mẽ.
Tiếng cười khẽ của hắn truyền đến bên tai: "Nắm chắc nhé."
Lục Đồng khẽ đáp: "Ừm."
Hai người cùng tiến về phía cây cầu gỗ.
Không biết Bùi Vân Ánh đi kiểu gì, có lẽ việc tuyển chọn ở Điện Tiền Ti không chỉ dựa vào nhan sắc. Bước chân của hắn không nhanh, nhưng lai rất vững. Đôi khi có người không thấy đường mà va vào bên cạnh, hắn đều nhanh nhẹn kéo Lục Đồng sang một bên, tránh cho nàng bị ngã.
Hắn chăm sóc nàng rất chu đáo.
Lục Đồng nắm chặt cánh tay của hắn, yên tâm để hắn dẫn đường. Có lẽ trong bóng tối, xúc giác của con người sẽ được phóng đại. Nhịp thở đều đặn của hắn, hương thơm thanh mát lạnh lẽo tỏa ra từ người hắn, tất cả đều trở nên rõ ràng, như những sợi tơ ngũ sắc dưới chân, quấn quýt dày đặc, lan tỏa khắp xung quanh.
Đang thất thần, nàng bỗng nghe tiếng nhắc nhở của Bùi Vân Ánh bên tai: "Đến nơi rồi."
Lục Đồng ngẩng lên.
Trong ánh sáng mờ nhạt, cây cầu gỗ đã hiện ngay trước mắt. Dưới cầu là hàng loạt những lá sen và hoa sen được xếp chồng lên nhau bằng giấy vàng và dây màu, giữa đóa sen lớn nhất có một con chim hỉ thước bằng vàng lấp lánh ánh sáng.
Tìm được chim hỉ thước vàng rồi!
Lục Đồng nói: "Ta đi lấy." Rồi xoay người đi xuống dưới cầu.
"Này, cẩn thận một chút."
Bùi Vân Ánh thấy nàng vội vàng, liền đi theo ngay.
Bên cạnh còn một đôi vợ chồng trẻ, dường như cũng nhìn thấy chim hỉ thước trong đóa sen, đang tiến đến.
Lục Đồng tăng tốc, cố gắng đến trước đôi vợ chồng đó. Người chồng nhận ra ý định của nàng, cũng bước nhanh hơn. Hai người cùng lúc đưa tay về phía hoa sen, Lục Đồng nắm chặt cuống hoa. Không ngờ cuống hoa lại được khâu cố định dưới cầu, nàng kéo mạnh một cái, lại khiến bản thân mất thăng bằng, loạng choạng lùi về sau một bước.
"Cẩn thận!"
Bùi Vân Ánh đứng sau nàng, vội vã đỡ lấy nàng. Lưng nàng va vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn, chân nàng dường như đạp phải thứ gì cứng cứng nhô lên, ngay sau đó, thứ ấy lõm xuống.
Đây là cơ quan?
Trong lòng Lục Đồng bỗng cảm thấy không ổn, còn chưa kịp nói gì, đã nghe một tiếng "Cạch" vang lên, bốn phía như có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống. Bùi Vân Ánh nhanh chóng xoay người chắn trước mặt nàng, Lục Đồng bị hoàn toàn bao bọc trong vòng tay của hắn, hương thơm thanh mát từ người hắn tràn ngập mọi giác quan.
"Cái gì vậy?" Nàng căng thẳng hỏi.
Nàng được bảo vệ trong vòng tay của Bùi Vân Ánh, má áp vào vạt áo lạnh lẽo của hắn. Dưới chân và trên đầu dường như có thứ gì đó nhẹ nhàng rơi xuống, khi lướt qua da mang theo cảm giác ngứa ngáy mơ hồ.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong đại sảnh, hàng chục chiếc đèn hỉ thước sáng rực lên, kèm theo tiếng chiêng đồng vang dội. Giọng nói vui vẻ của một phụ nhân vang lên:
"Hỉ thước kiều thành thúc phượng giá. Giờ lành đã đến, hỉ thước gọi—"
Trong đại sảnh, các cặp đôi nam nữ khi nãy, người ngã trái, kẻ ngã phải, có người tựa vào nhau cười tươi rạng rỡ, trên tay đã cầm được hỉ thước.
Khắp mặt đất rải đầy những sợi dây đỏ mảnh, Lục Đồng cúi đầu nhìn xuống, thấy trên người mình và Bùi Vân Ánh cũng dính không ít dây đỏ. Những sợi dây ấy dường như bật ra từ dưới đất, quấn quanh hai người, từ xa nhìn lại, như thể buộc chặt họ vào nhau, khung cảnh cực kỳ ám muội.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Vừa rồi chính nàng đã đạp phải cơ quan dưới chân, khiến những sợi dây đỏ này bật lên.
"Cái này gọi là tình ti."
Phụ nhân cười tươi, giải thích: "Tình ti bay ra nghìn sợi, viết nên câu chuyện uyên ương. Các vị công tử tiểu thư, ai bị tình ti rơi trúng, sau này sẽ kết thành đôi lứa, một đời ân ái, bạc đầu giai lão, là điềm lành!"
Lục Đồng: "..."
Nàng định nói gì đó, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt đang cúi xuống của Bùi Vân Ánh.
Lục Đồng khựng lại.
Trong ánh sáng nhạt nhòa từ đèn hỉ thước trong đại sảnh, dây đỏ khẽ đung đưa trong gió thổi từ bên ngoài, bốn phía lập tức nhuốm màu mờ ảo lãng mạn.
Tay nàng vẫn đang nắm chặt cánh tay của Bùi Vân Ánh, cả người hơi nghiêng về phía hắn. Trong khi đó, một tay hắn đặt sau lưng nàng, che chắn cho nàng khi cơ quan vừa phát động, tay còn lại đặt trên chuôi đao ở thắt lưng, bảo vệ nàng toàn diện.
Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn thẳng vào nàng, bóng của họ giao thoa trên mặt đất, ở nơi ánh mắt giao nhau, tựa hồ có thứ gì đó âm thầm nảy mầm.
Lục Đồng cứng người, không nhúc nhích.
Cánh tay sau lưng nàng giữ chặt nàng, truyền tới cảm giác ấm áp dịu dàng dọc theo xương sống. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, tim nàng lỡ mất một nhịp, theo bản năng lùi về sau một bước.
Ánh mắt của Bùi Vân Ánh thoáng động, rơi xuống vạt áo nàng bị quấn đầy dây đỏ. Những sợi dây đỏ quấn chặt váy nàng, khiến nàng không thể cử động. Hắn liền quỳ xuống một nửa, chăm chú gỡ từng sợi dây ra giúp nàng.
Không hiểu sao, trong đầu Lục Đồng bỗng vang lên lời của Lâm Đan Thanh nói trước đó:
"Đừng nhìn vẻ ngoài Bùi Vân Ánh hòa nhã với người khác, khi nói chuyện đến cái lưng còn chẳng chịu cúi, trong lòng thực sự là rất kiêu ngạo."
Kiêu ngạo…
Nhớ lại, dường như trước mặt nàng, hắn luôn cúi người.
Cúi xuống nói chuyện với nàng, cúi người đeo hòm thuốc cho nàng, thậm chí vừa rồi khi cơ quan phát động, hắn cũng nhanh chóng đẩy nàng vào vị trí an toàn nhất.
Hắn luôn nhường nhịn nàng.
Vừa nhường nhịn lại kiên nhẫn, nên nàng trước mặt hắn mới dám tự tung tự tác, mặc định rằng hắn sẽ không để tâm so đo.
Nàng đã quên mất rằng, kỳ thực hắn không phải người quen cúi mình.