ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 204: Tỉnh ngộ 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:43:57
Lượt xem: 13
Lục Đồng im lặng một lúc, rồi cúi mắt, nâng bát thuốc lên, cầm muỗng đưa đến bên môi Thích Ngọc Đài.
Nụ cười hài lòng của Thích Ngọc Đài càng sâu.
Ngón tay nàng chạm vào mặt hắn, lạnh lẽo như không phải của người sống. Nhưng ngoài dự đoán, bát thuốc lại không quá đắng, thậm chí so với thuốc sắc của Thôi Mân trước đây, còn thanh mát và ngọt dịu hơn. Hắn thoáng cảm thấy hương vị thơm mát ấy có phần giống với “Trì Đường Xuân Thảo Mộng” từng đốt tại Ti lễ phủ.
Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã uống hết bát thuốc.
Lục Đồng đặt chiếc bát không xuống, Thích Ngọc Đài nheo mắt nhìn nàng.
Nàng xoay người, thu dọn những phần thuốc thừa trên bàn, vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, như thể không để ý đến chút sỉ nhục vừa rồi.
Nhìn vẻ bình tĩnh của nàng, ngọn lửa trong lòng Thích Ngọc Đài lại âm ỉ cháy lên.
“Lần trước ở Hoàng Mao Cương thà c.h.ế.t chứ không quỳ, ta còn tưởng Lục y quan thật thanh cao, không ngờ cũng có ngày cúi đầu hạ mình thế này.”
Thích Ngọc Đài cười mỉa: “Tình lang Bùi Vân Ánh của ngươi đâu? Sao lại để ngươi phải đến hầu hạ ta thế này. Nếu hắn nhìn thấy ngươi ngoan ngoãn như vậy trước mặt kẻ khác, liệu còn cần ngươi nữa không?”
“Y giả trị bệnh, thiên kinh địa nghĩa. Thích công tử thận trọng lời nói.”
Ánh mặt trời chói chang rọi qua cửa sổ, Lục Đồng đứng trong bóng râm, đôi mắt cụp xuống, động tác từ tốn, không đáp lại những lời khiêu khích của Thích Ngọc Đài. Nàng chỉ cúi đầu, điềm nhiên nói: “Thích công tử nhớ uống thuốc đúng giờ mỗi ngày, không nên đi lại nhiều, hãy nghỉ ngơi trong phủ. Thích Đại nhân đã dặn dò, gần lập thu, chăn đệm không được quá mỏng, hương trong phòng cần thay thường xuyên, giờ Tuất phải đi ngủ, ăn uống thanh đạm…”
Nàng nói một tràng dài, mỗi câu đều nhắc đến “Thích Đại nhân”, càng khiến Thích Ngọc Đài bực bội. Hắn lạnh lùng ngắt lời: “Thuốc hàng ngày chẳng phải là ngươi làm sao?” Hắn liếc mắt về chiếc giường thấp gần cửa, giọng điệu đầy ý cười châm biếm: “Ngươi còn ở chung phòng với ta.”
“Trước đây Thích công tử bệnh nặng, ta ở lại trong phủ để chữa trị. Giờ công tử đã tỉnh, bệnh tình đã thuyên giảm, Thích Đại nhân đã cho phép ta trở về. Từ nay cứ cách ngày ta sẽ đến để bắt mạch và điều trị cho ngài.”
Sắc mặt Thích Ngọc Đài tối sầm.
Hắn vốn định từ từ tra tấn Lục Đồng thêm nữa.
Lục Đồng lùi lại một bước, ôm khay thuốc trong tay, khẽ cúi đầu nói: “Thích công tử mới khỏi bệnh, xin nhớ tĩnh tâm dưỡng sức. Trong lúc công tử bệnh, Thích Đại nhân hết lòng chăm lo từng việc nhỏ, mong công tử đừng phụ lòng yêu thương của ngài ấy.”
Nói xong, nàng cúi chào Thích Ngọc Đài rồi bước ra ngoài.
Thích Ngọc Đài vốn đã bực bội, nhưng lời của Lục Đồng lại càng khiến hắn thêm khó chịu. Nhìn chiếc giường mới thay, nha hoàn xa lạ, đến cả Tê Linh Hương trên bàn cũng làm hắn ngứa mắt.
Phụ thân hắn vốn nghiêm khắc, nay lại bị quản thúc trong phủ, hắn biết mình sẽ chẳng có tự do.
Sự nóng nảy trong lòng bùng lên như một tia lửa nhỏ, chỉ chốc lát đã thành ngọn lửa lớn, nhưng lại không có chỗ nào để giải tỏa. Cuối cùng, hắn đổ hết cơn giận vào bóng dáng vừa rời đi.
“Hạ tiện.” Hắn nói.
“Đợi sau lễ tế, ta sẽ cho ngươi biết tay.”
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Lục Đồng khoác hòm thuốc rời khỏi phủ Thái sư.
Vừa bước ra khỏi cửa phủ, đất trời bỗng trở nên rộng lớn hơn hẳn. Cơn gió mát lành thổi qua, cuốn đi sự ngột ngạt dính bẩn mấy ngày qua, thậm chí cảm giác buồn nôn trong lồng n.g.ự.c cũng vơi đi không ít.
Nàng lên xe ngựa, trở về Tây Nhai. Nhóm người Ngân Tranh thấy nàng trở về, ai nấy đều mừng rỡ.
“Tên Thích công tử kia đã khỏi bệnh chưa?”
Miêu Lương Phương kéo nàng qua một góc, thì thầm hỏi.
Lục Đồng gật đầu.
Miêu Lương Phương thở phào: “Phật tổ phù hộ, ta còn lo ngươi gặp rắc rối.”
Miêu Lương Phương luôn lo lắng cho Lục Đồng.
Những lời cuối cùng của Thôi Mân trước khi bị bắt khiến lòng Miêu Lương Phương bất an. Thích Ngọc Đài phát bệnh, Thôi Mân bị giam, Lục Đồng đứng ra thay thế, nhưng bệnh điên vốn khó trị, đây là củ khoai nóng bỏng tay, không cẩn thận sẽ mất cả chì lẫn chài.
Đỗ Trường Khanh chen vào, nhìn nàng một lúc rồi nhận xét: “Người gầy rộc cả đi rồi, ta đã bảo rồi mà, nhà giàu không phải thứ gì tốt đẹp, coi người khác như súc vật. Nhìn quầng mắt kia xem, đen như bôi mực… Có đòi thêm tiền không?”
“Tiền tiền tiền, ông chủ chỉ biết đến tiền, không thấy cô nương mệt đến mức nào rồi sao.” Ngân Tranh đẩy Lục Đồng vào tiểu viện: “Ta đi chuẩn bị nước tắm cho cô nương. Mấy ngày qua ở phủ Thái sư chắc chắn không được nghỉ ngơi tốt, giờ về rồi thì nghỉ ngơi đi.”
Nước nóng nhanh chóng được chuẩn bị. Lục Đồng thay y phục, ngâm mình trong thùng gỗ. Hơi nước bốc lên mờ mờ trước mắt, xoa dịu phần nào sự mệt mỏi mấy ngày qua.
Ngân Tranh mang y phục sạch vào, treo trên bình phong.
“Cô nương,” nàng ngồi xuống chiếc bàn nhỏ sau bình phong, vừa nhặt lại đồ thêu dở vừa nói nhỏ: “Tên Thích công tử kia thực sự đã khỏi bệnh rồi sao?”
Lục Đồng “ừ” một tiếng.
Ngân Tranh có chút khó hiểu.
Lục Đồng vào kinh là để báo thù Thích gia, nay kẻ thù gần trong gang tấc, vậy mà nàng lại chữa khỏi cho Thích Ngọc Đài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-204-tinh-ngo-2.html.]
Nàng không hiểu.
Ngân Tranh định hỏi, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt xuống. Dẫu có hỏi, Lục Đồng cũng sẽ không trả lời. Nàng ấy trước nay luôn lặng lẽ làm việc của mình, không để ai biết.
Nghĩ một lúc, Ngân Tranh liền chuyển chủ đề: “Cô nương, mấy hôm nữa là Thất Tịch rồi. Miêu tiên sinh mới làm trà thuốc, một loại bổ m.á.u dưỡng khí cho nữ nhân, một loại tráng dương cường thân cho nam nhân, để chung trong giỏ tre đem bán. Ta thấy nhiều Y Quán ở Thịnh Kinh cũng làm vậy, Đỗ Chưởng quầy nói chúng ta cũng nên học theo.”
“Nhưng giỏ tre trông thô quá, ta nghĩ nên buộc thêm dây lụa màu lên. Thất Tịch, nữ nhân thường làm dây lụa tặng người mình thích mà.” Ngân Tranh giơ một sợi dây lụa đầy màu sắc lên cho Lục Đồng xem: “Cô nương xem, có phải trông không còn đơn điệu nữa không?”
Lục Đồng nhìn qua.
Dây lụa xanh đỏ tím vàng trong tay Ngân Tranh như những vòng hoa sặc sỡ, trông rất đẹp, nàng liền gật đầu: “Đẹp lắm.”
“Ta cũng thấy vậy, lát nữa cô nương muốn học, ta sẽ dạy. Không khó đâu, thắt một sợi vừa vặn đeo bên hông, phối với váy rất hợp.” Ngân Tranh cười.
Lục Đồng vừa định gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó: “Thất Tịch chẳng phải mùng bảy sao?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Hôm đó ta có việc phải ra ngoài.”
Ngân Tranh sửng sốt: “Cô nương ra ngoài làm gì?”
Nàng dò xét nhìn Lục Đồng, “Là đi cùng ai đó đón lễ sao?”
“Không phải.” Lục Đồng đáp, “Là đi mừng thọ.”
Ngày mùng bảy tháng bảy, Thất Tịch cũng là sinh nhật của Bùi Vân Thục. Lần trước ở Y Quan Viện, Bùi Vân Ánh đã nhắc đến.
Suýt chút nữa nàng quên mất việc này.
Tại Bùi phủ, Bùi Vân Thục đang cầm vài bộ y phục so thử trước người Bùi Vân Ánh.
Bùi Vân Ánh đứng đó, khuôn mặt đã có chút không kiên nhẫn. Bảo Châu ngồi trên chiếc giường thấp, tay ôm một con bướm vàng, nhìn hai người mà cười khúc khích.
“Đến cả Bảo Châu cũng không chịu nổi,” Bùi Vân Ánh giơ tay gạt bộ y phục mà Bùi Vân Thục đang so trước người mình, xoay người ngồi xuống chiếc giường thấp, ôm lấy Bảo Châu để tránh bị quấy rầy thêm.
“Tỷ tỷ, tỷ may nhiều y phục như vậy, chi bằng làm thêm cái tủ mới đi.”
Bùi Vân Thục buông tay, liếc hắn một cái: “Ồ? Ta may nhiều y phục như thế, mà đệ ngày nào cũng mặc công phục, ta còn tưởng đệ không thèm để ý, định vứt hết đi rồi.”
“Lại vu oan cho ta.” Bùi Vân Ánh cười nhạt, “Làm việc trong cung đương nhiên phải mặc công phục, nhưng những ngày nghỉ, ta cũng mặc mấy bộ đó còn gì?”
“Mặc mặc mặc, nhưng ta chẳng thấy lần nào!” Bùi Vân Thục lườm hắn. “Đứng dậy! Ngày kia là sinh nhật ta, đệ phải chọn một bộ thật vừa ý để mặc.”
Bùi Vân Ánh vẫn không nhúc nhích: “Là sinh nhật tỷ, đâu phải sinh nhật ta, ta chỉnh trang ăn mặc làm gì.”
“Ngày kia Lục cô nương cũng đến, đệ mặc công phục, người khác còn tưởng đệ đang làm nhiệm vụ.”
Nghe vậy, ánh mắt Bùi Vân Ánh thoáng động, nhưng hắn vẫn ngồi yên, chậm rãi đáp: “Lục đại phu không phải là người nhìn vào vẻ bề ngoài. Hơn nữa,” hắn ngừng lại một chút, “bộ dạng của ta cũng đâu phải là khó coi, đâu cần y phục làm tăng thêm vẻ đẹp.”
Bùi Vân Thục thấy hắn cố chấp như vậy, thở dài, buông đống y phục cao như núi xuống, ngồi đối diện hắn bên chiếc bàn tròn.
“A Ánh à,” Bùi Vân Thục lên tiếng, giọng nói nghiêm túc, “ta không phải kẻ ngốc, tâm tư của đệ dành cho Lục cô nương, ta còn không nhìn ra sao?”
“Ta biết từ nhỏ đệ luôn được nuông chiều, việc gì nếu không nắm chắc thì sẽ không nói ra. Nhưng chuyện tình cảm vốn không có lý lẽ gì, trái tim đệ không phải thứ mà đệ có thể kiểm soát. Nếu đệ muốn đối xử với nó như giải quyết công việc, thì không thể được đâu.”
Nàng nói tiếp: “Nếu đệ thực sự có tình cảm với Lục cô nương, hãy thể hiện ra. Hãy hỏi nàng thích gì, rồi tặng nàng thứ đó, thường xuyên đưa nàng đi dạo, dỗ nàng ấy vui vẻ. Trong hoàng thành làm việc mệt mỏi thế nào, đệ còn rõ hơn ai hết. Huống hồ, nàng ấy chỉ là người bình thường, mọi thứ càng khó khăn hơn.”
Bùi Vân Ánh giống như hờ hững, tranh thủ lấy lại lọn tóc đang bị Bảo Châu nắm, trong khi Bảo Châu cười hớn hở đặt con bướm vàng lên đầu hắn.
Bùi Vân Thục lại nói: “Hơn nữa, Lục cô nương còn có một vị hôn phu không biết là thật hay giả…”
Nàng bỗng quay sang nhìn hắn: “A Ánh, ngày kia sinh nhật ta, hay để ta hỏi Lục cô nương xem nàng đã có người trong lòng chưa?”
Bùi Vân Ánh đáp gọn: “Không cần.”
“Cái này cũng không làm, cái kia cũng không làm.” Bùi Vân Thục nổi giận: “Ta nghe Đoàn Tiểu Yến nói, Lục cô nương rất được hoan nghênh ở phủ Điện soái của các đệ. Cũng đúng thôi, một cô nương xinh đẹp, tốt bụng, thông minh như vậy, nếu ta có con trai, cũng muốn rước nàng ấy về. Chỉ có đệ không biết trân trọng…”
Nàng nói một hồi lâu, thấy Bùi Vân Ánh vẫn giữ dáng vẻ không mấy để tâm, tức giận đẩy đống y phục trên bàn về phía trước: “Lời cần nói ta đã nói hết, cái gì đệ cũng không nghe, sau này đừng có mà hối hận!” Dứt lời, nàng bế Bảo Châu, hậm hực nói: “Chúng ta đi, đừng quan tâm hắn nữa.”
Bùi Vân Ánh: “…”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Căn phòng trở lại yên tĩnh.
Thanh niên cúi đầu, nhặt con bướm vàng mà Bảo Châu để lại bên giường lên.
Đôi cánh bướm lấp lánh rực rỡ trong tay hắn, như ánh sao yếu ớt trong đôi mắt đen, đẹp đến mức làm bừng sáng cả căn phòng.
Hắn cúi mắt nhìn một lúc, rồi khép tay lại, ép con bướm vào lòng bàn tay. Khóe môi hắn khẽ nhếch, nở một nụ cười nhạt.