"Chết hết ?"
Bà lão ngước mắt lên, thấy nữ tử vẫn một bên năng gì bỗng nhiên lên tiếng.
Giây , trong tay bà nhét thêm một xâu tiền đồng. Ngân Tranh tươi mua hết tất cả bánh phù dung đặt cùng của gánh hàng, tiền đồng vẫn còn dư một ít, nàng : "Chúng từ nơi xa đến, chuyện nhà họ Lục, phiền đại thẩm kể cho chúng , nhà họ Lục xảy chuyện gì ?"
Nắm chặt xâu tiền trong tay, bà lão lúc mới : "Cũng là nhà họ Lục phận , đây họ một rể từ kinh thành, hàng xóm láng giềng còn ganh tị thôi, ai ngờ ... Ôi!"
Hai năm , trưởng nữ Lục Nhu xuất giá, nhà chồng là một thương gia giàu ở kinh thành, của cải dồi dào, sính lễ gửi đến đủ mười bốn kiệu, khiến mấy nhà xung quanh mà ganh tị thôi. Lão gia họ Lục chỉ là một thầy đồ bình thường ở huyện Thường Vũ, gia cảnh nghèo khó, thì cuộc hôn nhân vốn là nhà họ Lục trèo cao. Huống chi công tử nhà thương gia cũng là tuấn tú dịu dàng, cạnh trưởng nữ nhà họ Lục xinh , quả là một đôi kim đồng ngọc nữ.
Sau khi Lục Nhu xuất giá, nàng theo chồng về kinh thành.
Vốn tưởng đây là một cuộc hôn nhân hảo chê , ai ngờ nửa năm khi Lục Nhu kinh, nhà họ Lục nhận tin báo tử từ kinh thành, Lục Nhu chết.
Cùng đến còn những lời đồn đãi khó . Lão Nhị nhà họ Lục, Lục Khiêm, từ nhỏ tình cảm sâu đậm với trưởng tỷ, mang hành lý lên kinh thành, quyết tâm tìm hiểu rốt cuộc xảy chuyện gì. Vợ chồng nhà họ Lục ở nhà đợi mãi đợi mãi, cuối cùng đợi là một tờ công văn từ quan phủ.
Lục Khiêm khi kinh, đột nhập nhà dân trộm cắp của cải, cưỡng bức phụ nữ, chủ nhà bắt , giam ngục.
Huyện Thường Vũ lớn bao nhiêu, Lục Khiêm là đứa nhỏ lớn lên con mắt của những hàng xóm, vốn thông minh hiền lành, là thích bênh vực kẻ yếu. Ngay cả hàng xóm cũng tin Lục Khiêm sẽ chuyện trộm cắp, huống chi là vợ chồng nhà họ Lục. Lão gia họ Lục tức giận đơn lên kinh cáo quan, nào ngờ đến kinh thành, đường thủy gặp mưa gió, thuyền lật úp, ngay cả *thê thỉ* nguyên vẹn cũng còn.
Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, mất con gái, mất con trai, cuối cùng mất chồng, Lục phu nhân - Vương thị chịu đựng nổi, chỉ một đêm phát điên.
Người thấy bà điên loạn, cũng lóc, suốt ngày ôm cái trống lắc mà Lục Nhu thường chơi hồi nhỏ, hì hì bên hồ hát... Bà lão thở dài: "Hàng xóm sợ bà xảy chuyện, đưa bà về nhà. Một đêm nọ, nhà họ Lục bỗng bốc cháy..."
Người phụ nữ điên ban đêm vô ý đổ đèn dầu bàn gỗ cũng là chuyện bình thường, hoặc lẽ bà tỉnh táo trong chốc lát, đối mặt với căn nhà trống , can đảm sống tiếp, đành đốt cháy tất cả cùng với , thôi thì coi như giải thoát.
Nhà họ Lục cũng thật quái lạ, trong vòng một năm c.h.ế.t sạch còn ai. Bà lão vẫn lẩm bẩm với Ngân Tranh, "Ta thấy các ngươi cũng đừng gần cửa quá, dính tà khí, khỏi liên lụy vài phần."
"*Thê thỉ* Lục phu nhân ở ?" - Lục Đồng cắt ngang lời bà.
Bà lão Lục Đồng, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của đối phương, hiểu , trong lòng bà chút hoảng hốt, định thần mới : "Lửa ở nhà họ Lục cháy lớn lắm, là ban đêm, khi phát hiện thì muộn , lửa cháy suốt cả đêm. Ngày hôm khi , chỉ tìm thấy một nắm tro tàn. Cứ thế quét thôi, còn ngôi nhà sửa chữa , đành để nơi đây."
Bà xong, thấy Ngân Tranh và Lục Đồng hai vẫn cửa nhà họ Lục, ý định rời , bèn vác đòn gánh lên vai, lẩm bẩm một câu: "Dù nhà họ Lục c.h.ế.t điểm tà môn, chắc là đụng thứ ô uế gì đó, các ngươi đừng đến gần nơi quá. Từ xưa kiêng kị nhà chết, xảy chuyện đừng hối hận." Nói xong, bà vác gánh bước nhanh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-2.html.]
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Bản dịch đăng kênh MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.
Ngân Tranh trong lòng vẫn ôm bánh phù dung mua từ bà lão, trở bên cạnh Lục Đồng, đang định mở miệng, thấy Lục Đồng bước chân ngôi nhà mặt.
Đám cháy ở nhà họ Lục quả thật dữ dội. Cả ngôi nhà còn thấy một chút dấu vết của quá khứ, khắp nơi đều là tro than đen và mùn gỗ.
Lục Đồng chậm rãi bước .
Nàng xa nhà lâu, nhiều khung cảnh trong quá khứ đều còn rõ ràng, chỉ nhớ phòng khách ở phía trong, nối liền với sân nhỏ và nhà bếp. Mái hiên thấp, khi trời mưa, trong sân thường đọng nước.
Giờ đây những mảnh gỗ cháy đen rơi lẫn trong đống đổ nát, phân biệt là sân nhỏ, là nhà bếp.
Chân nàng giẫm lên đống đổ nát, phát tiếng kẽo kẹt nhỏ, Lục Đồng cúi đầu, thấy trong đống gạch ngói tan hoang, lộ một góc sứ cứng.
Nàng cúi xuống, nhặt mảnh đá lên.
Là một mảnh vỡ của hòn đá xanh, hành lang gần nhà bếp một cái chum đá xanh, quanh năm đựng đầy nước trong. Bảy năm khi nàng rời nhà, thùng nước giếng cuối cùng là do chính tay nàng múc.
Phía , Ngân Tranh theo kịp, bốn bề ngói vỡ đen sì, khỏi lạnh sống lưng, khẽ : "Tiểu thư, là chúng ngoài . Người cẩn thận kẻo vướng thứ gì, huống chi..."
"Huống chi cái gì?" - Lục Đồng lên tiếng, "Huống chi nhà họ Lục chắc chắn điểm tà môn ?"
Ngân Tranh dám nữa.
Lục Đồng cụp mắt, từng chút một nắm chặt nửa cái chuông gió trong lòng bàn tay, đống đổ nát mặt, lạnh lùng : "Quả thật là quái lạ."
Chết chóc, tù tội, thuỷ hoạ, đại hoả... những sự trùng hợp từng việc một, nàng cũng , nhà họ Lục rốt cuộc đụng chạm đến "thứ ô uế" nào, mà tàn nhẫn diệt môn như .
"Vừa bà , nhà chồng của Lục Nhu, là nhà họ Kha ở kinh thành?"
Ngân Tranh định thần , vội : " , là nhà buôn lớn chuyên đồ gốm sứ ở kinh thành."
"Nhà họ Kha…" - Lục Đồng dậy, : "Ta nhớ ."